Khó khăn lắm mới chịu đựng đến khi về nước, Tiêu Mộ Tuế mang ba lô, cầm giấy tờ tùy thân lên xe đi đến sân bay, cũng may quản gia ở Queenstown kịp đưa cho cậu một cái áo khoác lông, nếu không thì ngay khi cậu bước xuống máy bay sẽ chết rét bởi gió bắc ở An Thành mất.
Tiêu Mộ Tuế đi đến lầu bốn, chỉ mỗi nhà của Trần Dã là không có bất kỳ không khí năm mới nào, những gia đình khác dán khắp cả nhà nào là chữ “Phúc” (福) hoặc là câu đối xuân. Tiêu Mộ Tuế nhìn mãi cánh cửa cũ nát ấy rồi mới bất lực đi lên lầu.
Vừa cởi giày đã chạy vào phòng ngủ cho khách, cậu không cho quản gia dọn dẹp phòng ngủ cho khách, chăn vẫn ở trạng thái trước khi cậu đi, bên trong chỉ có mùi thuốc mỡ trên cánh tay Trần Dã.
Sau khi khai giảng, Tiêu Mộ Tuế vội vàng mang đồng phục học sinh để đến trường, dọc theo đường đi cậu không gặp Trần Dã nên trong lòng rất khó chịu. Cậu đã cố gắng hơn một tháng mới có thể khiến mình gần Trần Dã hơn một chút.
Tiêu Mộ Tuế chỉ có thể thỉnh thoảng nhìn Trần Dã một lần, anh vẫn một mình như cây linh sam. Trước đây khi phát hiện anh không có bạn bè gì, ban đầu Tiêu Mộ Tuế không cảm thấy lạ, bởi vì khi cậu ở Hạnh Lâm cũng không có bạn bè thân thiết. Mọi người thường duy trì mối quan hệ xã giao trong trường, dù lén lút cũng không thường xuyên gặp mặt và chơi đùa, nhưng mà cũng có thể là do cậu không thích chơi cùng người khác…
Vì thế Tiêu Mộ Tuế lại đến phòng tự học vào cuối tuần, Khâu Hàn Sinh vẫn thân thiện như thường ngày, sau khi ra khỏi phòng học sẽ chia sẻ đồ ăn cho cậu, còn có than phiền những đau khổ khi học lớp 1, ví dụ như động một chút là thi, có một nam sinh bởi vì thi liên tiếp trong một tuần mà áp lực đến mức đau nhập viện.
Khâu Hàn Sinh giống như một anh trai nhiệt tình, con người cậu ta rất tốt, tính tình cũng tốt. Cậu ta có ba người bạn thân, ví dụ như một nam sinh với cặp kính dày, nhưng cơ thể lại không khỏe lắm, thường xuyên phát sốt vào mùa đông, cho nên không thường xuyên đến phòng tự học; còn một người chuẩn bị đi du học nên cũng không hay đến phòng tự học, đã chuyển lớp để chuẩn bị cho cuộc thi IELTS vào đầu năm sau.
“Cũng hay thật, cậu ấy không có bạn bè trong lớp sao?” Tiêu Mộ Tuế không chịu được mà phải nhắc đến Trần Dã.
“Từ lúc học cấp hai, cậu ấy đã như vậy rồi.” Khâu Hàn Sinh học chung trường cấp hai với Trần Dã nhưng mà không chung lớp, lúc đó cậu ta chỉ biết thành tích của Trần Dã rất tốt, nhưng lại là người không thích nói chuyện: “Trong lớp cậu ấy nói chuyện rất ít và luôn xin nghỉ học, nhưng giáo viên thấy cậu ấy học giỏi nên cũng thuận theo cậu ấy.”
Tiêu Mộ Tuế cúi đầu nhìn viên gạch trên mặt đất, cậu biết Trần Dã xin nghỉ để đi làm, đột nhiên cậu lên tiếng hỏi: “Vậy cậu ấy có bạn gái à?”
Khâu Hàn Sinh nhìn cậu với ánh mắt quái lạ: “Quả thật có không ít người tỏ tình với Dã Thần, nhưng từ trước đến nay Dã Thần chưa đáp lại lời tỏ tình nào. Nhưng vào mỗi thứ hai, trong hộc bàn của cậu ấy sẽ đầy ắp thư tình.”
Bên trong bàn của Tiêu Mộ TUế cũng có thư tình, nhưng cậu hoàn toàn không quen những người đó nên không thể từ chối thẳng. Với những bức thư tình kia, ngoài việc ném chúng vào thùng rác ở khu chung cư thì cậu cũng không còn cách nào…
Khâu Hàn Sinh vỗ vai cậu: “Cậu đã học được cách lọt vào top 3 từ cậu ấy chưa?”
Tiêu Mộ Tuế lắc đầu rồi nhướng lông mày một cái: “Mặc dù chưa học được, nhưng tôi có cảm giác hai tháng nữa, tôi sẽ vào được lớp bên cạnh lớp cậu.”
Lần đầu tiên thành tích kỳ thi tháng của Tiêu Mộ Tuế không được tốt lắm, cậu có thể vào lớp 2 đã là kết quả tốt nhất. Cho dù vào lớp 2 cậu cũng hài lòng, chuyện gì cũng phải đạt được theo từng bước, mèo rừng nhỏ cũng phải từ từ thuần phục.