Chương 13

Mỗi ngày Tiêu Mộ Tuế thức dậy đều có thể nhìn thấy Trần Dã ngồi trong phòng ăn để làm bài thi thử có sẵn trong cặp, ngoài ra còn có vài đề thi Tiêu Mộ Tuế chia sẻ cho anh. Trần Dã cũng có thể viết bằng tay trái, chỉ là có chút chậm hơn, hình dạng chữ khá thanh thoát. Tiêu Mộ Tuế lén xem cặp của anh, chữ bên trong vở đẹp hơn so với khi viết tay trái rất nhiều, rất thẳng hàng cũng rất đẹp.

Mỗi ngày đến trường, Tiêu Mộ Tuế đều lo rằng chú mèo rừng nhỏ ở nhà sẽ chạy mất, vì thế mỗi lần chuông tan học vừa vang lên, cậu đã vội vàng dọn dẹp sách vở rồi xách cặp trên vai và chạy về nhà. Đến khi cậu vừa thở dốc vừa mở cửa, cậu đều nhìn thấy Trần Dã đang nhàn nhã đọc sách hoặc vừa làm đề thi xong, lúc này cậu mới như trút được gánh nặng.

Trần Dã không chọn gọi đồ ăn mà lại tự tay nấu hết, thỉnh thoảng Tiêu Mộ Tuế cũng phụ giúp. Vài lần Tiêu Mộ Tuế nói món ăn này có hơi mặn hoặc là hơi cay, sau đó Trần Dã đã lập tức giảm lượng muối và ớt, còn tăng thêm lượng thịt nên Tiêu Mộ Tuế rất hài lòng. Việc lặp tàu chiến vào mỗi buổi tối trở nên nhanh hơn, dù sào mèo rừng nhỏ cũng đã làm rất nhiều đồ ăn cho cậu.

Trần Dã đi lại không tiện nên xin phép nghỉ ở trường, nhưng vẫn làm bài tập giáo viên giao như bình thường. Chính Tiêu Mộ Tuế chủ động nộp bài tập, cũng chính cậu mang bài tập về khu chung cư, bởi vì có Trần Dã ở nhà nên Tiêu Mộ Tuế cũng không đi đến phòng tự học.

Một lần, Khâu Hàn Sinh vô tình gặp Tiêu Mộ Tuế ở căng tin nên đã dứt khoát ngồi cùng bàn ăn với cậu, sau đó mỉm cười xấu xa và nói: “Hóa ra cậu và Dã Thần ở cùng một khu chung cư, hèn gì cậu lại muốn cùng cậu ấy chơi đàn piano.”

Tiêu Mộ Tuế đưa trà sữa cậu mua cho Khâu Hàn Sinh, bắt đầu ngại ngùng: “Tôi thật sự ngưỡng mộ cậu ấy.”

“Muốn cậu ấy bày cách cho tôi làm sao có thể tiến bộ nhanh chóng, rồi có thể lọt top 3.”

“Vậy cậu học được gì rồi, chia sẻ cho tôi chút đi.” Khâu Hàn Sinh cho Tiêu Mộ Tuế chút sườn xào chua ngọt của mình: “Dã Thần bị bệnh, vậy cậu còn có thể chơi đàn piano cùng cậu ấy không?”

Tiêu Mộ Tuế gắp một ít sườn rồi nói: “Không sao, có một mình tôi cũng có thể làm được.”

Buổi tối, Tiêu Mộ Tuế ghé vào cửa hàng xiên nướng để mua vài món ăn, thêm hai bình sữa bò nóng. Lúc cậu về nhà thì phát hiện nồi canh vẫn còn sôi trên bếp nên nhanh chóng bưng nồi canh sườn ra bàn ăn, còn dọn thêm xiên nướng cậu đã mua, rồi lại đi lấy bát đũa ra. Trần Dã vẫn còn làm đề nên Tiêu Mộ Tuế tự múc canh ra, uống hơn nửa bát rồi mới bắt đầu ăn thịt.