Chương 6: Ngủ gật trong lớp

Trì Nguyệt không nghĩ tới có một ngày giáo viên chủ nhiệm của Trì Hạc gọi cho cô, nhưng trên danh nghĩa "người nhà".

Âm thanh bên kia nhẹ nhàng nhưng cũng rất nghiêm túc: "Xin chào, tôi là giáo viên chủ nhiệm của Trì Hạc, xin hỏi cô là người nhà của em ấy sao?"

"Vâng, đúng vậy." Trì Nguyệt sửng sốt, không khéo léo giải thích: "Tôi là người nhà của em ấy."

"Là như vậy, tối nay nếu cô có rảnh xin hãy đến trường học một chút, có chuyện liên quan đến Trì Hạc cần cô giải quyết."

Trì Nguyệt có chút lo lắng: "Có chuyện gì sao?"

"Cô đừng lo lắng." Đầu bên kia điện thoại nói, "Tôi chỉ muốn nói một chút về tình hình ở trường của Trì Hạc."

"Vâng." Trì Nguyệt lúc này mới nhẹ nhõm, cô trả lời: "Tối nay tôi sẽ đến."

Mặc dù giáo viên chủ nhiệm đã nói như vậy nhưng dọc đường đi, Trì Nguyệt vẫn không khỏi nghĩ ngợi lung tung, nghĩ đến tất cả các tình huống có thể xảy ra, nhưng cô không bao giờ nghĩ đến chuyện giáo viên chủ nhiệm mời cô tới là để nói về chuyện Trì Hạc ngủ trong giờ.

Trì Nguyệt sửng sốt, nghĩ xem mình nên xử sự như nào, nên mắng Trì Hạc trước mặt giáo viên hay nói thẳng ra chuyện ngủ trong lớp là vô cùng bình thường, trước kia cô cũng đã từng như vậy.

"Cô Trì, cô có nghe tôi nói không?" Lời nói của giáo viên chủ nhiệm cắt ngang suy nghĩ của Trì Nguyệt.

"Tôi có...." Trì Nguyệt do dự một lúc, rồi vẫn quyết định nói: "Thật ra tôi thấy, ở tuổi này ngủ gật rất bình thường. Dù sao thì học sinh trung học vẫn thường ngủ muộn và phải dậy sớm. Trước đây ở độ tuổi này tôi cũng thường ngủ gật trong lớp."

Trì Hạc không nghĩ Trì Nguyệt sẽ nói như vậy, hắn đang giả bộ ngoan ngoãn không nhịn được cười hì hì một tiếng, vừa cười vừa nhìn phản ứng của Trì Nguyệt.

Trì Nguyệt lén véo một cái lên cánh tay Trì Hạc, hắn lại bất mãn oan ức, biểu đạt mình không lên tiếng nhằm tố cáo: "Chị còn đang giúp em giải quyết, vậy mà em còn cười được?"

Chủ nhiệm lớp thấy hai người không thèm nghe mình nói, thở dài một hơi, ngón tay gõ lên bàn.

Trì Nguyệt và Trì Hạc lập tức im lặng.

Chủ nhiệm lớp cau mày nhìn hai người bọn họ, giọng nghiêm túc nói: "Thường khi học sinh ngủ gật trong lớp, các thầy cô đều nhắc nhở cho qua, nhưng Trì Hạc lại thường xuyên ngủ trong lớp, rõ ràng bởi vì buổi tối ngủ không đủ, như vậy sẽ ảnh hưởng đến việc học tập của em ấy."

"Cô Trì, mặc dù Trì Hạc mới đầu cấp, nhưng nếu em ấy rớt môn sẽ ảnh hưởng lớn đến kết quả sau này. Đây không phải chuyện nhỏ, nếu cô không để ý em ấy, tôi sẽ trực tiếp nói chuyện với phụ huynh."

Khuôn mặt Trì Nguyệt nóng bừng vì xấu hổ, cô còn không dám nhìn giáo viên chủ nhiệm, cô nói: "Được, tôi sẽ chú ý đến vấn đề này."

"Được rồi." Chủ nhiệm lớp cười một tiếng, tỏ ý hai người có thể đi, "Làm phiền cô rồi, cô Trì."

Trì Nguyệt như bỏ được gánh nặng, kéo Trì Hạc chào hỏi chủ nhiệm lớp rồi ra về. Cửa phòng làm việc đóng lại, Trì Nguyệt cũng buông bàn tay đang nắm lấy cánh tay Trì Hạc.