Chương 4: Cậu nói có phải vì cậu không?

Sau đó là tiếng cười lạnh lùng xen lẫn chế giễu của Mạch Ngôn, cô sớm đã đoán được nhưng vẫn không kiềm chế được cảm thấy sợ hãi cùng oan ức không chịu nổi.

"Tôi muốn gì?"

Mạch Ngôn lạnh lùng nói: "Cậu không biết sau khi chuyện đó xảy ra tôi đã cùng Ngô Tiêm Ninh chia tay đi?"

Thân hình Trình Lục Lục run lên. Khuôn mặt đang cố giấu càng thêm tái nhợt.

"Cậu nói có phải là vì cậu không?"

"Đã thế sau khi xảy ra chuyện cậu liền chạy mất..."

Mạch Ngôn bật cười một tiếng đầy ác ý: "Rốt cuộc lúc đó cậu lấy đâu ra dũng khí leo lên giường tôi, sau đó lại bỏ chạy vậy?"

Hắn nhìn Trình Lục Lục ở trước mặt, vốn dĩ đã qua bốn năm, rất nhiều thứ có lẽ không còn sâu sắc như vậy nữa, hắn càng không có nhiều nổi oán hận gì với cô, hiện tại nhìn thấy dáng vẻ chẳng khác gì năm xưa của cô, hắn lại vô cớ muốn mỉa mai.

Thật ra bốn năm nay Mạch Ngôn đã thay đổi rất nhiều, từ một thanh niên kiệt ngạo đầy mình trở nên nội liễm, lạnh lùng nhưng không dễ tức giận hay dễ dàng bày tỏ thái độ trên khuôn mặt. Mặc dù những lời hắn nói không hề sai, năm đó sau khi xảy ra chuyện kia hắn thật sự cùng Ngô Tiêm Ninh chia tay, nhưng lý do trong đó chưa chắc bởi vì Trình Lục Lục.

Khi nhận ra Trình Lục Lục trong siêu thị, hắn nói không được tâm tình của mình, đứng đây cũng không phải muốn chặn Trình Lục Lục. Vậy mà... Trình Lục Lục của bốn năm sau vẫn không khiến cho hắn có chút đồng tình nào.

Trình Lục Lục không biết ý nghĩ của hắn. Nghe hắn nói nhiều như vậy, cô cảm thấy mình có thể không chịu được nữa, yếu ớt nói: "Cho nên... Bây giờ là anh muốn tính sổ với tôi sao?"

Mạch Ngôn ngẩn ra. Mạch suy nghĩ cũng ngừng lại, khó nói cảm xúc mà nhìn khuôn mặt bị tóc mái dày cộm quê mùa che đi, cho nên hắn cũng không thể nhìn thấy biểu cảm phía sau nó. Hắn khó nói được khó chịu muốn buông lời ác ý không chút phong độ.

"Nếu vậy thì sao?"

"Vậy anh muốn làm gì thì làm đi..."



Thời điểm nghe thấy lời này Mạch Ngôn quả thật không cảm thấy bất ngờ chút nào. Chung quy ra sau khi xảy ra chuyện kia hắn có vì tìm Trình Lục Lục mà biết một chút về cô. Một người dễ bị bắt nạt lại không biết phản kháng, tự ti, lập dị, còn yếu đuối. Cô và hắn vốn không phải người cùng một thế giới, cho nên hắn không hiểu được cô, cũng không đồng tình nổi.

Hắn chợt thấy không có ý nghĩa, nhưng lại không muốn buông tha cho khó chịu trong lòng liền nói: "Hiện tại tôi không có tâm tình tính toán với cậu. Nhưng cậu đừng tưởng có thể bỏ trốn lần nữa."

"Tốt nhất là vậy."

Sau khi cho cô một cái ánh cảnh cáo liền không quản Trình Lục Lục thế nào đã lên xe rời đi.

Đi được một lúc thì hắn nhận được điện thoại.

"Này, đã nói đợi một chút. Cậu đi đâu rồi thế?"

Người bên kia vừa bắt máy lên đã rít gào.

Mạch Ngôn bực bội nói: "Tự cậu đến trễ. Tự đưa đến công ty cho tôi đi."

"Tôi chỉ trễ có hai phút!"

Không xem bên kia gào thét, Mạch Ngôn dứt khoát cúp điện thoại.

Ở nơi đó, Trình Lục Lục sau khi hắn đi liền lung lây muốn đổ, khuôn mặt vốn đã không ưu tú hiện tại càng nhợt nhạt khó coi.

Ở nhà, Trình Tiểu Ngôn đang ngồi học viết chữ. Nó sinh ra trí thông minh đã thật cao, ba tuổi đã có thể viết chữ, học một ít âm tiết đơn giản.

Cạch.



Bỗng nhiên nó nghe thấy tiếng mở cửa.

Còn chưa kịp cảnh giác thì nó đã bị người ôm lấy, siết chặt đến mức khuôn mặt nhỏ đều hơi ửng đỏ lên.

"Mẹ Lục Lục làm sao vậy?"

Đợi nhận ra được ai đang ôm mình, nó giật mình, sau đó tri kỷ đưa tay nhẹ vỗ tấm lưng đang run rẩy của Trình Lục Lục.

Nó không khỏi nghĩ, chẳng lẽ mẹ ra ngoài lại bị người bắt nạt nữa sao?

Cũng không trách nó nghĩ vậy. Nó thật sự đã chứng kiến đủ tính tình yếu đuối của mẹ mình. Ngẫm lại, nó có thể giống cha, dù chẳng biết cha mình là ai. Nó có từng hỏi, nhưng lần nào sắc mặt mẹ cũng rất xấu. Từ đó nó không hỏi nữa.

Trình Lục Lục không có đáp lại nó mà chỉ ôm nó. Ôm đủ rồi thì buông nó ra.

Nhìn khuôn mặt nhỏ phát dục giống người kia như đúc, Trình Lục Lục cười rớt nước mắt.

Trình Tiểu Ngôn luống cuống tay chân: "Mẹ Lục Lục đừng khóc. Khóc sẽ xấu."

Ai biết nó càng nói Trình Lục Lục càng khóc dữ hơn. Âm thanh ấm ách nghẹn bên trong cổ họng mang theo bao nhiêu oan ức và tủi thân. Trình Tiểu Ngôn chưa từng thấy một Trình Lục Lục như vậy, vành mắt cũng đỏ theo.

Nó thật sự rất luống cuống. Trình Lục Lục mà nó biết mặc dù yếu đuối nhưng rất giỏi chịu đựng, chưa từng giống như bây giờ, đυ.ng chút là tan vỡ.

Rốt cuộc mẹ ở ngoài đã gặp phải chuyện gì, Trình Tiểu Ngôn mặc dù thông minh hơn tuổi nhưng suy cho cùng nó vẫn còn nhỏ, thấy Trình Lục Lục như vậy một hồi nó cũng khóc theo.

"Hu hu!"

Kết quả là hai mẹ con ôm nhau khóc như lũ tới.