Hàng hóa ở khu B rất cồng kềnh, mỗi lần đều phải xếp rất lâu nhưng Trình Lục Lục chưa từng mở miệng phản đối. Mang cái thân hao gầy, chiều cao chưa tới một mét sáu, Trình Lục Lục chịu khó đẩy đống hàng chất đầy trên xe đẩy đi, người ta chỉ thấy hàng mà không thấy cô.
Trình Lục Lục biết bởi vì cô dễ bắt nạt cho nên người ta mới đùng đẩy những công việc khó nhằn cho mình. Nhưng cô không dễ gì có được công việc này, cô cũng đã chịu khổ quen cho nên Trình Lục Lục vẫn cần mẫn làm việc, chưa từng than vãn.
Cô cho rằng mình sẽ mãi như vậy mà trôi qua những ngày tháng phải nuôi con nhỏ lớn lên.
"Ây za, chiếc xe này sao lại để ở đây chứ? Chắn hết đường đi rồi!"
"Đừng càm ràm cản trở công việc của người khác. Em nép qua là có thể đi được."
Bàn tay đang xếp hàng của Trình Lục Lục bất giác khựng lại khi nghe thấy âm thanh thứ hai vang lên bên tai.
Đó là một giọng nam trầm mang theo chút lạnh nhạt, so với bốn năm trước, nó thấp hơn, càng giống đàn ông đã trưởng thành. Rất dễ nghe, cho dù người ta chẳng hề dễ tiếp cận chủ nhân của nó.
Khi cô nghe thấy biểu tình lại chỉ có kinh hoàng.
"Chỗ này cũng không có gì để xem, chúng ta vòng qua đi!"
"Nếu em còn lộn xộn thì tự đi một mình."
"Đừng mà!"
Sau đó Trình Lục Lục cảm thấy có hai người đi ngang qua sau lưng mình. Khoảng cách thật gần... Khiến tim cô như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực.
Cô nghe người còn lại đi cùng hắn nói: "Thì ra ở đây có người xếp hàng. Lùn như vậy, bảo sao em không nhìn thấy. Đều bị hàng hóa che khuất..."
Sau đó cô như cảm nhận được một đạo ánh mắt lướt qua gáy mình, khiến cô lạnh sống lưng. Khuôn mặt đang giấu bên dưới cái cúi đầu thật sau trắng bệch như tờ giấy.
Cũng may là họ không có ngừng lại...
"Này cô ơi, món này còn không vậy?"
Ngay thời điểm đó, một dì lớn tuổi bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh cô, lanh lảnh hỏi.
Xuất phát từ bệnh nghề nghiệp, Trình Lục Lục vừa nghe thấy liền theo bản năng lấy ra thái độ tốt nhất phục vụ khách hàng mà cô có ngẩng đầu lên cố gắng mỉm cười nhìn dì ấy: "Dì muốn tìm thứ gì ạ?"
Cô cũng là cho rằng người kia đã đi.
"Là món này..."
"A, dì đợi một chút cháu sẽ bổ sung nó lên ngay."
"Được được, có là được rồi."
Sau đó Trình Lục Lục liền vòng qua phía đuôi xe hàng, tìm món đồ kia ra trước.
Một loạt cử chỉ của cô diễn ra rất nhanh, từ lấy hàng, đóng tem, gọn gàng như đã làm hàng ngàn lần. Đợi làm xong, cô ngẩng đầu cười niềm nở đưa nó cho dì lớn tuổi: "Đây, của dì..."
Nhưng nụ cười của cô rất nhanh đã tắt ở ngay đó, cứng đờ còn mang theo sự sợ hãi. Bàn tay đang đưa ra cũng cứng lại.
"Cảm ơn cô."
Dì lớn tuổi không biết gì hết, cầm lấy hàng từ trên tay cô sau đó vui vẻ rời khỏi kệ hàng đó.
Để lại Trình Lục Lục một mặt cứng ngắt như nhìn thấy quỷ.
Thật ra là vì quỷ đã nhìn thấy cô.
Người kia vốn dĩ nên đi bây giờ lại đứng ở đầu kệ hàng nhìn cô, biểu tình khôn lường.
Ánh mắt kia cô không lý giải được nên càng thêm sợ hãi mà nhất thời quên cả dời mắt đi, cứ thế nhìn chằm chằm hắn... Mạch Ngôn... Thật sự là hắn...
Có phải cô chết chắc rồi...
"Anh Ngôn, anh nhìn gì vậy?"
Ngay lúc đó, người đi cùng hắn Lục Thố Nhi đi một hồi phát hiện không thấy người bên cạnh đâu, quay đầu lại chỉ thấy được bóng lưng đăm chiêu có chút kỳ quái của hắn thì hỏi.
Hỏi xong cô còn muốn trở lại nhìn xem cho kỹ rốt cuộc Mạch Ngôn đang nhìn gì.
Mạch Ngôn lúc đó hơi híp mắt khó lường nhìn Trình Lục Lục thêm một cái, trước khi Lục Thố Nhi ghé đầu tới hắn liền quay đi, đồng thời đẩy cô nàng tiếp tục đi về phía trước vừa nói: "Em đã làm lỡ thời gian của anh rồi, còn không mau..."
"Được được, anh đừng hù dọa em nữa!"
Lục Thố Nhi vừa nghe liền vội vàng xin tha, nào còn nhớ hỏi xem hắn nhìn cái gì.
Sau đó hai người rất nhanh rời khỏi tầm mắt của Trình Lục Lục.
Là rời khỏi thật sự... Không có ngay tại đây tính sổ với cô. Là vì nguyên nhân gì cô không nghĩ được...
Nếu không phải có xe hàng làm bệ đỡ, Trình Lục Lục nhất định sẽ ngã quỵ.
Cô gian nan bám vào giỏ xe, mãi một lúc mà vẫn chưa bình tĩnh lại được.
Trong đầu cô tràn ngập toàn là những câu hỏi, "Mạch Ngôn nhận ra cô sao?", "Chắc không đâu nhỉ..." tràn ngập tính an ủi mình.
Nổi bàng hoàng vì sợ Mạch Ngôn còn nhớ đến mình cùng với ký ức bốn năm trước, quãng thời gian đầu lúc cô mới chật vật chạy trốn khỏi Giang thành giống như ác mộng quấn thân, bây giờ lại ùm ùm kéo tới.
Cô không tưởng tượng nổi nếu Mạch Ngôn nhận ra mình, thậm chí là còn nhớ chuyện năm đó... Cô phải làm sao đây... Hắn đã đi nhưng ánh mắt kia cứ như rắn độc đeo bám cô, giống như đang nói cô sắp toang rồi. Trình Lục Lục quỳ rạp xuống đất, vành mắt sau lớp mắt kính quê mùa khẽ đỏ lên, toàn thân cũng run rẩy.