Nhưng cho dù là cách nói đầu thì Ngô Tiêm Ninh cũng đâu có chỗ nào không tốt, bay giờ càng thêm thành thục mê người, có thể càng khiến người ta yêu thích hơn chứ. Chẳng lẽ Mạch Ngôn không động lòng?
Làm bạn với nhau bao năm, Ngô Phong chỉ thấy Mạch Ngôn quen một người là Ngô Tiêm Ninh, như vậy cô nàng tự có điểm đặc biệt thu hút được Mạch Ngôn đúng không? Không thể trách Ngô Phong lạc quan nghĩ vậy được.
Còn nếu là cách nói sau, vốn dĩ không nên làm khó dễ con gái người ta như thế được, quá không có phong độ.
Nếu Mạch Ngôn biết Ngô Phong nghĩ gì, hắn nhất định sẽ nói "tôi chính là không có cái phong độ đó". Hắn còn có thể cay nghiệt hơn.
"Tôi biết cậu muốn tác thành cho tôi và cô ấy. Nhưng mà không cần nhọc lòng cậu nữa."
Mạch Ngôn dửng dưng nói.
Ngô Phong nhíu mày: "Thật sự không thích nữa?"
"Ừm."
Mạch Ngôn lười giằng co với hắn. Nói thẳng thắn với nhau luôn cũng tốt, tránh cho Ngô Phong cứ đi làm ông mai.
"Vậy sao mấy năm nay không thấy cậu quen ai?"
Ngô Phong khó hiểu liền không chút ngần ngại đi hỏi.
Mạch Ngôn cười sặc một tiếng, mắng: "Đừng nói tôi, sao cậu không nhìn lại mình đi, đã có chưa mà nói tôi?"
Lần này đổi lại là Ngô Phong sặc.
Sau đó hắn cũng cười: "Vậy mà tôi cứ tưởng có thể nhìn thấy hai người nối lại tình xưa."
"Tôi thấy Tiêm Ninh vẫn còn có ý với cậu, chẳng lẽ không định xem xét ư?"
Đúng rồi, Ngô Tiêm Ninh còn thích Mạch Ngôn!
Nếu nó biết Mạch Ngôn không có ý với nó nữa, có khi sẽ buồn chết mất. Dù sao Ngô Phong là người rõ ràng nhất lần này Ngô Tiêm Ninh vội vã về nước là vì Mạch Ngôn.
Mạch Ngôn nhìn hắn như thằng ngốc: "Vì cô ấy thích tôi nên tôi phải thích cô ấy?"
Ngô Phong nghẹn.
Có lẽ thân làm anh họ, Ngô Phong nên nói tốt cho Ngô Tiêm Ninh. Nhưng hắn vẫn là bạn thân của Mạch Ngôn cơ mà. Quả thật là khó mà vẹn toàn đôi đường, đứng ở giữa càng thêm lúng túng.
"Vẫn là do tôi không biết cậu không thích nó nữa."
Nếu hắn không nhiều chuyện thì có lẽ đã đỡ lúng túng hơn. Hắn sai hắn nhận.
Mạch Ngôn không để ý đem chai bia cụng vào chai của hắn: "Không sao hết. Cũng không phải lỗi của cậu."
"Chuyện tình cảm không thể gượng ép, càng không thể võ đoán. Khi xưa chúng ta còn trẻ, tư tưởng non dại, lại không đại biểu cái nhìn bây giờ cũng giống vậy."
Ngô Phong nghe mà không phản bác nổi.
"Thôi bỏ đi, không nói chuyện này nữa."
Hắn nghĩ một hồi cũng không biết làm sao, chỉ đành xua tay.
Mạch Ngôn cứ nghĩ vậy là xong rồi, bỗng nhiên lại bất thình lình nghe Ngô Phong nhiều chuyện hỏi: "Ơ thế cậu đến Khương thành làm gì?"
Hắn mém chút thì bị sặc.
Ngô Phong lại không bỏ qua, bỉ ổi hề hề nói: "Cậu không phải vì Tiêm Nhi... Có phải cậu để ý ai ở đây không?"
Mạch Ngôn không bình tĩnh nổi, cầm xiên đút thịt vào, dùng nó chặn miệng hắn.
Nhưng sao mà chặn nổi?
"Nói nghe đi!"
Ngô Phong vừa nhai thịt vừa được bạn thân "thâm tình" đút cho vừa ngã ngớn sáp lại gạ gẫm.
"Xê ra coi!"
Mạch Ngôn cười mắng.
"Cậu như vậy là tôi đoán đúng rồi phải không?"
Ngô Phong sắc bén đánh phủ đầu.
Mạch Ngôn lần này không sặc nữa, biểu tình ngược lại có phần trầm tĩnh khó lường.
"Cậu trông lạ lắm nha. Không giống bình thường chút nào hết."
Ngô Phong nửa chân thành nửa khích tướng nói: "Cậu trước đây làm gì cũng quyết đoán, sao bây giờ lại có vẻ chần chừ không dứt thế?"
Mạch Ngôn chẳng thèm để bụng, ngửa cổ uống sạch bia trong chai.
Ngô Phong bị thái độ của hắn ảnh hưởng, dần dần nghiêm chỉnh lại.
Nhưng trước khi hắn kịp hỏi Mạch Ngôn đã chặn trước nói: "Quả thật tôi chưa nghĩ thông. Nói thẳng ra là không muốn nghĩ. Đợi bao giờ tôi nghĩ xong sẽ nói cho cậu."
"..."
Mẹ, rồi ông đây nói nãy giờ không có kết quả gì a!!
Còn phải đợi với chờ, tò mò chết sao!
Mạch Ngôn cứ không có tính người vậy đó.
"Ăn no chưa? Trễ rồi, về thôi."
Nói thì nói vậy, mục đích của họ chỉ là muốn tụ tập nói chuyện thôi chứ không phải vì ăn.
Ngô Phong thấy cũng trễ thật nên thuận theo ném nĩa ăn, cùng hắn trở về.
...
Mười giờ tối, Trình Lục Lục sau khi hoảng hốt chạy về nhà sau cuộc nói chuyện với Ngô Tiêm Ninh thì làm sao vẫn không bình tĩnh lại được.
Trong đầu cô chỉ toàn là ý nghĩ Mạch Ngôn đến tìm mình rồi. Hắn phát hiện cô bỏ trốn nên đích thân tìm tới rồi. Nếu để hắn tìm đến thật, nhất định hắn sẽ tính cả vốn lẫn lãi với mình.
Nhưng đó cũng không phải chuyện khiến Trình Lục Lục lo lắng.
Điều khiến cô sợ hãi là ý tưởng Mạch Ngôn sẽ phát hiện ra sự tồn tại của Trình Tiểu Ngôn.
Không thể chối bỏ, cô thật sự bị Ngô Tiêm Ninh hù dọa, cho dù cô có biết bao khó chịu vì người ta có cái không tốt về Trình Tiểu Ngôn. Một đứa nhỏ thôi, nó có tội gì đâu, lại vì có một người mẹ như cô mà bị vạ lây, bị người xem là điều xấu. Nếu cả cha ruột của nó mà cũng xem thường nó... Trình Lục Lục không thể chịu nổi nhìn thấy đứa nhỏ bị tổn thương.
Tựa như Ngô Tiêm Ninh không nhìn thấy được biến số sau đó, Trình Lục Lục cũng vậy, cũng không muốn mạo hiểm. Cho nên theo thời gian dần trôi qua, nổi lo âu của cô ngày càng lớn.
Sau đó cô đã quyết định làm một việc mà không kịp thương lượng với Trình Tiểu Ngôn.
Cô âm thầm vội vàng gói ghém chút đồ đạc ý ỏi của mẹ con họ, sau đó ôm lấy Trình Tiểu Ngôn còn đang ngủ say bỏ chạy.
"Mẹ ơi?"
Trình Tiểu Ngôn thời điểm bị cô ôm vào lòng không thể nào không bị đánh thức, mơ màng mở đôi mắt buồn ngủ ra nhìn cô dò hỏi.