Chương 6

Sau khi Tần Nguyệt nói xong, trong phòng yên lặng khoảng mười giây, sau đó vẻ mặt kinh hãi trên gương mặt của Trần Diệc Phàm cũng bình tĩnh lại một chút.

"Tiểu Phàm, con nhận ra mẹ của con đúng không?"

Tần Nguyệt chớp mắt hai cái, nhìn Trần Diệc Phàm đã gần như bình tĩnh lại, cố gắng hỏi một câu.

“Ồ.”

Trần Diệc Phàm mở miệng và nhẹ nhàng đáp lại.

Tần Nguyệt hào hứng tiếp tục:

"Tiểu Phàm, con nên ngạc nhiên đúng không? Mẹ cũng ngạc nhiên như con."

Trần Diệc Phàm chậm rãi gật đầu:

"Chà, chuyện quái gì đã xảy ra vậy?"

“Ta không biết chuyện gì đã xảy ra, ta chỉ nằm trong bồn tắm rồi ngủ thϊếp đi lúc nào không hay, sau đó khi tỉnh dậy ta thấy cơ thể mình đã thay đổi hoàn toàn, mặt, ngực, chân, mông, tất cả ... "

Tần Nguyệt có chút mang theo khi đang nói chuyện, nói xong ngực mông liền nhận ra đang nói chuyện với con trai, ho khan một tiếng nhanh chóng nói với giọng điệu bình tĩnh hơn:

"Cái kia, dù sao thân thể của ta cũng đã thành như khi ta còn trẻ. "

"Nó đã thay đổi không thể giải thích được như thế này? Không có dấu hiệu của nào?"

Trần Diệc Phàm ngờ vực nói.

"Dường như không có bất kỳ dấu hiệu nào. Đó là chuyện xảy ra sau khi ta tỉnh lại."

Tần Nguyệt lắc đầu.

Trần Diệc Phàm im lặng, nhất thời không lên tiếng, thỉnh thoảng chỉ liếc nhìn Tần Nguyệt, không biết đang suy nghĩ gì.

"Tiểu Phàm, con nghĩ mẹ nên làm gì bây giờ? Thân thể của con đột nhiên trở nên như thế này, có cần đến bệnh viện kiểm tra không?"

Trần Diệc Phàm suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu nói:

"Tốt hơn hết là ngươi chưa nên đến đó. Nếu phát hiện ra điều gì đó, nếu người khác phát hiện ra sẽ rất khó xử lý".

"Ồ, vậy thì ta sẽ không đi."

Trần Diệc Phàm tiếp tục:

"Trước tiên hãy chờ xem cơ thể có thay đổi gì khác không. Nếu cảm thấy khó chịu thì hãy cân nhắc đến bệnh viện."

"Chà, ra vậy."

Tần Nguyệt nói xong liền cúi đầu liếc mắt nhìn, có lẽ là vì vừa rồi cô từ phòng tắm đi ra rất vội, áo choàng tắm trên người cũng không được mặc đúng cách, lộ ra gần nửa vai phải.

Từ đường viền cổ áo, ngươi có thể nhìn thấy phần ngực được kéo hờ phía trên.

"Thôi, ta về phòng thay quần áo trước."

Nói xong, Tần Nguyệt quay người bước ra khỏi phòng Trần Diệc Phàm, cô quay về phòng mở tủ quần áo, tìm một hồi lâu vẫn không tìm thấy một bộ quần áo nào có thể mặc được.

Không nói đến qυầи ɭóŧ, càng không nói đến áσ ɭóŧ, ngay cả qυầи ɭóŧ co giãn Tần Nguyệt mặc cũng rộng rãi thả lỏng, từ khi thân thể phát phì, nhất là eo và hông càng ngày càng dày, Tần Nguyệt rất ít mua đồ lót mới, bây giờ mới có một số đồ lót khá cũ, mỗi cái còn lỏng hơn lúc mới mua nên giờ không mặc được.

Đối với quần áo cũng vậy, cho dù là quần áo bình thường hay quần áo co giãn, Tần Nguyệt sau khi mặc vào đều không thể nhìn thấy.

"Bộ dáng của ta trước đây tệ đến mức nào?"

Mặc thử mười mấy bộ quần áo xong, Tần Nguyệt bực bội lẩm bẩm.

"Mặc dù có thể mua quần áo, nhưng ngươi muốn ta mặc những bộ quần áo này sao?"

Tần Nguyệt vừa nói thì có tiếng gõ cửa.

Nghe thấy tiếng gõ cửa, Tần Nguyệt sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng nắm lấy một bộ quần áo chặn chiếc váy dài quá rộng không thấy, bước tới mở cửa.

Trần Diệc Phàm lúc này đang ở bên ngoài, trên tay cầm một bộ quần áo có gắn thẻ.

"Mặc cái này."

Trần Diệc Phàm nói gì đó rồi đưa bộ quần áo trong tay cho Tần Nguyệt.