Chương 20

"Đi với ta và lấy quần áo cho ngươi từ phòng của em gái ta."

Lưu Kiến Trung quay đầu lại khi hắn ta nói, và đi chậm về phía cầu thang.

Nắm chặt lấy chiếc áo khoác đang trùm lên người, Tần Nguyệt nhanh chóng đuổi theo rồi đi theo Lưu Kiến Trung đi lên cầu thang.

“Vậy ngươi còn có em gái.”

Tần Nguyệt có chút cạn lời hỏi.

Nghe Tần Nguyệt nói xong, Lưu Kiến Trung cũng không có quay lại xem nàng, mà là nhẹ gật đầu:

"Ừm, kém ta một tuổi."

"Hóa ra chỉ cách nhau một tuổi, hehe, hai ngươi chị trạc tuổi nhau nên hay cãi nhau lắm nhỉ?"

Lúc này tâm trạng của Tần Nguyệt thoải mái hơn trước rất nhiều, thậm chí cô còn tươi cười bắt chuyện với Lưu Kiến Trung về chuyện nhà.

"Không sao, chúng ta căn bản chưa từng cãi nhau."

Tần Nguyệt có chút kinh ngạc nói:

"Thật sao? Hai người có quan hệ tốt như vậy? Thật là hiếm thấy. Dù sao ta cũng đã từng nhìn thấy những đứa trẻ cùng tuổi với ngươi, bất kể là anh em hay chị em, miễn là không phải quá khác nhau về tuổi tác, họ thường hay gây rắc rối. "

"Đương nhiên là không nên cãi nhau, nhưng dù có cãi nhau thường xuyên cũng không có gì to tát, đều là chuyện gia đình, có khi ồn ào tình cảm sẽ tốt hơn..."

Tần Nguyệt đang nói nhiều lời thì Lưu Kiến Trung đột nhiên dừng lại, quay lại nhìn Tần Nguyệt.

“Tại sao cô lại nói như một người cô vậy?”

Lưu Kiến Trung cắt ngang lời của Tần Nguyệt.

Tần Nguyệt ngậm miệng lại sau khi nghe Lưu Kiến Trung nói xong, vội vàng đè nén hoảng sợ trong lòng, sau đó cười khan đối với Lưu Kiến Trung nói:

"A? Đúng, đúng? Hahaha, không có?"

Lưu Kiến Trung chỉ liếc nhìn Tần Nguyệt có chút kỳ quái, sau đó liền không thèm để ý nữa, xoay người tiếp tục lên lầu hai.

Tần Nguyệt thầm thở ra một hơi dài, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi.

"Mời vào."

Sau khi lên lầu hai, Lưu Kiến Trung trực tiếp đẩy cửa một căn phòng, bước vào chào hỏi Tần Nguyệt đang đi theo phía sau.

Tần Nguyệt đi theo Lưu Kiến Trung vào phòng, trong phòng là màu hồng, đồ đạc và trang trí đều theo phong cách dễ thương, rõ ràng đây là phòng của một cô gái.

"Đồ của em ta đều có ở đây, ngươi thích mặc gì thì chọn."

Lưu Kiến Trung mở tủ quần áo, xoay người nói gì đó với Tần Nguyệt, sau đó lùi lại một bước, đứng sang một bên.

Nghe xong lời của Lưu Kiến Trung, Tần Nguyệt lẳng lặng đi đến tủ quần áo đang mở.

Tủ quần áo chất đầy quần áo, đủ loại nhìn hoa mắt, ngay lúc Tần Nguyệt không biết bắt đầu từ đâu thì tiếng nệm lún xuống truyền đến tai Tần Nguyệt.

Tần Nguyệt quay đầu lại, nhìn thấy lúc này Lưu Kiến Trung đã ngồi ở trên giường cách tủ quần áo không xa, hắn bắt chéo chân rất nhàn nhã, nhìn Tần Nguyệt nở nụ cười trên mặt.

“Chà, ngươi không đi à?”

Tần Nguyệt ngây người hỏi Lưu Kiến Trung.

Lưu Kiến Trung mỉm cười, sau đó nhẹ nhàng gật đầu với Tần Nguyệt:

"Đương nhiên là được."