Hồi thứ bảy: Lao xuống
Ở nơi sâu khoảng hai ba trăm mét dưới khe núi, bỗng xuất hiện mấy luồng sáng chói mắt phát ra từ đám sương mù dày đặc. Ánh sáng mạnh trong bóng tối dao động bất định, đồng thời dưới lòng đất còn dội lại âm thanh khác thường nghe "răng rắc" như tiếng cành khô gãy vụn, xem động tĩnh thì dường như có một vật gì bên dưới vực sâu đang bò lên với vận tốc rất nhanh.
Tư Mã Khôi đoán định nguồn ánh sáng xuất hiện trong sương mù dày đặc chắc chắn không phải ánh sáng sinh học, bởi những loại ánh sáng do sinh vật hoặc quặng đá phát ra đều thuộc loại ánh sáng lạnh hóa học, thời gian chiếu sáng kéo dài, không tỏa nhiệt. Đối với con người mà nói, đó là nguồn ánh sáng lý tưởng nhất, vậy mà tia sáng dao động trong lớp sương mù mịt kia lại vô cùng chói mắt, những loại đèn chiếu sáng thông thường không thể nào bì được, dường như nó được sinh ra từ nguồn nhiệt quang điện cực lớn. Lẽ nào trong khe núi dưới lòng đất âm u không nhìn thấy mặt trời, hoàn toàn đoạn tuyệt với thế giới bên ngoài này, lại ẩn giấu loại "thiết bị chiếu sáng cực mạnh" có thể hoạt động tốt cho đến tận bây giờ?
Chiếc tiêm kích mất tích gần ba mươi năm. Trong môi trường ẩm ướt, lạnh lẽo thế này, nó cũng sớm bị ăn mòn, hoen rỉ, rách nát chẳng còn hình dạng. Hơn nữa, trên thân máy bay chắc chắn không lắp đặt loại đèn chiếu sáng cực mạnh, bởi thế nguồn sáng phát ra từ màn sương dày đặc, cũng không thể đến từ chiếc máy bay bị rơi vỡ cách đây nhiều năm.
Mọi người kinh hãi tới mức không thốt được thành lời, chẳng ai biết được cái gì sẽ xuất hiện trong đám sương mù. Họ nín thở tập trung nghe ngóng một hồi lâu, chỉ thấy mấy chùm sáng bỗng dưng vụt tắt, đáy khe núi một lần nữa lại trở về trạng thái yên ắng không một tiếng động, như thể chưa từng xảy ra bất cứ việc gì trước đó.
Sở dĩ một việc trở thành nguy hiểm, xét ở một mức độ nào đó là do con người không thể dự đoán trước được chân tướng của nó. Tư Mã Khôi cũng biết gặp những việc đại loại như thế này, chỉ dựa vào phán đoán thì chưa đủ, mà còn phải tận mắt xác thực. Anh và mọi người bàn bạc một hồi, rồi quyết định mình và Ngọc Phi Yến sẽ xuống chỗ sương mù mịt mùng dưới kia làm rõ xem rốt cục đó là cái gì. Hai người mang theo vũ khí, trên người buộc đèn led dã ngoại chiếu sáng bằng điốt phát quang hai cực, lại cầm thêm chiếc đèn pin tụ quang siêu sáng, tay bám rễ cây từ từ tụt xuống. Càng đến gần chỗ sương khí trào ra, họ càng lờ mờ nhìn thấy một bóng đen to lớn ẩn hiện trong màn sương mù mênh mang mờ mịt.
Do sự xâm lấn của cơn bão nhiệt đới Buddha càng ngày càng gia tăng, nên sương khí trong lòng khe núi cũng dần dần giảm xuống thấp, lúc hai người đến gần thì sương mù không còn quá dày đặc nữa. Nhờ ánh sáng của đèn pin, Tư Mã Khôi có thể nhìn kỹ bóng đen to lớn đó, không ngờ nó lại là một chiếc máy bay tiêm kích cải tiến, bị vô số rễ cây buộc chặt. Chiếc máy bay có phần đầu tù tròn, phần thân hình e líp dọc, hai cánh phân bố theo hình thang, trước hẹp sau rộng, điểm khác biệt so với các máy bay cùng loại là: từ đầu đến đuôi đều sử dụng kết cấu gỗ ván ép.
Trên thân chiếc máy bay tiêm kích còn có biểu tượng Rắn đen rất bắt mắt. Chiếc máy bay này hoàn toàn giống với chiếc máy bay chụp ở sân bay không quân trong ảnh, không những vậy, kết cấu cũng hoàn toàn đồng nhất với chiếc tiêm kích số hiệu Rắn đen bị mất tích của không quân Anh. Do chiếc máy bay mang số hiệu Rắn đen thuộc loại máy bay tiêm kích cải tiến, nên căn cứ vào yêu cầu của nhiệm vụ, nó đã được đặc biệt nới rộng dung tích chuyên chở hàng hóa, phần thân cũng được cải tiến gần như toàn bộ, so với những chiếc máy bay tiêm kích hạng nhẹ thông thường thì trông nó rất khác biệt, bởi thế, so sánh với ảnh chụp, đoàn thám hiểm không khó đoán ra "thân phận" của nó. Ghi chép năm đó còn cho thấy: sau khi chiếc máy bay bị rơi xuống khe núi, giọng liên lạc chập chờn khi được khi mất phát ra qua sóng điện, lúc các thành viên của đoàn bay gắng sức kêu cứu, cũng đã xác nhận chiếc Rắn đen bị rơi vào sương mù, sau đó thì hoàn toàn mất liên lạc với thế giới bên ngoài.
Nhưng giờ đây, Tư Mã Khôi và Ngọc Phi Yến tận mắt chứng kiến, mới biết chiếc máy bay tiêm kích vận tải đó không hề rơi xuống nơi sâu nhất dưới đáy cốc, mà bị rễ cây cổ thụ treo níu giữ lơ lửng giữa không trung. Máy bay tiêm kích khác với các loại máy bay quân dụng khác, nó hoàn toàn sử dụng gỗ Balsa - một loại gỗ rất nhẹ để xây dựng kết cấu. Động cơ Piston tản nhiệt của nó mang lại hiệu suất cực cao, tốc độ bay nhanh, thời gian bay có thể kéo dài liên tục, nhưng khả năng tải trọng vẫn không vì thế mà giảm xuống. Chẳng những vậy, khả năng thích ứng của nó lại rất cao, có thể thích hợp mọi nhu cầu nhiệm vụ gian nan. Dưới điều kiện khí hậu biến đổi phức tạp ở vùng núi Miến Điện, nó càng phát huy tính năng ưu việt vượt trội. Chiếc máy bay tiêm kích vận tải cải tiến số hiệu Rắn đen khi bị mất lái rơi xuống sơn cốc, đã chịu sự tác dụng của dòng khí lưu thông trong khe núi.
Ng.uồ.n .từ. s.it.e .Tr.uy.en.Gi.Cu.ng.Co..c.om. Dòng khí đối lưu này đã khiến thân máy bay được bảo toàn nguyên dạng, xem ra chẳng có hư hại gì nghiêm trọng.
Đội thám hiểm liều mạng xông vào núi Dã Nhân là để tìm chiếc tiêm kích vận tải, đồng thời lấy "hàng" trong khoang máy bay về. Thế mà lúc này, chiếc máy bay mất tích mà cả hội đang săn lùng, lại bất ngờ hiện ra ngay trước mắt. Nó bị đám rễ cây bám nhằng nhịt quanh thân, treo lủng lẳng giữa không trung. Như vậy, cũng có nghĩa cả đội không cần xuống dưới đáy động sâu hút, nơi sương khí bủa vây hiểm nguy mai phục tứ bề nữa. Không thể không thừa nhận đây là niềm vui ngoài ý muốn, nhưng chẳng hiểu sao Tư Mã Khôi và Ngọc Phi Yến không hề cảm thấy may mắn, mà ngược lại còn lờ mờ có dự cảm không lành.
Ngọc Phi Yến nhìn bên trong khoang máy bay tối mò mò, yên ắng rợn người, liền nhỏ giọng hỏi Tư Mã Khôi: "Anh có cảm thấy chiếc máy bay vận tải này có điểm gì bất thường không?"
Tư Mã Khôi bám vào rễ cây rủ xuống từ vách đá dựng đứng, nhìn đăm đăm một hồi vào chiếc máy bay tiêm kích vận tải. Anh đã sớm nhận ra vài điểm khác thường, bèn đáp ngay: "Cũng hơi bất thường, trông nó mới quá... dường như chỉ vừa bị rơi xuống chưa lâu." Trên thực tế, chiếc máy bay tiêm kích vận tải rơi xuống huyệt động trong khe núi có lẽ đã gần ba mươi năm. Vậy mà thời gian và quá trình xâm thực của môi trường khắc nghiệt dưới lòng đất lại không để lại chút dấu tích nào trên thân mình nó, lớp sơn vẫn mới toanh như lúc ban đầu, có lẽ ngay cả động cơ cũng hãy còn nóng.
Nghĩ lại việc ở ngoài khe núi lúc trước, mọi người từng nhìn thấy bóng chiếc máy bay u linh bay sát đầu rồi lượn vèo qua, khi ấy trong khoang máy bay không hề có chút ánh sáng nào, cánh quạt cũng đã ngừng quay, khiến đội thám hiểm đuổi theo quỹ đạo phi hành của nó đến tận đây. Theo lý mà suy đoán, chiếc máy bay vận tải vừa bay lượn giữa tầng mây, cũng chính là chiếc Rắn đen đang bị rễ cây cổ thụ buộc chặt dưới khe núi. Thế nhưng sao mỗi lúc xuất hiện nó lại có những đặc điểm khác nhau như hai chiếc hoàn toàn riêng rẽ vậy? Trong khi, chiếc máy bay vận tải số hiệu Rắn đen thực hiện nhiệm vụ chuyên chở đặc biệt của quân đội hoàng gia Anh, chỉ có một chiếc duy nhất đã mất tích hơn hai mươi năm trước trong núi Dã Nhân mà thôi.
Ngọc Phi Yến không nén nổi sự hoài nghi trỗi dậy trong lòng: "Lẽ nào chiếc khi nãy nhìn thấy chỉ là ảo giác? Bởi vì mọi vết tích đều cho thấy chiếc máy bay đang hiện hữu ngay trước mắt, quả thực đúng là mới rớt xuống đây chưa lâu. Rốt cục, chiếc máy bay số hiệu Rắn đen mất tích nhiều năm đã gặp phải chuyện gì? Trong điều kiện không hề có động lực, làm sao nó có thể bay lượn giữa không trung?" Thế rồi cô ta lại nghĩ: hay là thời gian và không gian - những năng lượng hằng định bất biến này đều bị bẻ cong quay vòng trùng lặp trong đám sương mù dưới lòng đất, mới có thể khiến chiếc máy bay vận tải số hiệu Rắn đen xuất hiện theo phương thức quái dị không thể tưởng tượng nổi giống như loài ma quỷ? Ngoài ra, những phi công trong khoang máy bay đều đi đâu cả rồi? Còn nữa, mấy luồng sáng chói mắt dội ra từ đám sương mù và âm thanh dị thường kêu "răng rắc răng rắc" không ngớt phát ra từ nơi sâu dưới lòng đất, rốt cục là thứ gì vậy?
Tuy rằng Ngọc Phi Yến đi nhiều hiểu rộng, nhưng tình hình lúc này cũng chẳng khác chi sa vào đám sương mù mịt trải dài năm dặm, không thể phân biệt nổi phương hướng; bởi vì những việc này hoàn toàn khác xa với những phi vụ trộm mộ mà cô ta từng thông thuộc; hơn nữa tình hình đang phải đối mặt hiện tại dường như thuộc về phạm trù "hiện tượng siêu nhiên" mà các kiến thức khoa học thông thường và định luật vật lý đều khó lòng giải thích thỏa đáng. Trong đầu cô ta liên tiếp lóe lên vài ý nghĩ, nhưng rất nhanh sau đó đều bị chính mình phản bác, cuối cùng cô đành một lần nữa quay sang hỏi Tư Mã Khôi: "Trong thực tế sao lại xuất hiện tình huống như vậy được nhỉ? Hay chúng ta đang gặp ác mộng chăng?"
Tư Mã Khôi cũng thầm ước những việc trải qua trong mấy ngày nay chỉ là một cơn ác mộng, nhưng vết thương đang ngâm ngẩm đau trên vai cứ không ngừng nhắc nhở anh: "Những việc trước mắt tuy rằng quái dị ngoài sức tưởng tượng, nhưng lại hoàn toàn là sự thật, sự thật không thể chối cãi."
Lúc này, nghe Ngọc Phi Yến nói, anh trầm tư một lúc rồi mới trả lời: "Chắc chắn chẳng phải ác mộng đâu."
Miệng thì đáp như vậy, nhưng trong lòng Tư Mã Khôi lại ngẫm nghĩ: "Lời này cũng có hai cách hiểu, từ cổ xưa đã có bốn giấc mộng: Hồ Điệp, Hàm Đan, Nam Kha, Hoàng Lương, sau này còn có thêm Hồng Lâu Mộng, tất cả như ngầm ẩn dụ vạn vật trên thế gian đều hư vô như giấc mộng, đời người vốn dĩ cũng chỉ là một giấc mộng dài, đang sống nghĩa là đang nằm mơ. Nghĩ kỹ lại, câu nói này đúng là cũng có lý lẽ nhất định, khoảng cách giữa giấc mơ và hiện thực vốn rất mong manh, mơ hồ, chỉ có điều những gì cuộc đời mình gặp phải... toàn là ác mộng."
Từ trước đến nay, Tư Mã Khôi vẫn được coi là to gan lớn mật, anh quyết định vào trong khoang máy bay để nhìn xem thực hư ra sao rồi mới nói. Tư Mã Khôi đã thi triển chiêu "Tiên nhân treo tranh", dùng hai chân quắp lấy rễ cây, thân mình nhoài ra chúc đầu xuống nhòm vào bên trong, hai tay nhẹ nhàng chạm vào phần đầu khoang lái của chiếc tiêm kích vận tải số hiệu Rắn đen, sau đó dùng đèn pin tụ quang mang theo bên mình soi vào bên trong, rồi ghé mắt quan sát tình hình. Trong phạm vi ánh sáng của đèn pin, anh chỉ thấy khoang lái trống toang hoang, ngoại trừ một vài chỗ bị ngấm nước do va chạm nứt toác ra, thì ngay cả nửa bóng ma cũng chẳng thấy đâu.
Chiếc máy bay bị rễ cây buộc chặt cứng, treo lơ lửng giữa tầng không dưới lòng sơn cốc. Những loài thực vật dây leo thả mình từ trên vách đá dựng đứng xuống dưới, thân to như các cột trụ trong đền chùa, miếu điện, tuy rất dai chắc nhưng rốt cục cũng đâu phải sắt thép, sức chịu đựng cũng đã gần sát mức giới hạn. Hai tay Tư Mã Khôi vừa chạm nhẹ vào phần đầu khoang lái, lập tức phát hiện chiếc máy bay khẽ rung rung như muốn rơi, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể tuột khỏi sự níu buộc của đám rễ cây và dây leo để tiếp tục lao xuống nơi sâu hơn.
Tư Mã Khôi cũng không dám liều mạng hơn, anh chỉ sợ sẽ nhào theo chiếc máy bay rớt xuống đáy khe núi có sương mù bủa vây và rơi vào thảm cảnh vật tan người nát. Chẳng tìm thấy bất cứ đầu mối nào trong khoang máy bay, anh bèn chuyển đèn pin tụ quang chiếu sáng hai cánh trên thân máy bay.
Nhưng đúng lúc này, từ trên cao dội xuống hàng loạt tiếng động rung trời chuyển đất; thì ra cơn cuồng phong giông tố do bão nhiệt đới Buddha mang tới quá sức dữ đội, kết cấu đất đá men bờ cốc lại xốp yếu, không chịu nổi sự công kích của mưa bão, nên đã xảy ra hiện tượng sụt lở trên diện rộng, một lượng lớn bùn đất, sỏi đá từ trên cao ùn ùn đổ xuống, không ngừng chảy về nơi sâu. Hội La Đại Hải đợi bên trên chờ tiếp ứng, nhìn thấy cảnh tượng nguy hiểm xảy ra giữa hai vách núi, thì biết nơi này chẳng thể dung thân lâu thêm được nữa, đành phải bám vào rễ cây tụt xuống dưới chạy trốn.
La Đại Hải hướng xuống dưới chỗ Tư Mã Khôi đang đứng rồi hét lên: "Tránh ra mau!"
Tư Mã Khôi hai chân hãy còn quặp lấy rễ cây, nghe tiếng hét thất thanh, liền vội vàng thu chân cong người ngước lên trên, chỉ thấy một luồng gió nhẹ ập vào mặt, trong bóng tối cũng chẳng nhận ra rốt cục là vật gì rơi xuống. Anh vội vàng dùng tay ẩy mạnh thân máy bay, mượn lực đàn hồi đẩy cơ thể bắn ra xa. Một đoạn rễ cây lớn lao uỳnh xuống chiếc máy bay, cùng với đó là sự công kích liên tiếp của dòng đất đá, bùn nước, khiến chiếc máy bay bị va đập mạnh, phần đầu vỡ toác một miếng lớn, cùng lúc đó nó lao mạnh xuống dưới một đoạn, vài sợi rễ cây bám trên thân máy bay cũng bị đứt theo.
Trong khoảnh khắc nhanh như điện xẹt, Ngọc Phi Yến thấy tình hình không ổn: hai vách đá dựng đứng cheo leo, một khi trên cao sụt lở rơi xuống, nếu còn lảng vảng ở chỗ rễ cây cổ thụ, thì chắc chắn sẽ không có đường mà di chuyển, né tránh; còn nếu bám vách mà trốn xuống phía dưới, cho dù không bị ngã thịt nát xương tan, thì cũng bị đất đá sụt lở rơi trúng, vỡ đầu mà chết.
Thấy chiếc tiêm kích vận tải số hiệu Rắn đen cũng đang có chiều hướng muốn rơi xuống nơi sâu, cô ta liền lập tức hét gọi mọi người mau chóng trốn vào trong khoang máy, chí ít như thế vẫn còn có thể mượn vỏ máy bay tạm thời tránh khỏi công kích, hơn nữa "hàng" trong khoang máy bay cũng phải thu về tay, nếu không bao nhiêu mạng người của "Sơn lâm đội lão thiếu đoàn" đều hi sinh vô nghĩa cả hay sao.
Trên đầu máy bay vốn bị thủng lỗ, bốn người bọn họ trong lúc sốt vó lo chạy trốn, chẳng thèm suy nghĩ lâu, kẻ trước người sau thi nhau chui vào trong khoang. Hai người Tư Mã Khôi và Ngọc Phi Yến trốn gần khoang lái, chưa kịp đóng nắp máy bay lại, thì mấy đoạn rễ cây treo phần đầu máy bay đứt thêm hai cái nữa. Đầu máy gần như chúi xuống dưới, mọi người ngồi bên trong cũng lao mạnh theo đà, ai nấy đều bất giác hét toáng lên, tưởng như tim gan phèo phổi đều vọt ra khỏi miệng, hoảng hốt chụp vội lấy dây an toàn dùng để buộc hàng trong máy bay.
Ngọc Phi Yến chui tọt vào trong khoang lái. Cô ả cũng chưa kịp hoàn hồn trở lại. Nhờ chút ánh sáng phát ra từ đèn tụ quang, cô ta quan sát bốn phía xung quanh, phát hiện tuy chiếc máy bay mất tích hơn hai mươi năm, nhưng thiết bị điều khiển và đồng hồ các loại thì vẫn còn như mới, chẳng hề bị han rỉ hay bám bụi. Lúc này trong lòng cô ta chỉ sót lại duy nhất một ý niệm: "Sao có thể như vậy được... rốt cục giờ đây đang là năm nào?"
Tư Mã Khôi nhìn thấy Ngọc Phi Yến ngồi vào vị trí phi công điều khiển, khuôn mặt tư lự đăm chiêu, liền hỏi: "Cô biết lái máy bay tiêm kích sao?"
Ngọc Phi Yến từng lái máy bay trực thăng cứu hộ trên mặt nước, dạng Martin đơn giản, chứ chưa từng chạm vào chiếc tiêm kích vận tải của không quân Anh bao giờ, nên lắc đầu đáp: "Tôi không biết, đây lại không phải máy bay trực thăng, nếu không có đường băng thì sao có đà bay lên được đây?"
Tư Mã Khôi thầm nghĩ: "Dù sao trước sau gì cũng chết, nhưng mình đã sống hai mươi mấy năm trời, mà đến tận giờ vẫn chưa hề được lái máy bay, thôi thì trước khi chết cũng phải lái một phen cho sướиɠ đời mới được". Thế là anh vội đáp: "Không biết lái mà cô còn dám chiếm vị trí này à?" nói xong chẳng cần để ý gì, liền xô Ngọc Phi Yến sang một bên, luồn người chui vào, tranh chiếc ghế phi công, nắm chắc cần điều khiển rồi kéo mạnh một cái về phía sau.
Lúc này, Hải ngọng ở phía sau cũng thò nửa người ra trước, anh không muốn bị rơi tan xác chút nào, tuy nói mọi vật từ xưa đến nay đều phải chết một lần, nhưng cách chết do máy bay rơi lại chẳng đẹp đẽ cho lắm. Đại khái trước đây anh từng mấy lần được mục sở thị cảnh người ta tập lái máy bay, nên tự phong ình chức phi công bán chuyên nghiệp: "Thực ra cái này cũng chẳng có gì khó, cậu cứ buộc cục xương vào cái cần điều khiển thì cả chó cũng biết lái ấy chứ." Hải ngọng vừa đứng một bên chỉ chỉ trỏ trỏ Tư Mã Khôi thao tác như thế nào, vừa thò tay ra ấn loạn xạ tất cả các nút trên bàn điều khiển một hồi.
Ngọc Phi Yến thấy mấy gã liều mạng này rõ là đang nghịch lung tung, liền hoảng hốt quát: "Các anh muốn chết hả?" lời còn chưa dứt thì một trận bùn đất cát đá bị sụt lở từ bến trên rào rào đổ xuống, phút chốc đã vùi lấp nửa thân máy bay, hàng loạt sợi rễ lần lượt đứt phừn phựt, chiếc tiêm kích vận tải của không quân Anh lúc này hoàn toàn rơi vào tình trạng đầu chúc xuống, đuôi chổng lên. Trong tiếng kêu gào hoảng loạn như tuyệt mệnh của đội thám hiểm, chiếc máy bay cứ thế chúc đầu lao vun vυ"t xuống vực sâu mù mịt sương khói.