Chương 29: Biệt thự ở nông thôn

Vương Tiêu được mấy nam sinh trong lớp dẫn đi phòng y tế xử lý miệng vết thương, mẹ cậu ấy thì lại bị lão Lý xách đến văn phòng để nói chuyện về tình huống của Vương Tiêu một chút.

Các bạn học đều tản đi, bọn họ đều đang ríu rít thảo luận chuyện của Vương Tiêu. Mọi người đều không ngờ được, sau lưng học bá Vương Tiêu sẽ có chuyện như vậy.

Hứa Diễn nghiêng đầu nhìn về phía mẹ mình, hỏi: "Không có sao chứ mẹ?" Anh chàng theo bản năng cúi đầu, nhìn thấy chỗ cổ tay mới bị mẹ Vương Tiêu túm lấy hồi nãy của Hứa Thư Yểu đã đỏ một mảnh.

Có thể tưởng tượng được lực tay của mẹ Vương Tiêu hồi nãy lớn đến cỡ nào.

Hứa Thư Yểu lắc đầu: "Không có sao." Cô đưa tay ra sau lưng, cổ tay giờ đang nóng rát lên.

Hứa Diễn cười nhạo một tiếng: "Thể hiện cái gì, chuyện của cậu ta, có liên quan gì đến mẹ?"

Hứa Thư Yểu cười vỗ cánh tay anh chàng một chút: "Con đây là đang dạy dỗ mẹ đó hả?"

Hứa Diễn hừ một tiếng, biểu cảm trông có chút buồn bã, anh chàng thấp giọng nói: "Chúng ta xuống dưới lầu đi dạo chút đi."

Hứa Thư Yểu nhìn về phía anh chàng, sửng sốt một hồi lâu, gật đầu: "Được thôi."

Hai mẹ con cùng nhau xuống lầu đi tới sân thể dục. Bởi vì mở họp phụ huynh cho khối lớp 12, nên giờ trên sân thể dục vẫn là khá đông. Hứa Diễn đi về phía cửa hàng tiện lợi nhỏ của trường, còn xin thẻ vườn trường với Hứa Thư Yểu: "Đưa thẻ cho con, con đi mua chai nước."

Hứa Thư Yểu đưa thẻ cho anh chàng, anh quay đầu liền chạy vào cửa hàng, chẳng được bao lâu, anh đã mua chai nước khoáng về, còn là nước ướp lạnh.

Anh ném chai nước cho Hứa Thư Yểu: "Ủ nóng nó cho con với."

Cô nhận chai nước đá con trai ném tới, ánh mắt rơi xuống vệt đỏ trên cổ tay của mình, hơi hơi mím môi, ý cười trên khóe môi nhướng lên.

Cái thằng nhóc này, khó tính đến đáng yêu.

Hai người ngồi xuống trên thành bồn hoa lớn bên cạnh sân thể dục, nhìn trên sân thể dục xa xa kia, đám học đệ lớp 10 đang chơi bóng rổ.

Hứa Diễn đột nhiên mở miệng: "Mẹ, đột nhiên con phát hiện, mẹ thật tốt."

Hứa Thư Yểu quay đầu nhìn anh, ánh mắt anh chàng vẫn luôn nhìn về phía trước.

Cô hỏi: "Vì sao lại nói như vậy?"

"Mẹ không giống mẹ của Vương Tiêu chút nào, mẹ không hề ép con, đặt áp lực cho con." Anh nói, quay đầu lại nhìn thẳng vào đôi mắt sáng ngời của mẹ mình, nhướng môi cười nói: "Dù cho con không nghe lời, học tập cũng không tốt, mẹ cũng không có yêu cầu quá nghiêm khắc với con. Cảm ơn mẹ đã không áp đặt áp lực của mẹ lên người con."

Mẹ của Vương Tiêu vẫn luôn cường điệu với Vương Tiêu rằng chu cấp cho cậu ấy tới trường này đi học không dễ dàng đến cỡ nào. Bắt Vương Tiêu thi được hạng nhất, bởi vì cậu ấy là con trai của giáo viên. Nhưng mà, con trai của giáo viên cũng là người mà, sao có thể lần nào cũng thi được hạng nhất chứ?

Hứa Thư Yểu sửng sốt, chẳng biết vì sao, trong lòng cũng nhiều vài phần cảm khái.

Mình của tương lai, giống với mẹ của Vương Tiêu, hai người đều là mẹ đơn thân. Nhưng mà dù cho hôn nhân thất bại, hình như cô lại dạy dỗ ra được một cậu con trai rất tốt.

Con trai của cô, thật sự rất tốt.

Hứa Thư Yểu cong khóe môi, trêu chọc nói: "Thiệt đó hả? Mẹ không tin. Con thiếu đánh đòn như vậy, mẹ chưa từng đánh con hả?"

Hứa Diễn ư hừ một tiếng, có hơi mất tự nhiên mà trả lời: "Không có."

Hiểu con không ai bằng mẹ, nhìn biểu cảm anh chàng như thế, chắc chắn là có điều giấu diếm. Hứa Thư Yểu nhướng mày hỏi: "Trước lúc con xuyên qua đây, còn có 1 tuần là thi đại học rồi, vì sao lúc đó con sẽ ở tiệm net?"

Hứa Diễn: "......" Không hổ là mẹ tui, lập tức hỏi tới chỗ mấu chốt liền.

Anh quay đầu, bất giác sờ sờ cái mũi nói: "Nếu con nói, con đến tiệm net là để học tập, mẹ tin không?"

Hứa Thư Yểu cười cười: "Lấy cái cớ này, đổi lại là con, con tin không?"

Hứa Diễn thở dài một tiếng: "Chính là...... chính là trước đó, chúng ta cãi nhau thôi, sau đó con liền bỏ nhà trốn đi tiệm net."

Hứa Thư Yểu câm nín một trận: "Chúng ta cãi nhau, con liền bỏ nhà trốn đi? Vì sao lại cãi nhau?"

Hứa Diễn không muốn nói, nhưng Hứa Thư Yểu lại kiên trì muốn biết, hai người giằng co, cuối cùng Hứa Diễn gục đầu xuống, mở miệng nói: "Bởi vì trước đó, con đánh lộn với bạn học, mẹ tức giận, liền...... liền tát con một cái."

Tát con một cái?

Hứa Thư Yếu sửng sốt, đây là ầm ĩ đến nước nào mà cô mới có thể động thủ hả?

Hứa Diễn cúi đầu, vừa kéo tay áo của mình, còn vừa thấy rất tủi thân.

"Vì sao...... con lại đánh nhau với bạn học?"

"Cái thằng đó miệng tiện, nói lời khó nghe, con tức không chịu được, liền động thủ thôi." Lúc ấy, những gì anh làm, chẳng qua là bảo vệ mẹ mình mà thôi, cho nên anh cũng không cho rằng mình đã làm sai. Nếu được cho làm lại một lần, anh vẫn là sẽ động thủ.

"Lúc ấy...... Có phải mẹ còn nói cái gì nữa hay không?" Hứa Thư Yểu truy vấn.

Nếu mẹ con bọn họ chỉ bởi vì Hứa Diễn đánh lộn với bạn học mà sinh ra mâu thuẫn, Hứa Diễn cũng không đến mức bỏ nhà trốn đi như thế.

Này đây vừa hỏi ra, Hứa Diễn đột nhiên liền đỏ hốc mắt, anh chàng ngúng nguẩy quay đầu, ồm ồm giọng: "Hết rồi."

"Chắc chắn có." Hứa Thư Yểu nói: "Lúc đó mẹ đã nói cái gì?"

"......" Anh chàng tạm dừng trong chốc lát, giọng nói có chút khàn khàn: "Mẹ nói, thật muốn chưa từng sinh đứa con trai như con ra đời."

Nghe anh nói thế, Hứa Thư Yểu hít hà một hơi. Mình ở tương lai, sao lại có thể, nói như vậy với Hứa Diễn?

Hứa Thư Yểu hít một hơi thật sâu, đưa tay ra nắm lấy tay Hứa Diễn, nhẹ nhàng đặt chai nước khoáng đã chẳng thế nào lạnh lẽo vào lòng bàn tay anh chàng, thấp giọng nói: "Nếu mẹ ở tương lai thật sự đã nói vậy với con, vậy mẹ sẽ thay thế chính mình ở tương lai, nói với con một câu thật xin lỗi."

Tay Hứa Diễn khẽ run lên, anh chàng ư hừ một tiếng, ngửa đầu nói: "Không cần, thật ra con đã nghĩ rồi, nếu không phải bởi vì con, cuộc đời mẹ hẳn là sẽ không tồi tệ đến vậy."

Trước kia anh vẫn luôn đang trách cái gã tra nam vứt bỏ mẹ mình kia, chỉ là sau khi ở chung với mẹ mình bản tuổi trẻ, anh mới phát hiện ra, mình cũng có trách nhiệm. Tra nam là nhân, sự tồn tại của anh là quả.

Cho nên, anh không chỉ muốn ngăn cản Hứa Thư Yểu gặp được gã tra nam kia, còn muốn...... ngăn cản chính mình sinh ra.

Hứa Thư Yểu đột nhiên đưa tay ra, dùng bàn tay lạnh lẽo nâng mặt Hứa Diễn, để anh quay đầu nhìn chính mình, cô nói: "Có phải con ngốc hay không hả? Con cũng đã nói rồi, khi đó chúng ta đang cãi nhau, câu nói kia chắc chắn là nói lẫy, không phải thật tình."

"Ồ, là vậy sao?"

"Đương nhiên rồi." Hứa Thư Yểu buông mặt anh chàng ra, phá lệ nghiêm túc nói: "Nếu mẹ đã lựa chọn sinh hạ con ra, hơn nữa còn không oán không hối mà nuôi con tới 18 năm, vậy thì tuyệt đối sẽ không hối hận vì lúc trước đã sinh con ra."

Cô lại không phải con ngốc, cô biết một mình nuôi lớn một đứa bé không dễ dàng đến cỡ nào, này đây đã nuôi lớn đến 18 tuổi, sao sẽ hối hận chứ?

Nghe được lời mẹ mình nói, khúc mắc trong lòng Hứa Diễn, tựa hồ không hề khó gỡ đến vậy.

Hứa Thư Yểu đứng dậy, nhìn anh nói: "Về thôi nào, sắp sửa vào học rồi."

Hứa Diễn ngoan ngoãn đứng dậy theo: "Ờm."

Hai người trở lại lớp, mấy nam sinh dẫn Vương Tiêu đi xử lý miệng vết thương đã trở lại lớp, nhưng mà chính Vương Tiêu lại không xuất hiện, nghe nói cậu ấy còn ở phòng y tế.

Một nam sinh nói: "Vương Tiêu không chỉ có mỗi thương tích trên cánh tay đâu, ngay cả trên đùi cũng có, thật đáng sợ."

Một nam sinh khác nói: "Cô y tế nói, Vương Tiêu mắc chứng trầm cảm rất nghiêm trọng, còn có khuynh hướng tự mình hại mình nữa, cần phải đến bệnh viện tìm bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp khám."

"Mình cảm thấy mẹ cậu ấy mới là cái người cần đi khám bác sĩ tâm lý đó, sao bà ta lại sẽ đáng sợ đến vậy."

"Thôi, đừng nói nữa, mình cảm thấy Vương Tiêu thật đáng thương nha."

Các bạn học thổn thức một trận.

Còn có 2 tiết học nữa là được nghỉ rồi, được nghỉ tuần lễ hoàng kim 1/5. Chẳng qua, có lẽ bởi vì chuyện của Vương Tiêu, nên các bạn học trong lớp khó tránh khỏi có chút tinh thần sa sút.

Không biết có phải ảo giác của Hứa Thư Yểu không nữa, kỳ nghỉ lễ 1/5 dài 7 ngày này, bài tập về nhà các thầy cô giao cho lại ngoài ý muốn ít một chút.

Trước kia tới kỳ nghỉ cuối tuần ấy, các thầy cô hận bọn học sinh không thể học tập suốt 24 tiếng một ngày, bài thi phát cho một tờ chồng tiếp một tờ. Chỉ là lượng bài tập lần này, thật sự rất ít rất ít, nếu làm với tốc độ bình thường thì nửa ngày là có thể hoàn thành.

Thẳng đến khi lão Lý trở lại lớp, nói cho mọi người một tin tức tựa như sét giữa trời quang: "Căn cứ theo quy định quốc gia, kỳ nghỉ dài hạn nhỏ 1/5 này tính thêm thứ 7 và chủ nhật, tổng cộng 3 ngày. Bài tập về nhà cho các bạn học cũng đều đã phát xuống rồi, lần này bài tập không nhiều lắm, nên mọi người có thể nhân kỳ nghỉ này điều chỉnh trạng thái của mình một chút cho thật tốt vào. Đã giảm bớt gánh nặng cho mấy đứa rồi, nghỉ ngơi thả lỏng chút đi. Chờ các em trở về, cũng chỉ còn 1 tháng nữa là tới lúc thi đại học."

Các bạn học vừa nãy còn đang vì bài tập về nhà ít mà vui vẻ, giờ đã hoàn toàn nổ tung: "Hả? Vì sao là 3 ngày? Trước kia không phải là 7 ngày sao?"

"Mình đã lên kế hoạch nên đi đâu hết rồi, đang muốn du lịch thả lỏng chút đây nè!"

Vẻ mặt mọi người không thể tiếp thu, kỳ nghỉ dài hạn đang tốt đẹp, lập tức bị thiếu mất 4 ngày.

Hứa Diễn càng kinh ngạc: "Trước kia nghỉ 1/5 thế mà có tới tận 7 ngày?" Sướиɠ vậy sao?!

Diệp Minh liếc anh chàng một cái, nhưng vẫn gật đầu trả lời: "Ừ hứ, nhưng quy định mới thi hành năm 08, 7 ngày nghỉ biến thành 3 ngày."

Hứa Diễn: "......" Sinh không gặp thời á, sao mà tui không có xuyên về năm 07 chứ?!

——

Hứa Lập Thành không biết từ chỗ nào nghe được chuyện của Vương Tiêu, lại nghĩ đến con gái mình trước đó học tập đến tối khuya, nên có chút lo lắng cho Hứa Thư Yểu. Bởi vậy, ông quyết định nhân kỳ nghỉ 3 ngày này, dẫn sắp nhỏ nhà mình đi chơi một ngày, để thả lỏng chút. Vừa lúc trong khoảng thời gian này chuyện của công ty cũng lâm vào cục diện bế tắc, chính ông cũng muốn đổi tâm thái một chút, xem thử xem có cần tiếp tục nữa không.

Trên bàn cơm, Hứa Lập Thành đề nghị: "Nghe nói gần khu Hồng Hồ có một công viên trò chơi mới xây dựng, mấy đứa có muốn đi chơi một vòng không?"

Hứa Diễn không có hứng thú gì với công viên trò chơi, anh chàng quay đầu nhìn Hứa Thư Yểu.

Hứa Mộng Dao hỏi: "Ba, là công viên trò chơi tên là Khu vui chơi Mộng Ảo kia sao?"

"Đúng vậy, chính là nó đó." Hứa Lập Thành gật đầu nói: "Nếu muốn đi, vậy thì chiều chúng ta xuất phát ngay, sau đó ngày mai lại về."

"Được đó, con nghe nói công viên giải trí đó có rất nhiều cái chơi, còn có nhà ma nữa!" Hứa Mộng Dao nói: "Con còn nghĩ là chờ thi xong lại đi chơi đó."

Hứa Thư Yểu nghĩ nghĩ, gật đầu nói: "Ba, con muốn tiện đường về quê một chuyến, đi thăm ông ngoại một chuyến."

Hứa Lập Thành gật đầu: "Được đó, vừa lúc là tiện đường."

Nhà cũ của Cố lão tiên sinh nằm ở một nông trường quanh khu Hồng Hồ, hoàn cảnh sinh thái của khu đó cực kỳ tốt.

Công viên giải trí mới xây kia dung hợp với hoàn cảnh sinh thái của khu vực, cấu thành một thánh địa du lịch nghỉ dưỡng. Nghe nói chính phủ đang định khai thác mạnh khách du lịch ở chỗ này, tập đoàn Diệp thị gánh vác việc xây dựng công viên trò chơi này còn đang tính toán xây dựng khách sạn nghỉ dưỡng ở chỗ này đó.

Ngồi trên xe, mắt thấy sắp tới nơi rồi, Hứa Thư Yểu nhẹ giọng nói: "Tối nay cứ ở lại trong nhà đi, không cần kiếm khách sạn."

Có con gái mở miệng, Hứa Lập Thành cười gật đầu: "Được đó, nghe con."

Tôn Văn Lệ ngồi chỗ ghế phụ có chút lo lắng nói: "Nhà ta đông người như vậy, ít nhất cũng cần tới 3-4 phòng, Yểu Yểu, nhà ở quê con đủ ở không? Nếu mà không được, chúng ta vẫn là ở khách sạn đi."

Hứa Thư Yểu hơi hơi cười mỉm: "Dì yên tâm đi, quê con cái khác không nhiều lắm, chỉ có phòng là nhiều nhất."

Tôn Văn Lệ cười cười: "Vậy à......" Ngoài miệng nói như thế, trong lòng bà ta lại có chút không cho là đúng. Phòng có nhiều nữa cũng là ở nông thôn, hoàn cảnh kia chắc có lẽ cũng chẳng tốt được đến đâu, chờ đến nơi rồi, vẫn là tìm khách sạn ở đi.

Xe lái vào trấn nhỏ, trấn nhỏ buổi chiều đường phố trống vắng chẳng đông người là mấy, ngẫu nhiên có người gánh đòn gánh rao bán trái cây hay rau dưa nhà mình gieo trồng, hết thảy đều là thuần phác an nhàn vậy đấy.

Hứa Mộng Dao chưa từng tới một nơi như vậy, cảm giác rất mới mẻ, nên mở cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài. Cô ta kinh ngạc phát hiện, ở đằng trước cách đó không xa, thế mà còn có một cái biệt thự như lâu đài trong truyện cổ tích vậy. Từ xa nhìn lại, căn biệt thự kia hình như cao tới 4 tầng, phong cách kiến trúc nghiêng về kiểu Âu, mái nhà là kiểu mái vòm chóp nhọn, mặt tường được sơn màu đỏ vàng nhàn nhạt.

Ở cái trấn nhỏ như vậy, thế mà còn có một chỗ xa hoa đến vậy?

Cô ta vừa ghen tị vừa kinh diễm mà nhìn căn biệt thự càng lúc càng gần kia, đột nhiên cảm thấy, cả cái trấn nhỏ này đều trở nên đẹp hơn.

Xe chậm rãi dừng lại trước cửa biệt thự, Hứa Lập Thành cười nói: "Tới rồi, xuống xe đi."

Hứa Diễn ngáp dài mở to mắt: "Ưm? Đến đâu rồi?"

Hứa Thư Yểu mở cửa xuống xe, nhìn bộ dáng còn ngái ngủ của anh chàng, cười nói: "Về đến nhà rồi."

Hứa Diễn xuống xe theo, quay đầu nhìn ngó thấy công tác xanh hóa chung quanh cũng không tệ lắm, lại nhìn nhìn căn biệt thự trước mắt, hỏi: "Đây là đâu?"

Anh chàng thấy ông ngoại mình mở cốp xe lấy hành lý ra, lại thấy mẹ mình đi đến trước cửa biệt thự, trông như đang định mở cửa, anh chàng kinh ngạc trừng to mắt: "Mẹ sẽ không định nói cho con, căn biệt thự này...... Là của mẹ đó chứ?"

Hứa Thư Yểu nhẹ nhàng gật đầu, cười nói: "Ừ, ông ngoại để lại cho mẹ." Sau khi Cố lão tiên sinh qua đời, căn biệt thự này cộng thêm tất cả tài sản dưới danh nghĩa ông, đều để lại hết cho Hứa Thư Yểu. Cho nên từ phương diện nào đó mà nói, Hứa Thư Yểu cũng là một tiểu phú bà.

Hứa Diễn ngây dại: "......" Trâu bò nha, mẹ mình mới là phú bà ngầm á!

Tôn Văn Lệ đi theo phía sau, khỏi phải nói cũng biết mặt bà ta trông xấu hổ cỡ nào, bà ta đi đến bên Hứa Lập Thành, thấp giọng nói: "Lập Thành, sao trước nay anh chưa từng nói là, con gái anh ở nông thôn là...... Ở trong biệt thự?" Quả nhiên, chỗ này đúng là cái khác không nhiều lắm, chỉ phòng là nhiều nhất.

Hứa Lập Thành đẩy valy hành lý: "Con bé ở chỗ nào cũng là con gái của anh mà."

Hứa Mộng Dao ngu người đi theo sau lưng Tôn Văn Lệ, nhìn căn biệt thự trước mắt, cả người cứ như mất hồn ấy.

Trước tới giờ, Hứa Thư Yểu mà cô ta xem thường, tưởng là tới từ nông thôn kia, trên thực tế lại là công chúa sống trong lâu đài.

Mà chính mình, ở trong mắt cô ta, chỉ sợ cũng y chang như vai hề nhảy nhót vậy.

Hứa Thư Yểu nhẹ nhàng đẩy cửa trong ra, kết cấu cả căn biệt thự trong này cũng ánh vào trước mắt.

Phong cách kiến trúc bên trong biệt thực lại là kiểu Trung Quốc tiêu chuẩn, mặc kệ là thang lầu hay là bàn ghế, đều là lấy chất liệu gỗ làm chủ. Ngay cả những món đồ bài trí kia cũng là dùng công nghệ điêu khắc gỗ cao cấp mà làm ra.

Bởi vì chỉ là lâm thời về ở, nên Hứa Thư Yểu an bài cho bọn họ phòng ở tầng trệt. Rồi sau đó, cô gọi Hứa Diễn cùng nhau lên lầu với mình, đi thăm ông ngoại với cô.

Trong một căn phòng ở lầu 2, ảnh chụp cùng hũ tro cốt của Cố lão tiên sinh chuyên được để đây, chỗ này có thiết trí nơi đặt bài vị đơn giản.

Dẫn theo Hứa Diễn, đứng trước di ảnh của ông ngoại, Hứa Thư Yểu nhẹ giọng nói: "Ông ngoại, con về thăm ông nè."

Hứa Diễn nhìn tấm ảnh xám trắng kia, nhìn ông cụ gương mặt hiền từ, quay đầu hỏi Hứa Thư Yểu: "Con nên gọi ông là gì đây?"

Hứa Thư Yểu hơi hơi nhấp môi, cười nói: "Ông cố đi." Cô nói, như là đang tán gẫu vậy: "Ông ngoại ơi, ông nhìn thằng nhóc bên cạnh con nè, là con trai con đó, nó đến từ tương lai, con dẫn con đến thăm ông nè."