Sau khi Diệp Minh về lại biệt thự sườn núi liền chạy lên trên lầu, quả nhiên, đã tìm được di động của Hứa Diễn ở trong một góc phòng trên lầu.
Anh chàng vừa thưởng thức di động vừa tính toán về phòng mình, lại gặp được chú út của mình đang từ trong phòng đi ra.
Diệp Kỳ Sâm mặc áo ngủ tơ tằm màu đen, trong tay còn cầm một cái ly, thấy cháu trai mình cầm một thứ đen tuyền trong tay, đuôi mày anh khẽ nhướng, thuận miệng hỏi một câu: "Đây là cái gì vậy?"
Diệp Minh ngẩng đầu nhìn anh ấy, nhướng môi chào hỏi: "Chú út." Cậu ta cầm lấy di động màn hình gấp trong tay mở ra rồi khép lại, giải thích: "Đây là di động bạn con để quên ở nhà mình, chú nhìn nè, cái màn hình này có thể gấp lại, có phải rất thần kỳ hay không!"
Trong đôi mắt thâm thúy của Diệp Kỳ Sâm mang theo vài phần hứng thú: "Cho chú xem thử được chứ?"
Diệp Minh do dự một chút, đưa điện thoại di động vào tay Diệp Kỳ Sâm.
Bàn tay thon dài kia cầm di động màn hình lớn, nhìn chằm chằm cái màn hình kia nghiên cứu một hồi lâu cũng không phát hiện được cái màn hình này được làm từ chất liệu gì.
"Món đồ công nghệ cao như vậy, bạn con là làm sao mà có được?" Diệp Kỳ Sâm thuận miệng hỏi một câu, lúc đưa trả lại di động cho Diệp Minh tay anh không cẩn thận bấm phải phím bên sườn, màn hình di động nháy mắt sáng lên, và tấm ảnh Hứa Thư Yểu mặc lễ phục kia, xuất hiện trước mặt hai người họ.
Váy lễ phục màu đen cũng có thể được cô mặc ra tiên khí, cô gái trên ảnh chụp tươi đẹp lại ngọt ngào, giống như tiểu tiên nữ bị đọa vào phàm trần.
Diệp Minh "ý" một tiếng, anh chàng cuống quít nhận lại di động.
Ánh mắt Diệp Kỳ Sâm dừng lại trên ảnh, con ngươi có chút tối lại, anh lặng yên không tiếng động nhìn về phía cháu trai, trêu chọc nói: "Di động của bạn gái à?"
"Không phải." Diệp Minh vội vàng phủ nhận, lỗ tai lại dần dần đỏ lên, làm bộ trấn định trả lời: "Đây là chị gái cậu ấy." Ngón tay anh chàng chạm vào trên màn hình, giao diện yêu cầu giải khóa xuất hiện, cần phải nhập mật mã vào mới có thể hoàn toàn mở di động.
Diệp Kỳ Sâm thu hồi ánh mắt, cười giơ tay vỗ vỗ đầu cháu trai: "Được rồi, con về phòng nghỉ ngơi đi, thời gian không còn sớm nữa."
"Dạ." Diệp Minh gật gật đầu, bỏ di động vào cặp: "Chúc chú út ngủ ngon."
——
Hứa Thư Yểu gõ cửa phòng Hứa Diễn: "Hứa Diễn, dậy đi, còn không dậy nữa là phải đi học muộn đó!"
Hứa Diễn dùng chăn che đầu lại, ồm ồm nói: "Lúc này mới có mấy giờ đâu, mẹ, để con ngủ tiếp một chút."
Hứa Thư Yểu: "Đã 6 giờ 10 rồi, con lại không dậy nữa là phải bị muộn đó."
"Không phải tới 8h mới đi học sao, mới 6 giờ mẹ gọi con dậy làm gì?" Hứa Diễn ngủ nướng không chịu dậy, mới 6h 10 đã gọi anh rời giường, mẹ anh thiệt là càng ngày càng vô nhân tính.
"Cậu không dậy nổi thì tôi tự mình đến trường."
Đầu óc Hứa Diễn chợt khựng trong chốc lát, đột nhiên ngồi bật dậy khỏi giường, nhìn bài trí trong phòng rồi mới nhớ ra, hiện tại mình đang sống ở cái thời của mẹ mình.
"Đây đây, mẹ chờ con với." Anh chàng vội vàng mặc quần áo xuống giường, vừa ngáp vừa chảy nước mắt chua xót.
Học sinh cái niên đại này thiệt là vất vả, trời còn chưa sáng đã phải thức dậy tới trường tham dự đọc bài sáng.
Đội mái đầu lộn xộn, Hứa Diễn nhắm mắt lại vọt vào nhà vệ sinh, vội vàng đánh răng rửa mặt rồi sốt ruột hoảng hốt xách theo cặp sách xuống lầu.
Hứa Thư Yểu còn ở trong phòng khách chờ anh chàng, trong nhà hình như chỉ còn lại có hai người bọn họ, Hứa Diễn ngáp một cái, hỏi một câu: "Ông ngoại còn chưa dậy hả mẹ?"
"Nửa đêm đã ra ngoài rồi." Hứa Thư Yểu nói, vừa đi đến cửa thay giày: "Nhanh lên, còn có mười mấy phút nữa thôi là phải bị trễ rồi."
"Đây đây."
Hai mẹ con vội vàng xuống lầu, đứng trước cửa tiểu khu, thật vất vả mới cản được một chiếc xe, báo địa chỉ trường học xong rồi Hứa Thư Yểu mới hơi hơi thở phào nhẹ nhõm một hơi.
"Mẹ nói sao mẹ lại dậy trễ vậy?" Hứa Diễn dựa vào ghế nhìn về phía Hứa Thư Yểu: "Ngày thường không phải mẹ canh giờ rất chuẩn sao?"
Hứa Thư Yểu tức giận trừng anh chàng một cái: "Không phải cậu ngày thường cũng đã đặt đồng hồ báo thức sao?"
"Con để quên di động ở nhà Diệp Minh." Hứa Diễn nhún vai: "Bởi thế mới không thức dậy đó."
"Ngày hôm qua mẹ thức đêm làm đề." Hứa Thư Yểu xoa xoa mi tâm, tinh thần không tốt, rõ ràng là cũng chả thế nào ngủ ngon.
"Mẹ làm bài đến khi nào vậy?"
"Cỡ một giờ hơn thì phải." Lúc khéo là lúc ấy hình như Hứa Lập Thành nhận được điện thoại của công ty, hơn nửa đêm phải đi ra ngoài. Lúc ông đi có thấy đèn phòng con gái còn sáng đèn, ông còn tới thúc giục Hứa Thư Yểu nghỉ ngơi sớm một chút.
"Mẹ đua thế để làm gì?" Hứa Diễn kinh ngạc.
Hứa Thư Yểu tức giận: "Tôi đây là vì ai hả?"
Hứa Diễn nghi hoặc: "Mẹ học tập chắc không phải vì con đó chứ?"
Hứa Thư Yểu nhìn anh cười lạnh.
Hứa Diễn đột nhiên nhớ tới vụ đánh cược ấu trĩ kia của mình, ngượng ngùng sờ sờ cái mũi, cảm động nói: "Mẹ, mẹ thật tốt."
Tài xế lái xe đằng trước dùng vẻ mặt kinh ngạc mà nhìn thoáng qua phía sau qua kính chiếu hậu.
"Vương Tiêu rất lợi hại." Hứa Thư Yểu khích lệ một câu.
Trước khi thành bạn ngồi cùng bàn với Vương Tiêu, cô vẫn là rất có tin tưởng với chính mình. Nhưng mà hiện tại, cô không quá chắc chắn. Cho nên chỉ có thông qua càng nỗ lực học tập để đề cao bản thân, thế mới có thể thi thắng được Vương Tiêu trong lần thi cử tiếp theo.
Mà cô nỗ lực như vậy, tất cả đều là vì cái thằng con trai không nên thân đang ngồi cạnh cô đây.
Nghĩ như thế, Hứa Thư Yểu lập tức đã bị sự vĩ đại của mình cảm động tới rồi.
Nghe được thưởng thức trong lời nói của mẹ mình, Hứa Diễn lập tức ngồi thẳng dậy, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Hứa Thư Yểu, con nói mẹ nghe nè, mẹ không được yêu sớm nha!"
Hứa Thư Yểu: "???" Con trai bảo mẹ không được yêu sớm?
Hứa Diễn dùng câu chữ kiểu như người từng trải, nghiêm trang nói: "Mấy tiểu nữ sinh như mẹ ấy à, thích một người, thường thường đều là bắt đầu từ thưởng thức cùng sùng bái. Mẹ bây giờ mới học lớp 12 à, cách lúc con sinh ra còn có 4 năm lận đó!"
Hứa Thư Yểu: "......"
Tài xế hàng phía trước đột nhiên phanh gấp lại, cả người Hứa Thư Yểu chợt ngã về trước theo quán tính, may mà Hứa Diễn nhanh tay lẹ mắt vớt cô lại, thế mới không đυ.ng phải.
"Chú à, chú lái xe kiểu gì vậy?" Hứa Diễn đỡ mẹ mình xong, bất mãn nhìn về phía chú tài xế đằng trước.
Tài xế quay đầu, dùng ánh mắt như là nhìn bệnh tâm thần nhìn bọn họ, chỉ vào đầu mình: "Tôi nói nè, các cô cậu...... Có cần đi bệnh viện khám chỗ này không?"
Hai đứa nhỏ tuổi tầm tầm nhau, cậu trai gọi cô gái là mẹ, đây là chuyện mà người bình thường làm được à? Tài xế cho rằng mình gặp phải hai đứa bệnh tâm thần.
Hứa Diễn: "......"
Hứa Thư Yểu đỡ trán, nhìn ra ngoài xe, thấy cũng sắp sửa tới trường rồi, cô vội vàng kéo lấy Hứa Diễn, mở cửa xuống xe, ngại quá chú, vậy bọn con xuống xe ở chỗ này vậy."
Hai người xuống xe, Hứa Thư Yểu tức giận trừng Hứa Diễn một cái, quay đầu lại liền đi về phía trường học.
Hứa Diễn đuổi theo: "Mẹ, mẹ đừng giận con mà, con nhắc nhở mẹ cũng là vì tốt cho mẹ."
Hứa Thư Yểu giận quá mà cười, cô dừng lại nhìn anh: "Hứa Diễn, mẹ thấy con rất có kinh nghiệm đó nha, có phải trong tương lai con yêu sớm bị mẹ cản trở không hả? Cho nên giờ đây con là đang trả thù đúng không?"
"Cái đó là mẹ oan uổng con rồi, con trai mẹ mới chướng mắt mấy nữ sinh đó." Cái anh chàng này đã tự luyến lại ngông, cũng không biết giống ai.
Hứa Diễn đẹp trai, trước kia ở trường rất được con gái thích, đoạn thời gian sắp sửa thi đại học kia cơ hồ là ngày nào cũng có nữ sinh đưa thư tình thổ lộ cho anh chàng, chẳng qua đều bị anh chàng lấy cái cớ là đã có bạn gái cự tuyệt hết.
"Ồ? Vậy con thích kiểu thế nào?"
Hứa Diễn đắc ý nói: "Nhớ năm đó, con tìm bạn gái chỉ có một tiêu chuẩn, đẹp hơn mẹ con là được."
"Phụt." Đối mặt với Hứa Diễn như thế, Hứa Thư Yểu vừa nãy có giận cỡ nào thì giờ cũng bị anh chàng chọc cho vui vẻ.
Biểu cảm của Hứa Diễn đột nhiên biến đổi: "Mẹ...... Có phải chúng ta, đã đi trễ rồi không?"
Hứa Thư Yểu: "......" Bị anh chàng chọc giận đến độ đã quên mất rằng, bọn họ là đang trên đường đi học!
Hai người cơ hồ là đồng thời phản ứng lại, sau đó nhằm về phía trường mà chạy như điên, đang khi chỉ còn cách trường có một đoạn thôi, liền nghe thấy tiếng chuông báo giờ đi học của trường.
Khi bọn họ chạy như điên đến giao lộ trường thì phát hiện chủ nhiệm giáo dục của khối 12 bọn họ thế mà đang ở cổng trường bắt học sinh đi trễ.
Hai người đứng ở trong góc, không biết nên tiến hay là nên lui.
Hứa Diễn lèm bèm: "Thế này cũng quá biếи ŧɦái rồi, đi trễ còn bị bắt nữa?"
Hứa Thư Yểu cũng là lần đầu tiên gặp tình huống thế này: "Giờ phải làm sao đây?"
Chủ nhiệm Thẩm phòng giáo vụ là nhân viên quản lý kỷ luật có tiếng của khối 12 bọn họ, nếu như bị ông ấy bắt được chuyện gì trái với nội quy trường học, vậy chắc chắn phải nghe ông ấy nước miếng tung bay tụng kinh, ít nhất phải nửa tiếng, câu thiền ngoài miệng của ổng là: "Ghi tội xử phạt mấy cô cậu."
Hứa Diễn nghĩ nghĩ, thấp giọng nói: "Đi với con." Anh khom lưng, nhanh như chớp là lẻn từ bên này sang một bên khác, xoay người gọi Hứa Thư Yểu: "Mẹ, tới đây đi."
Hứa Thư Yểu chun chun cái mũi, chỉ có thể đi theo anh chàng.
Hai người trực tiếp vòng ra tường vây mặt bên trường, Hứa Diễn kéo cặp, ngồi xổm xuống bên tường vây nói: "Tới đi, dẫm lên vai con, bò lên trên đi."
Hứa Thư Yểu hít hà một hơi, con trai cô dẫn cô cùng nhau trèo tường, đây là kiểu thể nghiệm kỳ diệu gì thế?
"Nhanh lên, không là thiệt sự không kịp vào lớp đó." Hứa Diễn thúc giục.
Hứa Thư Yểu cong môi, nhàn nhạt nói một câu: "Không cần."
Hứa Diễn ngẩng đầu, chỉ thấy mẹ anh, thế mà dùng một chiêu lật nghiêng người cực kỳ soái, và thế là đã cực kỳ nhẹ nhàng trèo lên tường.
Anh chàng trợn mắt há hốc mồm, nhìn Hứa Thư Yểu ngồi trên bờ tường, chậm rãi dựng ngón cái lên: "Hứa Thư Yểu, mẹ trâu lắm!"
Anh cuối cùng đã biết, những năm đó, nguyên nhân vì sao anh có chạy cỡ nào mẹ anh cũng có thể đuổi theo là chuyện thế nào rồi.
Thì ra mẹ anh cũng là cao thủ nha!
Hứa Thư Yểu nhướng mày: "Mẹ con trước kia ấy à, chính là tay leo cây lão làng của trấn trên."
Hứa Diễn cũng không chậm trễ, trước hết ném cặp của mình qua tường, sau đó dẫm lên điểm dừng chân, cũng rất soái khí mà trèo tường.
"Hoàn mỹ." Khi anh chàng đáp xuống đất còn soái khí mà múa may một động tác.
"Đúng là rất hoàn mỹ, hai cô cậu là học sinh lớp nào thế hử?" Chủ nhiệm giáo dục Thẩm đi ra khỏi thân cây phía sau, mặt mang tươi cười nhìn hai người họ: "Tôi nói cho các cô cậu đây, bất kỳ hành vi vi phạm quy định nào, đều không trốn khỏi hai mắt tôi được, tôi chú ý cô cậu rất lâu rồi!"
Hứa Diễn cùng Hứa Thư Yểu: "......"
Kết quả cuối cùng chính là, hai mẹ con bọn họ đi theo những học sinh đi trễ kia tụ tập lại, đứng ở cổng trường, bị chủ nhiệm giáo dục răn dạy hơn nửa tiếng. Hứa Diễn với Hứa Thư Yểu thành tài liệu giảng dạy phản diện điển hình, bị lôi ra rồi lặp lại nhắc đến, công khai xử tội.
Hiện tại toàn khối 12 đều đã biết, khối 12 lớp số 1 có hai học sinh đi học trễ trèo tường, còn bị chủ nhiệm giáo dục bắt được.
Hứa Thư Yểu cảm thấy, đây quả thực chính là một lần mất mặt nhất trong cuộc đời mình, không gì sánh nổi.
Xong việc Hứa Diễn còn cười an ủi mẹ mình: "Yên tâm đi, trái kỷ luật trường nhất thời sảng, vẫn luôn trái vẫn luôn sảng."
Hứa Thư Yểu: "......"