Chương 10: Ảnh đẹp sắc nét không photoshop (PTS)

Hứa Diễn vừa lau tóc vừa đi vào phòng, thấy Hứa Thư Yểu xuất hiện trong phòng mình, anh vắt khăn lông trên tay lên vai một phen: "Mẹ tới làm gì?"

"Tâm sự với con." Hứa Thư Yểu ngồi trên ghế xoay người, nhìn về phía chàng thiếu niên anh tuấn đứng ở phía sau, trán anh chàng nhỏ nước, quanh người mờ ảo bốc lớp sương mù hơi mỏng.

Hứa Diễn đã thích còn ngại mà quay đầu đi, ồm ồm nói: "Con mới không muốn nói chuyện với mẹ đâu."

"Cũng được, vậy con đứng ở bên kia, nghe mẹ nói đi." Hứa Thư Yểu ấp ủ cảm xúc trước rồi mở miệng: "Mẹ biết, trước đó con xúc động như vậy là vì mẹ, mẹ cảm ơn trước."

"Nhưng mà, mẹ cũng thật sự là không cần con dùng phương thức như thế để hả giận giúp mẹ. Con coi đi, con xúc động cho đã xong, mẹ không chỉ không hả giận dược, còn nghênh đón đòn khıêυ khí©h kiêu ngạo hơn của Hứa Mộng Dao, cần gì phải thế hả?"

Hứa Diễn ngồi phịch xuống giường: "Vậy không phải đêm nay mẹ cũng đã ứng chiến à?" Khí thế kia còn kiêu ngạo hơn mình nữa kìa!

"Đó là bởi vì mẹ phát hiện, có vài người con càng là nhường ả ta, ả liền càng được một tấc lại muốn tiến một thước." Hứa Thư Yểu mỉm cười, hai má lộ ra lúm đồng tiền nhàn nhạt: "Cho nên, chỉ có thể cho cô ta chút giáo huấn thôi."

"Giáo huấn cái rắm!" Hứa Diễn tức giận nói: "Vụ đánh cược này còn thắng được sao?" Sau khi biết được vị học bá Vương Tiêu kia lợi hại thế nào rồi, anh đã hoàn toàn tuyệt vọng với lần đánh đố này.

Hứa Thư Yểu đứng dậy, giơ tay phủ trên vai anh, hiếu kỳ hỏi: "Cho nên, con rốt cuộc là lấy đâu ra tự tin mà đánh cược với cô ta rằng mẹ sẽ thi được hạng nhất khối?"

Hứa Diễn đúng lý hợp tình nói: "Bởi vì trước kia mẹ đã từng nói với con, khi mẹ đi học là học bá!"

"Mẹ nói con liền tin à?"

"Mẹ là mẹ con mà, con có thể không tin sao?"

"Vậy thì, xin con cứ tiếp tục tin tưởng mẹ mình." Hứa Thư Yểu nhướng nhướng đuôi mày, nắm chặt bờ vai anh nói: "Mẹ đáp ứng với con, tuyệt đối sẽ không để con quỳ xuống trước mặt mọi người."

Hứa Diễn nhìn mẹ mình, ngây ngẩn cả người.

Cả người bà, phảng phất như đang sáng lên, sáng lóa lại bắt mắt.

Không hiểu sao trong lòng thấy nóng lên, hình như có một câu là lệ nóng doanh tròng đang lăn lộn trong mắt anh. Mẹ mình thời trẻ, bà tự tin kiêu ngạo đến vậy.

Cho nên bốn năm sau, rốt cuộc bà đã trải qua những gì mới có thể biến thành bộ dáng như về sau vậy?

Tuần đầu tiên của học kỳ hai khối 12 đã kết thúc, cuối tuần này bọn họ còn có thể nghỉ ngơi ở nhà hai ngày, tiếp theo đây sẽ biến thành hai tuần mới được nghỉ.

"Đm, nhiệm vụ học tập của cái niên đại này cũng quá nặng đi, hai tuần mới có thể nghỉ 2 ngày hả?" Làm một anh Gen Z tiêu chuẩn, Hứa Diễn cực kỳ, cực kỳ không thể hiểu được vụ này.

Diệp Minh dựa vào tường sau lưng, lười biếng xoay cây bút trong tay. Hạt châu trên ngón tay thon dài kia vẫn luôn xoay tròn 360 độ, mãi vẫn chưa thoát khỏi quỹ đạo.

Cậu ta nhướng mày: "Không phải vẫn luôn là vậy sao?"

Hứa Diễn sờ sờ cái mũi, ai thán một tiếng: "Cậu không hiểu được đau thương của tôi." Vốn dĩ, anh còn có một tuần là có thể giải phóng.

Diệp Minh: "......"

Thứ sáu tan học, các đại biểu môn lấy bài thi phải làm cuối tuần phát xuống. Toán học 2 tờ, ngữ văn 1 tờ, tiếng Anh 2 tờ, hóa học vật lý mỗi môn 1 tờ.

Hứa Thư Yểu cất kỹ bài thi các môn, bắt đầu dọn dẹp đồ đạc. Bạn cùng bàn học bá của cô vẫn cứ đang cắm đầu làm bài như cũ.

Tối về nhà, trên bàn cơm, Hứa Lập Thành nhìn về phía Hứa Thư Yểu nói: "Tối ngày mai là tiệc sinh nhật tiểu công tử nhà họ Diệp, đến lúc đó Yểu Yểu con đi với ba đi." Chủ yếu là ông muốn dẫn con gái đi nhận mặt làm quen với người.

Hứa Mộng Dao minh trào ám phúng: "Ba à, chị vừa mới trở về, ba dẫn chị tham dự tiệc tùng, sẽ không sợ chị ấy không hiểu quy củ làm ra việc chê cười sao?"

Tôn Văn Lệ đúng lúc ngẩng đầu, trên mặt mang theo tươi cười ôn nhu: "Không sao hết, lão Hứa, anh dẫn Mộng Dao theo cùng, đến lúc đó chị nó có chỗ nào không hiểu, Mộng Dao cũng có thể hỗ trợ."

Hứa Lập Thành cảm thấy đây là cái ý kiến hay, ông gật đầu: "Vậy hay đó, Yểu Yểu con nếu có chỗ nào không hiểu cũng có thể hỏi em con."

Hứa Thư Yểu nhìn thoáng qua ba ba ngốc bạch ngọt của mình, gật đầu: "Dạ."

Hứa Diễn đang vùi đầu ăn cơm đột nhiên mở miệng nói: "Con cũng muốn đi! Con cũng muốn đi thấy việc đời một phen!"

Hứa Lập Thành vui tươi hớn hở gật đầu: "Được."

Cơm chiều xong, Hứa Mộng Dao rầu rĩ không vui trở về phòng, Tôn Văn Lệ theo sau cô ta vào phòng.

Hứa Mộng Dao giận lẫy với bà ta: "Con mới không muốn giúp con nhỏ đó, nó ầm ĩ ra việc chê cười mới là tốt nhất. Mẹ, sao mẹ cũng hướng lòng về phía cái con Hứa Thư Yểu kia? Mẹ là mẹ ruột con mà!"

Tôn Văn Lệ trấn an sờ sờ đầu con gái: "Mẹ không phải hướng về nó, Mộng Dao, càng là lúc này, con càng phải vững vàng. Ngày mai con biểu hiện cho tốt vào, để các bạn bè làm ăn của ba con với những phu nhân kia đều nhìn cho rõ, con gái ruột của Hứa Lập Thành, xa xa không bằng đứa con gái kế là con đây."

Nghe mẹ mình nói xong, Hứa Mộng Dao nháy mắt bị đánh thức, hiểu ngầm nói với bà ta: "Con hiểu rồi! Ngày mai con nhất định sẽ để Hứa Thư Yểu xấu mặt tới cùng trong buổi yến hội ngày mai!"

Biểu cảm Tôn Văn Lệ nặng nề, bà ta tốn mất 5 năm mới để Hứa Lập Thành nói Hứa Mộng Dao là con gái ông khi giới thiệu với người ngoài. Cho nên, bà ta quyết không thể để con gái mình, lại lần nữa trở thành đứa nhỏ không cha như đã từng nữa.

——

Bởi vì là đi dự tiệc nên Tôn Văn Lệ chủ động đề nghị dẫn Hứa Thư Yểu và Hứa Diễn đi chọn lựa lễ phục. Nếu nhìn về khía cạnh này thì Tôn Văn Lệ vẫn là một mẹ kế tương đối đủ tư cách.

Chờ thay lễ phục xong, lại qua bàn tay trang điểm tạo hình của stylist nữa, khi Hứa Thư Yểu đi ra khỏi phòng hóa trang ấy, Hứa Lập Thành với Hứa Diễn đang ngồi chờ ở chỗ nghỉ ngơi đều nhìn ngây người.

Váy dạ hội màu đen thoạt nhìn trung quy trung củ, không hề có điểm nhấn sáng mắt nào, nhưng khi nó được Hứa Thư Yểu mặc lên người nháy mắt liền biến vị. Dưới phần cổ áo kiểu đứng màu khói là một lớp lụa ren mỏng, xương quai xanh xinh đẹp của cô như ẩn như hiện, làm người không nhịn được mà mơ màng.

Dưới váy lụa, cặp chân dài trắng nõn như ẩn như hiện, đã có nét ngọt ngào của thiếu nữ lại dịu dàng ưu nhã.

Hứa Diễn chỉ đơn thuần cảm thấy mẹ anh thời trẻ, thiệt con mẹ nó đẹp quá!

Anh quả nhiên là di truyền gen tốt đẹp của mẹ mình.

Mà Hứa Lập Thành, nhìn cô con gái trước mắt, có trong nháy mắt ông nghĩ đến vợ trước của mình. Mặt mày Yểu Yểu, rất giống vợ trước, khí chất của con bé càng là di truyền từ mẹ mình.

Tôn Văn Lệ thấy được biểu cảm thất thần của chồng, lại nhìn về phía Hứa Thư Yểu, ánh mắt càng lúc càng nặng nề, trong lòng đột nhiên có chút không chắc chắn.

Hứa Mộng Dao đi ra từ một cái phòng thử đồ khác, cô ta kéo làn váy mình: "Ba mẹ, ba mẹ thấy con đẹp không?" Khi lại lia qua Hứa Thư Yểu kế bên, cô ta đột nhiên tắt tiếng.

Hứa Diễn cầm di động công nghệ cao của mình lên, tách tách tách chụp Hứa Thư Yểu một trận, sau đó đưa qua cho Hứa Thư Yểu coi thử.

Cuối cùng anh đã tìm được cách sử dụng của cái di động rách nát này của mình ở đây rồi, chụp hình đẹp sắc nét không P cho mẹ anh!

Hứa Thư Yểu nhìn chính mình trong di động của anh chàng, có chút kinh ngạc: "Ảnh chụp từ di động này của con có độ phân giải gần tương tự với camera chuyên nghiệp đó."

"Đó là tất nhiên!" Hứa Diễn đắc ý.

Hứa Lập Thành tò mò: "Cho ba xem."

Hứa Diễn lại tung ta tung tăng cho ông xem: "Đẹp chứ."

Hứa Lập Thành liên tục gật đầu: "Không tồi không tồi!" Thầm cảm thán khoa học kỹ thuật tương lai thật phát triển, di động thế mà có thể chụp tốt như vậy. Mà đương nhiên, con gái ông xinh đẹp là sự thật!

Hứa Mộng Dao cắn môi nhìn ba người bọn họ hỗ động, thiếu chút nữa xé rách luôn lễ phục trên người.

Đã gần đến thời gian dự tiệc, Hứa Lập Thành dẫn theo vợ con xuất phát đến địa điểm tổ chức yến hội.

Địa điểm tổ chức tiệc của nhà họ Diệp thiết lập ở biệt thự siêu xa hoa bên sườn núi. Nghe nói là cháu nội của chủ tịch Diệp thị mừng sinh nhật 18 tuổi, mở tiệc chiêu đãi một ít bạn bè thân thích tụ hội một phen.

Hứa Lập Thành miễn cưỡng có thể leo lên chút quan hệ với nhà họ Diệp, nên cũng được nằm trong danh sách được mời.

Ngồi trên xe, Hứa Diễn nói thầm một câu: "Sao truyền thông Diệp thị này, nghe có chút quen tai ấy nhể? Hình như đã từng nghe qua ở đâu thì phải."

Hứa Thư Yểu nhắc nhở: "Diệp Minh."

Đúng rồi nha!

Nháy mắt, Hứa Diễn liền nghĩ tới, truyền thông Diệp thị này, còn không phải là nhà của Diệp Minh sao?

Khi xe lái vào biệt thự sườn núi thì trời đã tối rồi, cả khu biệt thự lúc này đã đèn đuốc sáng trưng, chung quanh còn có âm nhạc du dương vui vẻ truyền tới. Người hầu ở cửa tiếp đãi khách khứa, Hứa Lập Thành dẫn vợ con tiến vào biệt thự dưới sự dẫn dắt của bọn họ.

Biệt thự này được xây dựng theo phong cách Âu Mỹ, lầu 1 là nơi tổ chức yến hội.

Không ít người đã thấy Hứa Lập Thành, cũng đều sôi nổi tới chào hỏi. Hứa Lập Thành khéo đưa đẩy ứng đối, cảnh tưởng thật rất hài hòa.

Có người quan hệ càng tốt hơn chút nhìn thấy người bên cạnh Hứa Lập Thành, bắt đầu trêu ghẹo: "Lão Hứa à, không giới thiệu chút sao?"

Hứa Lập Thành vui tươi hớn hở nhìn về phía Hứa Thư Yểu: "Yểu Yểu, tới đây, chào bác Tôn này, khi con còn nhỏ bác ấy còn từng bế con đó."

Hứa Thư Yểu phối hợp đứng bên người ba mình: "Chào bác Tôn."

Bác Tôn kia kinh ngạc: "Yểu Yểu?"

"Con gái của tôi với Sơ Mạn." Một câu của Hứa Lập Thành đã biểu lộ thân phận của Hứa Thư Yểu.

Thái độ của bác Tôn kia lập tức thay đổi, tươi cười trên mặt cũng phá lệ từ ái: "Yểu Yểu cũng đã lớn vậy rồi. Nhoáng cái thôi mà cũng đã mười mấy năm rồi ha, đã lớn thành thiếu nữ rồi!"

"Bác trông chẳng thay đổi chút nào, trông còn trẻ hơn ba con đó." Hứa Thư Yểu mỉm cười nói.

"Ha ha ha, lão Hứa, bị con gái ông giễu cợt rồi kìa!" Bác Tôn càng vui vẻ.

Hứa Diễn thấy cảnh này xem như đã yên tâm, mẹ mình còn rất biết ăn nói, không cần anh nhọc lòng.

Lại nghía sang phía cái đôi mẹ con sắc mặt chả thế nào đẹp cạnh bên, anh trào phúng hừ một tiếng, quay đầu rời đi, tính toán đi tìm Diệp Minh.

Hứa Thư Yểu đi theo Hứa Lập Thành gặp vài vị trưởng bối, nghe nói bọn họ đều từng bế cô lúc còn nhỏ.

Một vòng xuống dưới, Hứa Thư Yểu miệng đắng lưỡi khô, chỉ có thể thầm cảm khái trong lòng: Mình khi còn nhỏ thiệt đúng là người gặp người thích, được nhiều người ôm đến vậy.

Hứa Lập Thành bị người lôi đi nói chuyện chính sự, Hứa Thư Yểu cuối cùng cũng rảnh rỗi để nghỉ ngơi một chút.

Cô tìm cả buổi trong đại sảnh mà không thấy Hứa Diễn đâu, bèn trước hết lấy đi một ly nước trái cây trên mâm của người hầu, lặng lẽ đi đến ban công ở một bên, tính toán hít thở không khí mới.

Hứa Thư Yểu nhấp nhẹ một ngụm nước trái cây, tính toán hít vào không khí mới mẻ một hơi, kết quả một đợt khói thuốc lá xộc vào mũi, làm cô bị sặc tới rồi.

"Khụ khụ......" Hứa Thư Yểu vừa khụ vừa xoay người đi, nhíu mày nhìn về phía ngọn nguồn của cái đám khói mù này.

Trong một góc ban công, một người đàn ông đang lười nhác dựa vào trên tường, dáng dấp cao lớn. Cả người anh ta đều chìm trong bóng tối, chỉ có bàn tay kẹp thuốc lá lộ dưới ánh đèn.

Tay anh ta trắng nõn lại thon dài, móng tay cũng được cắt tỉa rất là sạch sẽ, đẹp cực kỳ.

Sương khói mông lung, trên ban công lại không có bao nhiêu ánh đèn, cô không nhìn thấy rõ mặt mày anh ta, nhưng không hiểu sao lại có thể cảm nhận được ánh mắt anh ta dừng trên người mình.

Tác giả có lời muốn nói:

Hứa Diễn: Quả nhiên, tôi chính là được thừa kế mỹ mạo thịnh thế từ mẹ mình!