Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mẹ Tôi Là Nữ Phụ Đáng Ghét

Chương 3

« Chương TrướcChương Tiếp »
5.

Để thuận tiện cho việc đón, mẹ tôi đã chuyển tôi đến trường mẫu giáo gần nhà.

Chúng tôi không chuyển nhà đi vì đây là truyện của nam nữ chính, nên lực hút siêu nhiên của nam chính sẽ giúp Cố Quyết có thể tìm ra chúng tôi cho dù chúng tôi có trốn ra ngoài vũ trụ.

Vì vậy, mẹ tôi đơn giản là mua thêm mấy cái thiết bị giật điện rồi để ở nhà, nếu dám tới thì sẽ không bao giờ quay lại nữa.

Mẹ tôi thực sự đã làm như lời mẹ nói là mua cho tôi rất nhiều váy công chúa, đến nỗi tôi mặc mỗi ngày một chiếc mà cả tháng vẫn chưa trùng nhau.

Các bạn cùng lớp ghen tị với tôi nhưng cũng có một số bạn nam nghịch ngợm cố tình làm bẩn váy của tôi.

“Giang Đồng, nghe nói cậu không có cha phải không?” Triệu Thành, học sinh béo nhất lớp chúng tôi, lớn tiếng hỏi tôi trong lớp.

Tất cả các bạn trong lớp đều hét lên, trẻ con rất dễ bị dắt mũi và bắt đầu nói theo ngay sau khi nghe được lời nói của cậu nhóc.

"Giang Đồng là một đứa con hoang."

"Một đứa trẻ không có cha."

Mặc dù tôi đã giác ngộ đây là tiểu thuyết và có được góc nhìn của người tạo ra thế giới này nhưng tôi vẫn chỉ mới bốn tuổi.

Tiếng nói của các bạn trong lớp khiến tôi có chút choáng váng, tôi nắm chặt váy không nói gì.

"Triệu Thành, tên béo chết tiệt, câm miệng!"

Một hộp bút chì bay qua mặt tôi và đập vào đầu Triệu Thành.

Lâm Y Y đứng ở trước mặt tôi, trong tay cầm một cốc nước, háo hức muốn nếm thử.

"Lâm Y Y, mẹ tao nói mày là con trai. Mẹ tao nói mày nhất định không thể kết hôn!" Triệu Thành che trán chửi bới.

Vừa dứt lời, Lâm Y Y liền lao tới, nhào vào tên mập mạp Triệu Thành, hai người bắt đầu đánh nhau.

Nhìn thấy Lâm Y Y sắp thua, tôi lập tức lao tới giúp đỡ cô bé.

Cuối cùng, giáo viên tách ba chúng tôi ra.

6.

Ba chúng tôi đứng trong phòng giáo viên đợi phụ huynh đến. Truyện Điền Văn

"Triệu Thành!" Một giọng nữ vang lên, tôi ngước mắt nhìn về phía cửa, là người quen.

Nhắc mới nhớ, đây hẳn là lần thứ hai tôi gặp được nữ chính trong cuốn sách này, Thẩm Gia Âm.

Lúc này cô ta không còn là một nữ hầu bàn nữa mà đang mặc bộ quần áo cao cấp mới nhất và trang sức kim cương lấp lánh.

Triệu Thành, cái tên béo chết tiệt này, vừa nhìn thấy người ủng hộ mình tới liền khóc, chỉ vào tôi và Lâm Y Y, lớn tiếng kêu lên: "Dì, là bọn họ, hai đứa nó đánh con."

Tôi và Lâm Y Y nhìn nhau rồi cùng trợn mắt.

Thẩm Gia Âm không biết tôi. Khi nghe được lời buộc tội của Triệu Thành, cô ấy lập tức lo lắng, bước tới kéo tôi: “Con bé này, sao con có thể đánh bạn như vậy!”

Cô giáo lập tức chạy tới ngăn: “Phụ huynh của Triệu Thành ngồi xuống đi. Chúng ta cần đợi cha mẹ của các bé đến hết rồi mới nói chuyện."

Một lúc sau, mẹ tôi vội vàng đến, vẻ mặt Thẩm Gia Âm lập tức thay đổi khi nhìn thấy mẹ tôi.

“Đồng Đồng, Đồng Đồng làm sao...” Mẹ tôi không để ý tới ai hết, chỉ bế tôi lên.

"Mẹ, con không sao."

Tôi quả thực không sao, nhưng váy của tôi đã bị tên béo làm bẩn.

“Giang tiểu thư!” Thẩm Gia Âm đột nhiên hét lớn, trong phòng mọi người đều nhìn về phía cô ta.

Cô ta có vẻ xấu hổ nói: "Tôi biết cô có vấn đề với tôi, nhưng đứa trẻ này vô tội. Sao cô có thể để con bé bắt nạt Triệu Thành như thế này?"

Lúc này, vẻ mặt của một số người lớn trong phòng đã thay đổi, có gì đó không ổn, dường như họ đang nghe một bí mật khủng khϊếp nào đó.

Gia đình của các học sinh trong trường này đều là những người giàu có hoặc quyền thế, không ai dám đυ.ng vào ổ ong vò vẽ nên chỉ có thể im lặng.

[Con mẹ nữ chính này bị tâm thần sao? Nếu không phải bị hệ thống ràng buộc, ai muốn cùng con điên này nói chuyện chứ? Bà đây đã cố gắng hết sức để con mẻ sống với người đàn ông đó rồi, nếu không có bà đây, liệu Cố Quyết có thể tìm thấy con mẻ nhanh như vậy không?]

"Cô Thẩm, cô hiểu lầm gì rồi à? Con gái của tôi là đứa trẻ rất ngoan ngoãn, không bao giờ chủ động gây chuyện. Hơn nữa, tôi thực sự không biết mối quan hệ giữa cậu bé này và cô. Chẳng lẽ đây là con ngoài giá thú của cô và cha của Đồng Đồng sao?"

Triệu Thành là con của chị gái Thẩm Gia Âm, mập mạp, xấu xí, thoạt nhìn không có điểm gì giống Cố Quyết cả. Tuy nhiên, mẹ tôi lại bảo rằng trông cậu bé giống con ngoài giá thú khiến cho sắc mặt của Thẩm GIa Âm cực kỳ khó coi.

“Đây là cháu trai của tôi!”

Mẹ tôi cong môi không nói gì.

Nhưng Triệu Thành như điên lao tới, muốn đánh mẹ tôi: “Bà cô xấu xa, người đàn bà xấu xí, dám khi dễ dì tôi, tôi sẽ méc với dượng...”

Kết quả, giây tiếp theo, cậu ta đã bị người sau lưng xách cổ nâng lên.

Tôi nhìn lên và mỉm cười: "Cảm ơn chú!"

"Cậu!"

Tôi và Lâm Y Y đồng thời nói.

Tạ Lâm cúi xuống ôm lấy Lâm Y Y và tôi từng người một.

Chú ấy từng là vệ sĩ của Cố Quyết, nhưng chú ấy đột nhiên biến mất không lâu sau đó, đã lâu không gặp lại chú ấy.

Tôi vô thức nhìn mẹ, nhưng phát hiện vẻ mặt của mẹ trở nên rất kỳ lạ.

[Chết tiệt, tại sao lại là anh ta? Hôm đó, anh ta say rượu nên chắc không nhớ gì đâu.]

Bây giờ ba vị phụ huynh đều có mặt ở đây, họ bắt đầu ngồi xuống và hiệu trưởng giải thích mọi chuyện.

Giáo viên mở camera giám sát ra, những lời Triệu Thành nói một cách vô liêm sỉ như muốn tát thẳng vào mặt Thẩm Gia Âm.

Nhưng Triệu Thành vẫn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra, liền hét lên: “Nhìn xem, chính bọn họ là người đánh con trước!”

Mẹ tôi nói với giọng giễu cợt: “Cô Thẩm, hơn ai hết cô biết rõ tại sao Đồng Đồng không có cha."

[Cái loại cha rẻ tiền thế kia cũng được coi là cha thì Đồng Đồng cũng chẳng cần có cha làm gì.]

Tạ Lâm cũng bình tĩnh nói: “Nếu Triệu phu nhân có ý chê trách Y Y như thế thì việc hợp tác giữa Tạ gia và Triệu gia sẽ chấm dứt tại đây.”
« Chương TrướcChương Tiếp »