Chương 10

Thiếu Vũ gượng cười nhìn thử thái độ của Triết Viễn, mặt hắn không có biểu hiện gì, vẫn lịch sự gật đầu chào cậu, Thiếu Vũ khó chịu hỏi: "Doanh Doanh sao em không giới thiệu vị bên đây là ai cho anh được biết."

Doanh Doanh mỉm cười dịu dàng: "À, ừm đây là anh Triết Viễn anh ấy... Cô ngập ngừng khẽ liếc nhìn về Hà Tử Sâm và Triết Viễn ừm là bạn trai của anh em."

Triết Viễn chau mày: "Chúng tôi chỉ là ..." Hắn chưa nói hết câu Hà Tử Sâm đã chen ngang: "Được rồi, anh có cần phải phủ phàng vậy không."

Rồi kéo tay hắn ngồi xuống ghế, bữa tiệc chính thức bắt đầu không khí vui tươi của bữa tiệc sinh nhật mọi người ai cũng quẩy rất nhiệt tình, chỉ có Triết Viễn và Thiếu Vũ là rơi vào trầm tư.

Triết Viễn định không đến đây vì anh không muốn Thiếu Vũ ghen, nhưng Hà Tử Sâm cứ nằng nặc đòi hắn đến và dùng rất nhiều lý do khiến hắn thật khó chối từ, trong lòng không ngừng dâng lên cảm giác có lỗi với Thiếu Vũ.

Nhưng hắn ngàn vạn lần không ngờ sẽ gặp được cậu ở nơi này và cậu lại đang cùng bạn gái tổ chức sinh nhật và bạn gái của cậu lại là em gái của Tử Sâm, khiến hắn thật sự không biết nên làm như thế nào mới phải, tâm trạng nặng nề đến khó tả.

Vì ngồi cách nhau không xa nên Triết Viễn dễ dàng nhìn thấy Thiếu Vũ và Doanh Doanh đang cười nói vui vẻ bên nhau, bất giác tim hắn nhói đau

hắn không đủ định lực để mà nhìn người mình yêu cùng cô gái khác vui cười nên đứng dậy định bước ra ngoài thì Hà Tử Sâm nhìn thấy níu áo hắn lại.

Triết Viễn nói gì đó với Hà Tử Sâm rồi vỗ vai cậu ta mà ra ngoài.

Thiếu Vũ cũng bước ra theo nhưng hắn đi rất nhanh, cậu không biết hắn đi về hướng nào nên ngơ ngác nhìn quanh thì bất chợt một bàn tay kéo cậu vào phòng vệ sinh gần đó, cậu hoảng sợ định la lên thì môi cậu bị ai đó ngậm lấy, khi biết là Triết Viễn cậu yên tâm hơn, hắn hôn dộc xuống cổ, bàn tay bắt đầu lần mò đến đủng quần cậu mà ma sát.

Thiếu Vũ nhăn mặt giữ tay Triết Viễn lại: "Anh...không được..."

Triết Viễn như không nghe tiếp tục kí©h thí©ɧ du͙© vọиɠ của cậu, mạnh bạo giật khuy áo cậu ra ngậm lấy đầṳ ѵú, Thiếu Vũ thở dốc cố gắng đẩy hắn ra: "Em đã nói không được."

"Tại sao?" Triết Viễn khuôn mặt biến sắc nhìn thẳng vào cậu, cậu lãng tránh ánh mắt hắn: "Chúng ta không thể làm ở đây."

Triết Viễn như ngộ ra điều gì đó, nở ra nụ cười hơi khó coi, lấy tay ra khỏi người cậu: "Được, anh hiểu rồi."

Triết Viễn châm điếu thuốc hút nhanh vài hơi nhả ra làn khói trắng thái độ lạnh lùng, Thiếu Vũ thấy vậy thì lên tiếng: "Anh giận em sao?"

Triết Viễn dập tắt điếu thuốc nhẹ nhàng lắc đầu, bước đến mở vòi nước rửa mặt xong chóng hai tay lên bồn rửa mặt, nhìn thẳng vào gương: "Anh không ngờ em đã có bạn gái."

"Không phải như anh nghỉ đâu? Em và Doanh Doanh...."

Nói tới đây thì cậu bị giật mình bởi lời nói của người thứ ba, "Anh Triết Viễn."

Hà Tử Sâm thấy hắn đi vào phòng vệ sinh đã lâu chưa quay lại nên đã đi tìm, vừa bước vào đã thấy Thiếu Vũ, anh ta mỉm cười một cái định nói gì đó thì bị Triết Viễn choàng vai ra ngoài.

Thiếu Vũ nhìn theo bóng hai người khuất dần mà rơi vào trầm mặc , cậu biết rõ Hà Tử Sâm là người nói chuyện lã lơi với Triết Viễn qua điện thoại ngày hôm đó và cũng đoán được mối quan hệ của hai người nên trong lòng vô cùng bực bội nhưng dù sao cậu cũng là người nói dối trước nên bây giờ cậu cũng không biết phải làm sao.

Bữa tiệc kết thúc, Triết Viễn nói đôi câu với Hà Tử Sâm rồi lên xe phóng đi.

Thiếu Vũ cũng vội vàng nói lời tạm biệt với Doanh Doanh rồi bắt một chiếc taxi đuổi theo xe củaTriết Viễn, về đến phòng trọ cậu lật đật xuống xe bước vào phòng trọ ôm hắn từ phía sau, không khỏi lo lắng hỏi: "Anh rất giận em đúng không?"

Triết Viễn im lặng không nói, khiến cho Thiếu Vũ xoắn xít cả lên nuốt ngụm nước bọt giải thích: "Thật ra em không có ý muốn giấu anh, em..."

Thấy cậu đang nói nữa chừng thì ngừng hắn quay lại nhìn cậu: "Không sao, nếu không tiện em có thể không giải thích."

Cậu mở to mắt nhìn hắn hoài nghi: "Anh không ghen sao?"

Triết Viễn quay đi nói lảng sang chuyện khác: "Em về nghỉ ngơi đi ngày mai còn đi làm."

Cậu thấy thái độ của hắn khác lạ thì quay mặt hắn đối diện mình hôn lên môi hắn, nhưng hắn né tránh: "Em không cần phải làm thế này, tôi không muốn ép buộc điều em không muốn."

"Em là tự nguyện." Thiếu Vũ nói xong cởi bỏ quần áo cọ sát thân thể ấm nóng của mình vào người hắn, đôi môi không ngừng liếʍ mυ"ŧ môi hắn, đôi mắt phủ tầng hơi nước long lanh như thỏ con trông rất khả ái, tay cậu không tự chủ mà xoa nhẹ nơi đũng quần hắn, dứt ra nụ hôn mà khụy chân xuống.

Dùng răng kéo khóa quần hắn xuống ngậm lấy tính khí đang căng phồng mà liếʍ mυ"ŧ chơi đùa, dùng lưỡi liếʍ nhẹ lên đầu khấc, liên tục lấy lòng. Đợi đến khi hắn không kìm được mà xuất ra bắn lên mặt cậu, cậu quệt lấy một ít lên ngón tay cho vào miệng liếʍ mυ"ŧ hình ảnh lúc này muốn có bao nhiêu cám dỗ thì có bấy nhiêu.

Triết Viễn không còn tâm trí đâu mà nghĩ tới giận hờn gì nữa, trực tiếp áp cậu vào bệ cửa sổ mà luật động, tiếng da thịt va vào nhau hoà lẫn tiếng rên da^ʍ mỹ, nơi kết hợp giữa hai người không ngừng chảy ra chất lỏng màu trắng, cả hai liên tiếp đạt cao trào, tiếng thở dốc vang vọng khắp phòng.

Bà Dương đợi rất lâu vẫn chưa thấy Thiếu Vũ về, gọi điện cho cậu nhưng không thấy nghe máy, bà nghĩ có lẽ cậu đang ở cùng Doanh Doanh nên gọi cho cô, nào ngờ cô nói cậu đã về từ sớm, bà nghe vậy thì không cần ai nói bà cũng biết cậu đang ở cùng ai, bà đi đi lại lại suy tính một hồi lâu rồi gọi cho ai đó.

Thiếu Vũ được Triết Viễn lay dậy nhưng cậu cứ mè nheo mãi không chịu dậy, đòi hắn phải hôn má hôn môi các kiểu, hắn như được rót mật vào lòng mà mỉm cười rất tươi.

Triết Viễn lái xe mô tô đưa cậu đi ăn rồi định lái xe đưa cậu về nhà thì cậu lên tiếng: "Hôm nay em không muốn đi làm em muốn đi chơi với anh."

Hắn dừng xe bên đường quay lại nhéo má cậu: "Anh làm vậy thì khi nào mới có đủ tiền mà cưới người ta." Nói xong không quên làm mấy hành động e thẹn làm cậu cười tít mắt, vui vẻ theo hắn về nhà đi làm.

Bà Dương thấy hai người vui vẻ bước vào thì trong lòng như dậy sóng, nhưng không để lộ ra bên ngoài vẫn rất nhẹ nhàng mà hỏi han Triết Viễn vài câu, đến tối bà lên phòng thiếu Vũ thì thấy cậu đang nhắn tin cho ai đó,bà ngồi xuống bên cạnh: "Tối hôm qua con đã ở đâu?"

Thiếu Vũ không nhìn đến bà chỉ dán mắt vào màn hình điện thoại: "Tối hôm qua tan tiệc trễ nên con ngủ khách sạn mà quên không báo cho mẹ."

Bà Dương nhìn cậu ánh mắt phức tạp: "Cha con nói sáng mai phải đến Lâm Uyên công tác đó, con coi chuẩn bị đi."

"Mẹ nói với cha con không đi đâu, con có việc rồi!"

"Việc gì."

Cậu nở nụ cười: "Ừm, con không nói với mẹ được."

"Nếu vậy thì tự đi mà nói với cha con."

Bà cất bước ra khỏi phòng, làm cậu hơi ngạc nhiên ngước mắt nhìn theo bà nghĩ ( mọi khi mẹ có vậy đâu sao hôm nay lại như vậy chứ ???) Nhưng rất nhanh đã quẳng chuyện đó ra sau đầu tiếp tục nhắn tin với Triết Viễn, hỏi ý hắn mình có nên đi công tác không thì hắn nói cậu nên đi, khiến cậu xụ mặt suy tính xem phải xa hắn bao nhiêu lâu...

Sáng sớm Triết Viễn đưa Thiếu Vũ cùng ông Dương ra sân bay, khi trở về hắn được bà Dương gọi lên phòng khách, bà lân la hỏi chuyện ngỏ ý muốn biếu bố mẹ hắn chút quà, thì biết được hắn là trẻ mồ côi nên cười ái ngại hỏi sang chuyện khác: "Cậu có gia đình chưa?"

Triết Viễn lịch sự đáp: "Tôi vẫn chưa nghĩ đến thưa bà."

"Cậu cũng nên nghĩ đến đi, có người quan tâm săn sóc cũng tốt hơn là sống một mình, Thiếu Vũ nhà tôi tuy có nghịch ngợm nhưng chuyện thành gia lập thất thì không phải để bố mẹ phiền lòng, bạn gái nó mới từ Mỹ trở về, trông rất khả ái đáng yêu chắc cậu cũng gặp qua rồi đúng không?"

Thấy nét mặt hắn thay đổi khi nghe mình nhắc về bạn gái của Thiếu Vũ thì bà tiếp tục nói: "Hôm nay hai đứa nó đi dự hội nghị, rồi cùng nhau đến Mộng Uyên cầu phúc, nghe nói nơi đó nổi tiếng là linh ứng lời xin của các cặp đôi ..."

Triết Viễn nghe bà nói mà lùng bùng lỗ tai chẳng nghe vô được lời nào nữa, bà Dương thấy hắn thất thần thì cười thầm trong bụng khẽ gọi hắn, không quên đưa cho hắn xem ảnh chụp của cậu và Doanh Doanh Triết Viễn thấy mình thất thố trước bà thì rất nhanh đã trấn tĩnh lại: "Hai người họ rất đẹp đôi."

"Cậu cũng thấy chúng nó đẹp đôi đúng không? Nói ra cậu đừng cười, tôi rất mong hai đứa nó sớm tính chuyện hôn nhân để tôi còn được bế cháu..."

Bà còn huyên thuyên thêm vài điều rồi mới để hắn ra ngoài, Triết Viễn trong lòng nặng trĩu tâm sự không ngừng nghĩ đến Thiếu Vũ và Doanh Doanh không biết giờ họ đang làm gì, trong đầu hắn lúc này có vô vàng những câu hỏi.

Triết Viễn gọi điện cho Thiếu Vũ thì cậu không nghe máy, nhắn tin cũng không trả lời khiến hắn rất lo, thâm tâm cũng vì thế mà bị dao động bởi những lời mà bà Dương nói, tim hắn như có ai đó đâm vào.

Hắn châm thuốc lơ đãng nhìn lên bầu trời, cố gắng lừa gạt bản thân có lẽ cậu đang bận, nên không nhìn thấy cuộc gọi và tin nhắn của hắn.

Và đúng như Triết Viễn nghĩ, Thiếu Vũ phải tắt máy từ lúc lên máy bay đến khi dự hội nghị cậu cũng không được cầm máy, có rất nhiều công việc cần phải giải quyết, cậu cũng rất bất ngờ khi nhìn thấy Doanh Doanh và cha cô ở đây.

Ông Dương kéo tay cậu sang chào hỏi, Doanh doanh nhìn thấy Thiếu Vũ thì rất vui bước đến cúi chào, ông Dương mỉm cười với cậu bốn người cùng trở về khách sạn ăn uống.

Thiếu Vũ vào wc muốn lấy điện thoại gọi cho hắn nào ngờ điện thoại biến đâu mất tiêu, cậu cố nhớ xem để đâu thì nhớ ra được có lẽ điện thoại mình đã bị trộm mất lúc xuống sân bay cũng nên, cậu chán nản quay trở lại phòng ăn định bụng mượn điện thoại ông Dương gọi cho hắn nhưng ra đến nơi thì chỉ còn mình Doanh Doanh đang ngồi.

Cậu hỏi thì biết được ông Dương và cha cô có việc nên đã đi trước, cô ngỏ ý muốn rủ Thiếu Vũ đi chơi nhưng cậu lại khéo léo từ chối khiến cô rất buồn.

Ngày đón cậu Triết Viễn lái xe đến thì nhìn thấy Thiếu Vũ cùng Doanh Doanh bước ra, hắn cũng không biết cảm giác của mình lúc này như thế nào? Cậu nhìn thấy hắn thì cười ái ngại ra hiệu cho hắn đừng hiểu lầm. Nhưng thật sự trong hắn lúc này, nếu nói hắn không bị dao động bởi những lời bà Dương nói thì là hắn đang nói dối.

Về đến nhà, Thiếu Vũ gọi Triết Viễn lên phòng mình thì bà Dương bất ngờ nhờ hắn ra ngoài có chút việc, Thiếu Vũ không cho hắn đi khiến bà Dương khó chịu, hắn không muốn hai người cãi nhau nên gật đầu theo sự phân phó của bà Dương, khiến cậu rất giận bỏ lên phòng.

Hai người vì thế mà vẫn chưa có cơ hội nói chuyện với nhau, đến khi Triết Viễn trở về thì biết được cậu đã cùng ông bà Dương ra ngoài, hắn chờ đến tối vẫn chưa thấy cậu về nên trở về phòng trọ bật đèn sáng hi vọng Thiếu Vũ sẽ đến tìm hắn, nhưng hi vọng càng nhiều thì thất vọng sẽ càng nhiều.

Thiếu Vũ không hề đến khiến Triết Viễn thật sự rất hoang mang, chưa bao giờ hắn cảm thấy bất an như lúc này, hắn không biết nếu hắn và Thiếu Vũ thật sự chia tay thì hắn sẽ ra sao nữa.

Triết Viễn xoay xoay chiếc nhẫn trên tay không ngừng nghĩ ngợi, hắn rất mong trời nhanh sáng để được gặp cậu, hỏi cho ra lẽ mọi chuyện, nhưng vừa đến đã gặp bà Dương khuôn mặt lạnh lùng hiện rõ: "Cậu đến đây ngồi đi, tôi có việc muốn nói."

"Vâng thưa bà."

Đợi hắn ngồi xuống ghế bà mở miệng:"Ừm thời gian qua tôi cũng rất biết ơn cậu đã đi theo bảo vệ Thiếu Vũ nhà tôi, tôi thấy nó đã thay đổi rất nhiều không như trước nữa, với lại Thiếu Vũ và Doanh Doanh cũng cần không gian riêng tư để vung đắp tình cảm nên tôi nghĩ Thiếu Vũ chắc nó không cần vệ sĩ nữa đâu, cậu hiểu ý tôi chứ?"

Nói xong bà Dương đặt trên bàn một xấp tiền dày mỉm cười với hắn: "Tôi rất xin lỗi vì sự đường đột này, nên là biếu thêm cho cậu một ít mong cậu nhận lấy, nếu cậu cần gì thêm cứ nói với tôi..."

Triết Viễn nghe bà nói thì hiểu mỉm cười vói bà: "Nếu bà đã nói vậy thì tôi xin phép ra về nhưng tôi chỉ nhận đúng số tiền của mình, còn phần này xin gửi lại bà."

Hắn đứng dậy gật đầu chào bà quay bước ra ngoài cổng lớn bà Dương nhìn theo, nét mặt tươi cười lúc nãy biến mất như chưa từng xuất hiện, sở dĩ ngày hôm nay bà đuổi việc hắn vì cảm thấy tình cảm Thiếu Vũ dành cho hắn quá nhiều, với cương vị là một người mẹ, bà thật sự không thể để chuyện này tiếp tục mà phải phá huỷ nó từ trong trứng nước.