Đáng tiếc vì không có đăng ký hẹn trước, cô nhân viên lễ tân nhẹ nhàng bảo cậu ra bên cạnh đợi.
Miêu Hiểu Duệ chán nản, quay trở lại khu vực nghỉ ngơi, tìm một chỗ ngồi xuống nhắn tin cho Tần Huyên.
Nhưng Tần Huyên vẫn chưa trả lời.
Miêu Hiểu Duệ đành lấy điện thoại ra chơi game nối hình.
Đang chơi mải mê, bỗng nhiên cậu bị ai đó vỗ vai.
“Thầy Miêu, đã để cậu đợi lâu rồi.”
Miêu Hiểu Duệ lập tức ngẩng đầu.
Người đàn ông trước mặt có vẻ quen thuộc, mỉm cười nhìn cậu.
Miêu Hiểu Duệ vội vàng đứng dậy, lúng túng hỏi: "… Ngài là…?"
Người đàn ông cười tươi hơn chút: "Chương Vĩ Thịnh, chúng ta đã gặp ở nhà ga cao tốc."
Miêu Hiểu Duệ nhớ ra rồi, là thanh niên đi xe sang mà cậu đã ném danh thϊếp ở lối ra vào nhà ga... nhìn lại bây giờ, chiếc Bentley đó chắc là của Tần Huyên.
Cậu lập tức cười nói: "Thật là trùng hợp."
Chương Vĩ Thịnh cười: "Đúng vậy, lúc đó tôi không biết cậu cũng là nghệ sĩ, lại còn quen BOSS của chúng tôi… Chúng ta lên trên nói chuyện tiếp nhé."
Tất nhiên Miêu Hiểu Duệ không có gì phản đối.
Đi theo Chương Vĩ Thịnh, tránh quầy lễ tân, tránh thang máy đông người, băng qua hành lang đến cuối, quẹt thẻ vào thang máy riêng và bấm tầng.
Miêu Hiểu Duệ nhìn mà trầm trồ. Đây chính là thang máy riêng trong truyền thuyết sao?
Thang máy bắt đầu di chuyển lên.
Chương Vĩ Thịnh nói: "Tần tổng đang họp, có lẽ sẽ mất một lúc, phiền cậu chờ thêm chút nhé."
Miêu Hiểu Duệ rất hòa nhã: "Không sao đâu, dù sao buổi chiều tôi cũng không có việc gì."
Lát nữa kịch bản gửi đến, cậu còn có thể xem qua.
Chương Vĩ Thịnh cười: "Vậy thì tốt."
Khi đến tầng cao nhất, băng qua một khu vực làm việc.
Ngoại trừ vài nhân viên bên lối đi nhìn lén cậu, hầu hết mọi người đều đang vùi đầu làm việc hoặc gõ bàn phím, hoặc gọi điện thoại, cả tầng trông rõ ràng bận rộn.
Miêu Hiểu Duệ nghĩ đến mức độ nổi tiếng của Tần Huyên, vô thức kéo thấp mũ để che nửa mặt.
Chương Vĩ Thịnh đưa cậu đến cuối hành lang, quẹt thẻ mở một cánh cửa kính mờ.
Toàn bộ bức tường là cửa sổ lớn sát đất, bộ ghế sofa bọc vải màu xám lạnh đối diện cửa sổ, nhìn được toàn thành phố.
Tiếp đó là một chiếc bàn làm việc rộng lớn, trên bàn có hai màn hình cong rộng, thêm vài chồng tài liệu, ngoài ra chỉ còn vài món đồ lặt vặt như ống đựng bút, bút ký…
Có vẻ đây là văn phòng của Tần Huyên.
Từ khi tốt nghiệp đến giờ, Miêu Hiểu Duệ chỉ lang thang trong công ty của mình, còn lại thì hoặc là ở đoàn phim hoặc đến các công ty sản xuất thử vai, hoàn toàn chưa từng ghé thăm một công ty nào như thế này. Vì vậy bước vào căn phòng làm việc sang trọng, cậu không hề cảm thấy có vấn đề gì, rất thoải mái ngồi xuống ghế sofa.
Chương Vĩ Thịnh đi đến bàn làm việc, lấy ra một chiếc máy tính bảng.
"Tần tổng còn bận một lúc nữa, nếu cậu thấy chán có thể xem phim."
Miêu Hiểu Duệ cầm lấy, cười nói: "Anh khách sáo thế, tôi chơi điện thoại cũng được."
Chương Vĩ Thịnh cũng cười: "Là Tần tổng dặn đưa cho cậu."
Miêu Hiểu Duệ: "..."
Nghe câu này, sao lại có chút cảm giác như đang dỗ trẻ con vậy nhỉ?
Chương Vĩ Thịnh lấy từ tủ lạnh ra một chai nước rồi xin phép ra ngoài làm việc.
Miêu Hiểu Duệ uống hai ngụm nước, kịch bản vẫn chưa gửi đến, cậu đành cầm máy tính bảng lên, tìm bộ phim cũ mà cậu muốn xem nhưng chưa có thời gian, nằm trên ghế sofa xem.