Chương 2: Đừng có vùi dập em thế chứ!

Vài tháng trôi qua, Thẩm Thanh Phương đã gầy đi nhiều.

Một ngày nọ trên đường đến bệnh viện, Thẩm Thanh Phương mệt mỏi gặp một đạo sĩ… theo như bà miêu tả, vị đạo sĩ này khoảng 50-60 tuổi, phong thái tiên phong đạo cốt, rất đáng tin!

Tóm lại, có lẽ là nhìn thấy tình trạng của bà không ổn, vị đạo sĩ này chủ động đến bắt chuyện, còn nói vài câu về gia đình họ mà câu nào đúng câu đó.

Thẩm Thanh Phương coi ông ta như thần tiên, lập tức cầu cứu.

Đạo sĩ thật sự chỉ cho bà một phương pháp.

Nằm mấy tháng trời thì đột nhiên Miêu Hiểu Duệ tỉnh lại, chưa đầy mấy ngày đã xuất viện.

Thẩm Thanh Phương hoàn toàn tin tưởng.

Theo lời vị đạo sĩ ấy, bà đã áp dụng một số biện pháp mê tín phong kiến, còn bắt Miêu Hiểu Duệ đeo miếng gỗ này, ngoài lúc tắm thì không được tháo ra.

Thực ra miếng gỗ không quá xấu, dài khoảng một tấc, rộng nửa tấc, trên đó có vẽ vài nét và ký tự bằng chu sa hoặc thứ gì đó, giống với phù chú trong đạo giáo và can chi, ở giữa khắc dòng chữ bằng chu sa… “Ngày mùng bảy tháng Giêng năm Giáp Tuất”.

Trong mắt Miêu Hiểu Duệ, miếng gỗ vừa xấu vừa quê.

… Thôi kệ, coi như làm yên lòng mẹ vậy.

Xe chạy một mạch, chuyển qua tàu cao tốc, buổi chiều hôm đó cậu đã đến Bắc Kinh an toàn.

Trước đây Miêu Hiểu Duệ thuê một căn nhà ở Bắc Kinh nhưng chưa trả lại.

Mấy tháng tiền thuê nhà đó là do quản lý Từ Đông Lâm trả hộ. Sau khi cậu chuyển viện về thành phố L, Từ Đông Lâm định trả lại nhà nhưng lúc đó nghệ sĩ khác của anh ấy xảy ra chút chuyện, thế là kế hoạch bị hoãn lại cho đến khi cậu tỉnh lại.

Cũng nhờ vậy mà lần này Miêu Hiểu Duệ trở về Bắc Kinh không cần phải bận tâm chuyện chỗ ở.

Bước ra khỏi ga tàu cao tốc, khu vực đậu xe tư nhân đông nghịt xe, quản lý Từ Đông Lâm đang đứng bên đường, nhìn ngó khắp nơi.

Miêu Hiểu Duệ kéo vali chạy nhanh tới, lao vào ôm chầm: "Anh Đông Lâm!!"

Từ Đông Lâm giật mình quay lại, ngạc nhiên vui mừng: "Tới rồi à!" Vội vàng kéo cậu lại xem xét kỹ lưỡng: "Cơ thể thế nào rồi? Khỏe hơn chưa?"

Miêu Hiểu Duệ vỗ ngực: "Chắc chắn khỏe luôn, em có thể một chọi ba luôn ấy!"

Từ Đông Lâm: "… Đừng có mơ, trước giờ cậu cũng đâu chọi nổi!"

Miêu Hiểu Duệ: "… Anh đừng có vùi dập em thế chứ!"

Từ Đông Lâm cười, bóp bóp cánh tay và vai cậu: "Tốt rồi, tay chân còn lành lặn là được."

Miêu Hiểu Duệ cười hì hì, định nói gì đó nhưng trong khóe mắt cậu thoáng thấy một bóng dáng nhỏ nhắn mặc đồ màu hồng đang chạy ra đường đuổi theo thứ gì đó, trước mặt lại có một chiếc xe vừa quẹo tới...

Cậu chưa kịp nghĩ gì, cơ thể đã lao ra.

Tiếng phanh xe chói tai vang dội màng tai.

"Hiểu Duệ!!!"

"Con ơi!!"

Miêu Hiểu Duệ ngã xuống đất, cánh tay lập tức nóng rát.

May thay, không có chuyện gì nghiêm trọng.

Nhìn chiếc Bentley vừa dừng lại nguy hiểm ngay bên chân, cậu không khỏi thót tim.

"Hiểu Duệ, không sao chứ?!"

"Con ơi!!"

Mấy người chạy tới.

Miêu Hiểu Duệ chống người ngồi dậy nhìn cô bé trong lòng vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, trả cô bé lại cho bố mẹ cô bé, nhíu mày nói: "Đi đường trông con cho kỹ."

"Được, được, xin lỗi, cảm ơn cậu nhiều lắm!" Ông bố lắp bắp.

Bà mẹ ôm lấy cô bé, khóc nức nở: "Con làm mẹ sợ chết khϊếp đó biết không!"