Chương 14: Tôi còn xem trò vui!

Đúng lúc đó, anh Lâm đẩy cửa bước vào, nghe thấy câu này bèn hỏi luôn: “Ai đợi cậu... Ồ, cậu nói Triệu Trình hả? Hôm nay cậu ấy không có cảnh quay, xin nghỉ rồi.”

Miêu Hiểu Duệ giơ ngón cái: “Anh Lâm nhớ tốt thật, đúng là thầy Triệu.” Không hổ là phó đạo diễn.

Tần Huyên xuất thân từ gia đình giàu có, chưa bao giờ ở chung với người khác trong đoàn phim: “...”

Miêu Hiểu Duệ nhét mấy vị đại lão đã uống say vào xe, đóng cửa lại rồi nhìn về phía Lý Văn Bác, người đang giúp đỡ: "Giao cho tôi là được rồi anh Lý, anh cũng về nghỉ đi."

"Được. Khi đến khách sạn thì nhắn tin cho tôi."

Đạo diễn Lưu thò đầu ra nói: "Mới uống có mấy ngụm, cần phải thế không?"

Lý Văn Bác bất đắc dĩ nói: "Được rồi, lần sau chúng ta sẽ hẹn nhau uống thật đã."

Nhà sản xuất ngồi ở ghế phụ trêu chọc: "Cũng phải xem Tần tổng có rảnh không đã!"

Lý Văn Bác kín đáo liếc nhìn Miêu Hiểu Duệ một cái, cười nói: "Sắp tới chắc cậu ấy sẽ rảnh một thời gian đấy."

"Ôi chao, thật không vậy?" Đạo diễn Lưu lập tức hứng thú: "Thế cậu ấy có nhận phim không?"

Lý Văn Bác: "… Cái này tôi không biết... nói chuyện khác đi, Tần tổng không kiên nhẫn rồi."

Tần Huyên đứng bên cạnh chiếc Maybach đối diện, mũ kéo thấp không nhìn rõ được nét mặt nhưng bàn tay anh đang gõ nhẹ lên nóc xe, trông… quả thật có vẻ không kiên nhẫn.

Đạo diễn Lưu hừ một tiếng: "Cậu quan tâm làm gì, cậu ấy có bao giờ kiên nhẫn đâu?!"

Lý Văn Bác thở dài: "Cũng không còn cách nào khác, còn muốn mời đại gia ấy nhận thêm hai bộ phim nữa, không thể không chiều chuộng được."

Đạo diễn Lưu và những người khác cười ầm lên.

"Thôi thôi, cậu mau qua đó đi."

"Nếu bị đánh thì nhớ hét lên một tiếng, tôi còn xem trò vui!"

Lý Văn Bác cười mắng: "Đi đi!" Rồi quay người bước về phía chiếc Maybach.

Dường như người đàn ông đối diện vẫn nhìn về phía bên này.

Nhưng dưới ánh đèn đường mờ nhạt, mũ của anh tạo nên một cái bóng, không nhìn rõ lắm.

Chỉ nghe lờ mờ vài câu nói nhỏ...

"…Thấy… chưa?"

"Chưa."

"Thế thì cậu…"

"… Mặc kệ…"

Cửa xe đóng lại, chiếc Maybach quay đầu, phóng nhanh đi.

Miêu Hiểu Duệ cũng lên xe, nhả phanh, đạp ga từ từ xuất phát.

Ba vị đại lão đã uống say trên xe vẫn còn ồn ào náo nhiệt, chẳng giống gì với hình ảnh nghiêm túc dữ dằn trên phim trường.

Đã lâu cậu không lái xe nên lái rất cẩn thận, mất hơn nửa tiếng mới đến được khách sạn.

Sau khi lần lượt đưa từng người về phòng, cậu mới trở lại phòng mình.

Quả nhiên, bạn diễn cùng phòng không có ở đó. Cậu thở phào nhẹ nhõm, vội vàng thu dọn đồ đạc, tắm rửa rồi đi ngủ.

Một đêm không mộng mị.

Sáng thức dậy, không khí trong đoàn phim đã thay đổi.

Hôm qua phải ngồi chờ nửa ngày lạnh lẽo đợi trang điểm, hôm nay vừa đến đã được đưa ngay đến trước gương.

Hôm qua ngồi góc tường ăn cơm hộp, hôm nay có cả đám người bá vai khoác cổ dẫn cậu đến khu nghỉ ngơi.

Ngay cả trợ lý của nam chính đi mua nước cũng chia cho cậu một chai.

Nhiều người hơn còn tìm cậu để hỏi thăm về tình hình của Tần Huyên và Lý Văn Bác, hỏi chuyện hôm qua đạo diễn với mọi người bàn bạc gì, có kế hoạch hợp tác gì không…

Miêu Hiểu Duệ cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Tuy nhiên cũng có một vài lợi ích. Ví dụ vai của cậu có nhiều cảnh bị đánh, những cảnh có thể mượn góc quay thì đều được mượn góc, còn những cảnh không thể thì cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.