Cả đoàn làm phim chỉ có mình cậu là diễn viên được dẫn đi, nam nữ chính, nam phụ và nữ phụ đều không đi hoặc có lẽ là không dám đi theo.
Miêu Hiểu Duệ bước ra khỏi phim trường cùng với các đại nhân vật lớn trong ánh mắt đầy ghen tị của mọi người.
Bên lề đường đỗ một hàng xe, Tần Huyên người đi đầu, tiến về phía một chiếc Maybach, Lý Văn Bác bên cạnh đột nhiên quay đầu lại...
Miêu Hiểu Duệ rùng mình, lập tức lao về phía đạo diễn: "Đạo diễn Lưu, tôi có thể đi xe của ngài được không?!"
Giọng lớn đến nỗi khiến đạo diễn Lưu giật mình.
Ông ấy không vui nói: "Lên xe thì lên thôi, tôi không bị điếc!"
Miêu Hiểu Duệ cười ngượng, liếc thấy Lý Văn Bác ngồi vào chiếc Maybach mới thở phào nhẹ nhõm.
Đạo diễn Lưu và vài người khác không giống Tần Huyên, tối nay họ còn phải quay lại nên chỉ định đi một chiếc xe thôi, đến khi đó để lại một người lái xe... nói đến đây, mọi người đồng loạt nhìn về phía Miêu Hiểu Duệ.
Miêu Hiểu Duệ hiểu rồi.
Thế gian quả thật không có bữa tối nào là miễn phí cả.
Nghe mấy lãnh đạo trên xe khoác lác, hơn hai mươi phút sau cuối cùng họ cũng đến địa điểm ăn tối.
Ngồi vào bàn, các đại nhân vật bắt đầu tán gẫu, Miêu Hiểu Duệ là người ở tầng dưới, chủ động đứng dậy pha trà... vì Tần Huyên ở đây, đạo diễn Lưu cũng có tiếng tăm lớn, để phòng ngừa rủi ro nên họ không để nhân viên phục vụ vào giúp.
Người phụ trách gọi món là Lý Văn Bác, trước tiên hỏi Miêu Hiểu Duệ có kiêng gì không, tất nhiên cậu trả lời không rồi.
Lý Văn Bác gật đầu, cúi xuống đánh dấu các món.
Miêu Hiểu Duệ cầm ấm trà bắt đầu rót trà cho các đại nhân vật, đến khi rót tới Tần Huyên, cậu thấy miệng ly bị đậy lại.
Cậu ngơ ngác, ngẩng đầu nhìn người kia.
Người đàn ông đội mũ bóng chày nhìn cậu: "Cảm ơn, tôi không uống trà."
Lý Văn Bác nghe thấy, quay đầu cười nói: "Cậu ấy phiền phức lắm, không uống trà ngoài, làm ơn lấy giúp cậu ấy chai nước khoáng nhé, coi như giúp tôi chạy việc đi."
Miêu Hiểu Duệ chớp mắt: "Được… Nước khoáng là được rồi phải không? Nước tinh khiết có được không? Hay là có nhãn hiệu chỉ định nào không?"
Tần Huyên: "… Không có."
Miêu Hiểu Duệ "ồ" một tiếng, đứng dậy đi lấy nước.
Lý Văn Bác quay lại: "Từ bao giờ cậu lại trở nên kén chọn thế, trà cũng không uống?"
Đạo diễn Lưu và những người khác cũng nhìn anh.
"Trước đây ở đoàn phim, cậu uống nước máy trực tiếp mà, sao, giờ bắt đầu khó tính rồi à?" Đạo diễn Lưu kinh ngạc.
Tần Huyên ngả người ra sau, lười biếng nói: "Từ hôm nay trở đi khó tính hơn."
Mọi người: "…"
Đạo diễn Lưu cười mắng: "Vừa rồi còn khen người ta là nhân tài, giờ lại bắt đầu sai vặt rồi à? Cậu ghen tị hay là thế nào?"
Tần Huyên khẽ cười: "Không phải... thôi, các ông chẳng hiểu gì cả."
Lý Văn Bác nhìn anh một cái đầy ý vị, trêu: "Chúng tôi không hiểu thật, ai mà hiểu được tâm lý biếи ŧɦái của cậu cơ chứ."
Tần Huyên: "…"
Đá chân.
"Rầm" một tiếng, đá vào chân ghế của Lý Văn Bác.
Chiếc ghế đột ngột trượt xa nửa mét: "… Con mẹ nó!"
Đạo diễn Lưu: "Hahaha, tính khí của cậu ấy thế nào cậu không biết sao, cậu dám trêu chọc cậu ấy à?!"
Nhà sản xuất: "Hahaha, Lý Văn Bác, cậu ngông quá rồi, dám chọc Tần tổng à?"
Anh Lâm: "Hahaha, Lý Văn Bác cậu chịu nổi sao? Nhanh nhảy việc đi!!"