Sắc mặt nhà sản xuất hơi thay đổi, lập tức lên tiếng: “Tần ảnh đế đang ở đây, mọi người hãy thể hiện cho tốt đi.”
Ngô Dương vừa định bùng nổ thì khựng lại, quay đầu, đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Tần Huyên dưới vành mũ.
Anh ta rùng mình, cố nặn ra nụ cười: “Xin lỗi, làm mất thời gian của mọi người rồi, lát nữa tôi sẽ chú ý.”
Ở phía xa, dường như Miêu Hiểu Duệ không nhận ra điều gì.
Chuyện này xem như đã qua.
Đạo diễn quay đầu, thì thầm hỏi nhà sản xuất: “Không phải lúc nào cậu cũng đóng vai người tốt sao? Hôm nay sao lại lên tiếng thế?”
Nhà sản xuất cũng hạ giọng: “Lão Lâm nói, Lý Văn Bác đã xin WeChat của Miêu Hiểu Duệ.”
Đạo diễn: “Là cậu nhóc đó sao?”
“Ừm.”
Đạo diễn bừng tỉnh: “Thảo nào.”
Ở phía bên kia, Miêu Hiểu Duệ nhanh chóng dặm lại trang điểm, trở về vị trí.
Đạo diễn cuộn tròn kịch bản gõ nhẹ: “Chuẩn bị đi.”
Ngô Dương cũng bước trở lại vị trí của anh ta.
Người quay phim: “Cảnh thứ 56 của ‘Thủy Nguyệt Ngâm’, lần thứ hai, action!”
…
Những cảnh quay sau đó diễn ra một cách suôn sẻ ngoài mong đợi, tất cả đều qua chỉ trong hai hoặc ba lần, toàn bộ đều sử dụng góc quay khéo léo, không chút tổn thương đến diễn viên khiến đạo diễn cười toe toét.
Ông ấy nắm bắt cơ hội, liên tục quay bốn cảnh liền, quay mãi cho đến hơn 7 giờ.
Cho đến khi nhà sản xuất hô dừng, ông ấy vẫn còn tiếc nuối, lẩm bẩm: “Hiếm khi trạng thái tốt như vậy, không quay thêm vài cảnh thì thật lãng phí!”
Nhà sản xuất: “... Ông không đói nhưng mọi người đều đói, nếu kiệt sức thì ngày mai ai làm việc?”
Rồi nhà sản xuất ra hiệu cho ông ấy nhìn sang Tần Huyên bên cạnh: “Tần tổng còn đang đợi ông đó.”
Lúc này đạo diễn mới tỉnh táo lại, quay sang Tần Huyên: “Ôi trời, tôi quên mất cậu vẫn đang ở đây... Sao cậu không lên tiếng gì thế?”
Tần Huyên nhấc mũ lên để lộ khuôn mặt, bình tĩnh nói: “Lên tiếng gì chứ? Tôi thấy rất vui mà.”
Mọi người nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng, không có chút biểu cảm nào của anh thì im lặng.
Đạo diễn đã quen với bộ mặt nghiêm nghị này của anh, tò mò hỏi: “Thế cậu thấy được gì từ việc theo dõi này rồi?”
Tần Huyên gật nhẹ cằm: “Là một mầm non tốt.”
Đạo diễn nhìn theo ánh mắt anh, thấy Miêu Hiểu Duệ đang nói chuyện với nhân viên.
Ông ấy dừng lại một chút mới lên tiếng gọi: “Hiểu Duệ, lại đây.”
Quay mấy tiếng liền, tên đã nhớ kỹ rồi.
Miêu Hiểu Duệ xin lỗi nhân viên, sau đó chạy nhanh đến, ngoan ngoãn nói: “Đạo diễn Lưu.”
Đạo diễn hỏi: “Lát nữa cậu có bận gì không?”
Miêu Hiểu Duệ rất hiểu chuyện: “Không ạ.”
Đạo diễn cười mỉm: “Vậy thì tốt, cùng chúng tôi đi ăn tiệc lớn.”
Miêu Hiểu Duệ: “...?”
Đạo diễn nhíu mày: “Không muốn đi sao?”
Miêu Hiểu Duệ vội vàng: “Không không phải ạ.”
Do dự một chút rồi thành thật nói: “Đạo diễn Lưu, bây giờ tôi hơi nghèo, có lẽ không thể mời mọi người được…”
Cậu còn chưa xoay xở nổi tiền thuê nhà tháng sau nên không thể hào phóng được, phải cảnh báo trước một chút.
Đạo diễn: "…"
Nhà sản xuất: "Phì."
Lý Văn Bác: "Phì."
Anh Lâm: "Phì."
Người đàn ông trên ghế gấp đứng dậy, ung dung nói: "Tôi không nghèo, tôi mời."
Miêu Hiểu Duệ: "…"
Đạo diễn và những người khác: "Hahahaha!"
Lý Văn Bác trêu chọc: "Có Tần tổng ở đây, cậu còn lo không có ai thanh toán sao?"
Miêu Hiểu Duệ: "…"
Sau đó cậu thật sự bị kéo đi ăn tối.