Chương 57
Lâm Lan quay đầu nhìn chòng chọc ta thật lâu, cuối cùng cũng chịu đáp ứng.
Lâm Lan xem ra cũng không xấu lắm, nhưng khi chúng ta vội vàng vừa nói với nhau được mấy câu đã bị Lâm Lan đứng ở bên cắt ngang.
Lại qua vài ngày, ta được Lâm Lan thông báo rằng Lâm Hạo đã tỉnh, Lâm Nam có thể vận động.
Mất đi tự do ta không thể ra khỏi phòng này, nhưng tâm lại ở trong bệnh viện. Không biết Lâm Hạo sau khi bình phục sẽ đối xử với chúng ta như thế nào.
Nhưng ta không thể đoán được rằng kết quả lại như thế.
“Ta tới đón ngươi!”
Ta không dám tin nhìn Lâm Nam đang nghênh ngang đi đến, “Sao ngươi lại tới đây?”
Lâm Nam đắc ý nói: “Ngươi không chạy đến ôm ta sao? Hay tốt xấu thì cũng nên nói vài câu dễ nghe chứ!”
“Ta chỉ là quá bất ngờ!” Ta tiến lên phía trước quan sát, xoa bóp cơ thể hắn: “Ngươi có khỏe không?”
“Rất tốt! Thiếu một bên thận cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống sau này, kết hạch[35] cũng đã bị khống chế. Chỉ cần cẩn thận trị liệu điều dưỡng, việc khỏi bệnh chỉ còn là vấn đề thời gian!” Lâm Nam nói xong kéo ta lại tựa vào lòng hắn.
Lâm Lan ngả người tựa tường, mang theo ánh mắt khinh bỉ nhìn chúng ta: “Không cần khanh khanh ta ta ở đây, muốn ôm hôn thì đi ra ngoài mà thân mật!”
“Điều đó là đương nhiên!” Lâm Nam nói xong mang theo ta đi ra ngoài.
Bên ngoài đỗ một chiếc xe hơi màu đen lạ, Lâm Nam tự nhiên mở cửa xe ngồi xuống.
“Đây là……”
“Của ta! Ta nói rồi, lần này rời đi sẽ không phải chật vật như lần trước!” Lâm Nam ôn nhu cười, ta lại cảm thấy vô cùng xa lạ. Ta trước sau chỉ quen một Lâm Nam cùng ta sống cuộc sống bình dân yên ổn.
Do dự một hồi, ta còn hỏi: “Cái kia…… Chuyện công ty cổ phần, ngươi tại sao không nói với ta ……”
Lâm Nam bất ngờ một chút, sau đó thản nhiên nói: “Lúc ban đầu là vì ta lo ngươi không chịu thu lưu[36] ta nữa, sau đó thì…… Ta dù sao cũng đã rời khỏi nhà, cũng vốn không hề chú ý đến…… Ta không phải cố ý giấu diếm……”
Ta nhớ lại những ngày vô cùng khổ sở để tiết kiệm từng đồng tiền, nhớ đến ngày hắn mắc bệnh mà ho ra máu. Càng ngày càng không hiểu được Lâm Nam. Ta không phải để ý hắn có nhiều tiền hay không, mà là không thể tin rằng hắn có thể không quan tâm tới thân thể của mình đang bệnh nặng……
“Vậy ngươi hiện tại vì sao lại sử dụng nó?”
“Đó là để bảo đảm cho cuộc sống của chúng ta. Hiện tại thời cơ chín mùi, kỳ thật khi rời nhà ta có cùng bằng hữu thành lập một công ty nhỏ, bất quá trước kia là để xài tiền chơi đùa, ta căn bản nhanh chóng quên đi, về sau mới phát hiện đó thật sự là ý trời. Công ty kia lấy danh nghĩa của người ngoài, ca ca căn bản không điều tra ra được. Nhiều năm từ từ phát triển, hơn nữa trong tay ta còn có cổ phần công ty. Ca ca tưởng có thể dễ dàng động đến chúng ta, nhưng giờ đã không còn khả năng nữa!” Lâm Nam giải thích qua loa cho ta hiểu.
Nhưng ta vẫn không tin Lâm Hạo sẽ buông tha chúng ta như vậy, y không phải là nhân vật chịu để người khác uy hϊếp.
Nhưng khi ta hỏi lại, Lâm Nam cũng không nói gì, chỉ trấn an ta không cần nghĩ nhiều. Nhưng càng như vậy, ta lại càng suy nghĩ loạn thất bát tao[37] a!