Chương 4
Thuốc này hiệu quả vẫn là ‘tốt’ như trước, bên trong rất nhanh liền nóng lên, thân thể mất dần cảm giác.
“Ngươi thích trả thù chúng ta như vậy à?” Ta cuộn mình đứng lên, áp chế sự phản ứng đang dần mãnh liệt trong cơ thể.
“Trả thù? Ta chỉ là lấy lại những thứ vốn thuộc về ta!”
Ta đưa tay che mặt. Hiện tại, y tuyệt đối không phải đối thủ của ta. Ta biết Lâm Hạo chú trọng riêng tư, lầu hai lúc bình thường hạ nhân sẽ không dễ dàng được phép đi lên. Nếu y biến mất, ta có thể được giải thoát……
Nhưng chỉ có thể mong muốn, Lâm Nam…… Lâm Lan cũng biết sự tồn tại của ta, nếu hắn phát hiện phụ thân đã chết, chỉ sợ ta nửa đời sau sẽ trải qua những ngày ở trong phòng giam.
Ân……
Ta rên lên, chân căng cứng. Lâm Hạo đẩy xe lăn tới giường. Nhìn đến y, ta càng cuộn tròn hơn. Trí nhớ giống dòng nước trôi ngược trở về.
Mười tám tuổi, ta mang theo di sản cha mẹ với đầy hy vọng đi tới bệnh viện ưu tú nhất trong nước, chờ đợi quá trình phẫu thuật, dài đằng đẵng mà tràn ngập chờ đợi.
Cầm chén nước ta chuẩn bị đến hoa viên, hôm nay thời tiết không xấu cho lắm.
Tại hành lang hoa viên, ta gặp thiếu niên Lâm Nam không kiên nhẫn, bên cạnh là một nữ sinh khóc lóc đến lê hoa đái vũ[6]. Đang do dự có nên như vậy hay không đi qua họ, nghe đối thoại của bọn họ liền hiểu nguyên lai là nữ sinh mang thai. Xem tuổi tác bọn họ, ta kinh ngạc. Hiện tại con người phóng khoáng đến mức nào sao? Vẫn là ta đã không theo kịp xã hội!
” Xem đủ chưa?” Thiếu niên lạnh lùng nói. Xem ra ta đã bị phát hiện.
“Ngại quá, ta muốn tới hoa viên!” Ta nói xin lỗi, sau đó lách qua bên cạnh họ mà đi.
Nữ sinh không ngờ có người ở bên cạnh, mặt đỏ bừng. Thoạt nhìn tưởng là một người nữ sinh thực ngây thơ, khó có thể tưởng tượng đã sớm quan hệ như vậy.
Cười khổ, ta quả nhiên vẫn là thực chán ghét quan hệ lưỡng tính, chán ghét tiếp xúc thân thể.
Đương nhiên đối với thiếu niên lãnh đạm, ta cũng lắc đầu không tuỳ tiện đồng tình.
Sau đó, chúng ta ở trong bệnh viện lại gặp vài lần, bất quá không phải nữ sinh sẩy thai, mà là hắn bị thương. Bị người khác đâm trúng. Hắn ở bệnh viện vô cùng nổi tiếng, thường xuyên nghe thấy người khác nghị luận về hắn. Theo lời bọn họ, ta biết hắn còn có một ca ca tên là Lâm Hạo. Điều này làm cho ta khá kinh ngạc, trên tạp chí tài chính và kinh tế thường xuyên xuất hiện tên y!
Lại theo lời người khác biết đối với chuyện đệ đệ bị thương, Lâm Hạo tức giận ở trong bệnh viện nổi trận lôi đình.
Chính là không biết, y là nổi nóng với người làm tổn thương đệ đệ của y hay là nổi nóng vì đệ đệ y làm bậy.
Về phần nguyên nhân Lâm Nam bị thương, trong bệnh viện cũng có rất nhiều lời đồn, bất quá nguyên nhân lưu truyền nhiều nhất chính là tình ái.[7]
Cho đến sau này, vì sao lại trở thành bằng hữu với Lâm Nam, đến bây giờ vẫn là việc không thể tưởng tượng nổi. Đại khái nhớ rõ ta ở trong vườn phơi nắng, bên cạnh bỗng có một người chen lên, lãnh đạm nói: “Lại là ngươi a!”
Nhìn quần áo bệnh viện mở rộng, bên trong đầy băng gạc, ta ‘nga’ một tiếng.
Sau đó, gặp nhau mấy lần, chúng ta bắt đầu nói chuyện phiếm, sau đó…… Lâm Nam mời ta đến nhà hắn. Lâm Nam không hề lãnh đạm như ban đầu, kỳ thật hắn là một thiếu niên giống như ánh mặt trời. Chính là nuông chiều quá đâm ra hư hỏng.
Đến khi chúng ta đã quen thân nhau hơn, ta đem theo bệnh lý đến nhà hắn, ta muốn dùng máy quét hình[8] nhà hắn để đem bệnh lịch gửi cho một sở nghiên cứu của Mĩ. Đây là bác sĩ chính mà ta muốn nhờ, máy của bệnh viện hỏng phải sửa chữa. Vừa vặn Lâm Nam đến mời ta, sau khi nghe được một câu nhà hắn có máy quét hình, là ca ca hắn làm việc hay dùng để quét hình văn kiện.
Lâm Nam cũng không hề biết việc ta phẫu thuật, đây là bí mật!
Mà khi hắn hỏi ta, ta cũng ái muội cười cười. Hắn có lẽ cho rằng ta có bệnh mãn tính hoặc bệnh nan y khó nói, thái độ thật cẩn thận.
Lúc này, ta cảm thấy thiếu niên này không xấu như trong tưởng tượng! Sau đó bắt đầu nói chuyện với nhau, dần dần trở nên thân thiết.
Theo yêu cầu của ta, khi quét hình Lâm Nam không có ở lại, mà điều khiến ta vô cùng hối hận này đã làm ta quen biết Lâm Hạo.
Ta không hề biết, khi quét hình, Lâm Hạo vì phòng ngừa tư liệu bị mất, khi quét máy tính tự động lưu giữ một phần. Nếu ta biết, hết thảy là có thể tránh được. Trong bản bệnh lý, không chỉ có tư liệu về ta, dự định quá trình giải phẫu, còn có cả ảnh chụp v.v……
Qua vài ngày, ta ở bệnh viện gặp Lâm Hạo. Y quỷ dị nhìn ta, mà ta nhớ rõ chúng ta lần đầu tiên gặp mặt.
“Ca ca, đây là bằng hữu ta, Trữ Chí Hòa. Chí Hòa đây là ca ca ta – Lâm Hạo!” Lâm Nam cười hướng ta giới thiệu.
“Xin chào, ta là Lâm Hạo!” Lâm Hạo hướng ta chìa tay ra.
“Xin chào!” ta chìa tay đáp lại. Lúc ấy thậm chí cảm thấy y rất thân thiết, quả thực là thằng ngốc mà!
Tay bị siết chặt, ta muốn rút về, nhưng Lâm Hạo cũng không chịu buông tay. Khi ta ngạc nhiên nhìn y, y mới buông ra. Sau đó, y hỏi phòng bệnh của ta, ta không hề nghi ngờ liền nói ra cho hắn biết.
Ngày hôm sau, phòng bệnh của ta cũng chỉ còn lại mình ta, tò mò hỏi y tá, hai người cùng phòng ta đều đã chuyển phòng.
Nhìn phòng bệnh vắng vẻ, ta còn có điểm mừng thầm. Trước kia, bên cạnh là một cụ già bị viêm khí quản, uống thuốc luôn ho khan, ban đêm ta cũng không được ngủ an ổn, hướng bác sĩ phản ánh, cũng đành chịu vì thiếu phòng bệnh!