Chương 30
Ngày hôm qua bởi vì quá đau đớn, cả người chảy ra rất nhiều mồ hôi, hiện tại nhớp nháp dính bết thực sự không thoải mái, nhưng cử động bất tiện, ta ngay cả xuống giường cũng không nổi, càng đừng nói tới việc đi vào ngồi trong phòng tắm rửa sạch cơ thể.
Bất đắc dĩ do dự hồi lâu, ta cầm lấy điện thoại gọi người bên dưới lầu, cũng chính là nữ giúp việc của nơi này.
Nghe xong ta nói đứt quãng, nàng rất nhanh nhẹn bưng tới cho ta chậu nước nóng.
“A, ta tự mình làm!” Ta thấy nàng cầm lấy khăn mặt muốn lật chăn của ta, lập tức đoạt trong khăn mặt tay nàng, quẫn bách nói.
Vừa rồi nhất thời tình thế cấp bách, chính mình có phần hơi thất lễ, ta nói: “Cám ơn ngươi, ta tự mình làm là dc rồi!”
“Tùy ý ngươi!”
Qua nhiều lần lau chùi, trên người tuy rằng không tận tình cọ rửa sạch sẽ, nhưng vẫn dễ chịu hơn so với lúc đầu.
Ngả người lên giường, rất nhanh không có việc gì ta lại vô tri vô giác ngủ thϊếp đi, cho đến buổi tối Lý tẩu kêu ta rời giường ăn cơm chiều.
“Thiếu gia kêu ngươi xuống ăn cơm!”
Ta nhìn Lý tẩu rời đi, thử động chân mình một chút, chỉ một động tác rất nhỏ tựa hồ đều đã khiến cho ta đau đớn. Muốn ta như vậy mà đi xuống sao? Đây đúng là tác phong tàn ác của Lâm Hạo.
Ta gian nan cử động cơ thể.
Lâm Hạo lại đột nhiên xuất hiện, “Là ta sơ sót. Đến đây, ta ôm ngươi đi xuống!”
Ta nhìn Lâm Hạo vươn tay, cứng ngắc giơ tay nắm lấy. Lâm Hạo một phen cầm tay ta đem ta bế lên. Ta không nghe theo khẽ kêu lên một tiếng. Đến khi ta nhìn Lâm Hạo nộ khí đằng đằng, ta hoài nghi y liệu cứ như vậy đem ta ném xuống đất hay không. May mắn y không làm như vậy.
Vừa xuống lầu, y liền đem đệm tấm mềm mại trên chiếc ghế kéo xuống, lười biếng nói: “Ngồi xuống ăn cơm!”
Ta từ từ cúi xuống, Lâm Hạo cười tiến tới ấn ta xuống ghế.
Ta đánh răng vào nhau vài cái, dựa vào lưng ghế giảm bớt vựng huyễn[24] trước mắt.
“Đau không?” Lâm Hạo rất hứng thú hỏi.
Ta đầu tiên gật đầu, sợ y lại giày vò ta, ta lại lắc lắc đầu.
Lâm Hạo cười nhạo: “Rốt cuộc đau hay là không đau?…… Cho dù ngươi không nói, dù sao đau đớn cũng không phải do ta!”
Thuần thục mở ra nắp bình, Lâm Hạo đổ cho mình một ly rượu đỏ.
Chú ý tới ánh mắt của ta, Lâm Hạo hỏi: “Có hứng thú sao?”
Ta nghẹn một chút, “Không, không phải!” ta đối với rượu không phải nghiên cứu, cũng không có hứng thú.
Lâm Hạo vẫn giống như trước, khi ăn cơm luôn mở TV, nghe tin tức vừa ăn cơm.
Khi thời sự kết thúc, y cũng tao nhã uống xong một ngụm rượu cuối cùng, lấy khăn tay đặt ở bên cạnh lau miệng. Mỗi lần nhìn thói quen sinh hoạt của y ta đều cảm khái vạn phần.
Hoàn tất ăn hết bát cơm, ta vin vào mép bàn đứng lên.
“Ngươi muốn tự mình bò lên sao?” Lâm Hạo liếc mắt ta một cái.
“Ta có thể từ từ sẽ lên đến nơi!” Ta chỉ chỉ lầu trên.
Lâm Hạo giương mắt nhìn ta, “Vậy ngươi liền tự mình đi lên đi!” Nói xong an vị trên sô pha ấn bấm điều khiển TV từ xa.