Chương 27
Ta lau nước mắt, run rẩy chống tường đi vào phòng tắm. Nước rất nóng, ta liều chết chà xát tẩy rửa, càng lúc càng cảm thấy chính mình vô cùng dơ bẩn.
Ngón tay dùng sức cào vào nơi ô uế của bản thân. Tuy rằng đau đớn, nhưng khi nhìn thứ của Lâm Hạo từ trong thân thể chảy ra, trong lòng vẫn có một tia kɧoáı ©ảʍ.
Bụng một trận trướng đau, ta ngồi trên bồn cầu quẫn bách bài tiết.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ Lâm Hạo bắn tại hậu diện khiến bụng ta náo loạn.
Miệng vết thương ở hạ phúc chỉ chảy ít máu, cư nhiên cũng không rách ra.
Hư nhuyễn bò lại lên giường, ta nghĩ Lâm Hạo tạm thời cũng không sẽ thả ta đi, quả là đối với cơ thể ta cảm thấy hứng thú.
Chỉ cần ngẫm lại về sau Lâm Hạo cũng sẽ đối xử với ta giống như ngày hôm qua, ta cảm thấy kích động có suy nghĩ muốn chết! Nhặt lên mảnh vỡ nhỏ của bình hoa bị chính mình đập vỡ trên mặt đất, chỗ hổng sắc nhọn đối với động mạch cổ tay……
Không! Không dc!
Ta không muốn chết, ta không hề sai, ta không làm sai điều gì, vì sao lại muốn tự sát!
Cha mẹ nhiều năm tích góp từng cùng số tiền bảo hiểm đều vì cho ta phẫu thuật, nguyện vọng bọn họ chính là chờ phẫu thuật thành công rồi theo dõi ta trải qua cuộc sống của một người bình thường. Tuy rằng hiện tại bọn họ đều đã rời xa ta, nhưng kia cũng là nguyện vọng ta chôn sâu trong lòng!
Ta không thể chết.
Vứt mảnh vỡ thủy tinh ra xa, ta nằm sấp lại lên giường, đột nhiên, ta sinh ra một ý niệm trong đầu.
Lâm Hạo cảm thấy hứng thú với thứ đó, vậy thì ta sẽ hủy nó. Nơi đó vốn chính là nơi dư thừa, phẫu thuật cũng là để bỏ nó đi, biến thành như thế nào cũng đều không sao cả.
Ta bước đến phòng bếp, châm khí than, lục lọi tìm cục than nhỏ để thiêu nướng……
Trên chiếc kẹp sắt khối than rất nhanh trở nên đỏ bừng, nhất định sẽ rất đau. Ta run run bắt tay làm, cầm nó đặt xuống thân mà ấn, lại sợ hãi ném đi. Lặp lại vài lần, ta vì bản thân mình vô năng mà xấu hổ.
Nhớ tới Lâm Hạo cười nhạo, nhắm mắt……
“Oa a…… A a……” Đau quá, càng dùng sức đem than hỏa ấn xuống. Vài giây sau, tay ta run rẩy rốt cuộc cầm không được kẹp sắt.
Đùi đau co rút, nơi đó nhất định đã trở nên thập phần xấu xí.
Ta mồ hôi như mưa rơi, ngất ở tại phòng bếp.
Khi tỉnh lại, ta ngủ trên giường Lâm Hạo. Nếu không phải hạ thể của ta đau đớn kinh khủng, hết thảy tựa như một giấc mộng.
Lâm Hạo ngồi bên cạnh ta, nói: “Ngươi như thế nào lại ngu như vậy, tự nghĩ ra chuyện để tự hại mình. Bất quá ta biết ngươi là nhất thời sinh khí, ta đã thỉnh cho ngươi bác sĩ ngoại khoa tốt nhất, dùng dược tốt nhất, nhất định sẽ khôi phục lại bộ dáng trước kia.”
Nói xong Lâm Hạo đưa cho ta xem mấy tấm ảnh chụp, trên hình là hạ thể thê thảm của ta.
Y cư nhiên chụp nơi đó của ta, ta thực sự không thể nào tin nổi!