Chương 23
Lâm Hạo tâm tình rất tốt, rốt cuộc cũng thỏa mãn dc sự mong đợi của y, sinh ra được một hài tử bình thường.
Ngay cả bác sĩ cũng bất ngờ.
Ta đối với đứa nhỏ thái độ như không nhìn thấy, rốt cuộc cũng chọc giận Lâm Hạo. Y không để ý miệng vết thương trên bụng ta đem ta từ trên giường kéo xuống, đem đầu ta đặt lên nôi đứa trẻ mới sinh.
Quá xấu. Đứa nhỏ kia bởi vì sinh non nên vô cùng gầy yếu, mái tóc thưa thớt dính trên gò trán cao, tay chân bé xíu.
Ta hạ tầm mắt, Lâm Hạo nói: “Thế nào? Ngươi không thích nó?”
Ta bỗng nhiên ngẩng đầu, gằn từng tiếng nói: “Ngươi muốn ta thích nó kiểu gì? Nó đã hủy cuộc sống của ta!”
Lâm Hạo trên mặt không chút biểu tình, sau đó, bàn tay nắm chặt đánh vào mặt ta, người ta. Cố gắng che người, cũng không có hiệu quả……
“A!” Y tá đến để bón thuốc cho hài nhi la lên thất thanh.
Lâm Hạo trừng mắt nhìn nàng, khiến cho nàng lảo đảo vội đi ra ngoài.
“Ngươi luôn có thể dễ dàng chọc giận ta!” Lâm Hạo nghiến răng nghiến lợi nói.
Ta chỉ nói ra sự thật. Nếu ngươi bị chọc giận, đó cũng là do sự thật chọc giận ngươi!
Miệng ta tràn đầy vị mặn, xem ra miệng ta đã bị đánh đến chảy máu.
“Thực xin lỗi, Lâm tiên sinh, đã đến lúc cho em bé ăn!” Y tá kia lại đi đến, nhìn Lâm Hạo bằng ánh mắt vô cùng rụt rè sợ hãi.
Miệng vết thương của ta ở hạ phúc lại rách ra. Nhóm bác sĩ cũng không nói gì, yên lặng khâu lại cho ta lần nữa.
Ta bắt đầu tự hỏi Lâm Hạo khi nào thì thả ta ra. Ta ở lại đây vì đứa trẻ kia, hiện tại Lâm Hạo vốn không còn lý do quấn lấy ta. Nhưng, mặc kệ ta khéo léo dò xét như thế nào, Lâm Hạo đều không đề xuất cho ta rời đi.
Ta bắt đầu sốt ruột, cả ngày đứng ngồi không yên, buổi tối nhìn Lâm Hạo đều luôn luôn dứt khoát không chịu mở miệng nói với ta.
Một ngày nọ ta hạ quyết tâm.
“Bác sĩ nói ta có thể xuống giường hoạt động, ngày mai ta sẽ đi!” Ta cúi đầu một hơi đem nói cho hết lời.
Đợi lâu không thấy Lâm Hạo trả lời, ta ngước mắt y nhìn, Lâm Hạo khẽ nhếch mép, lộ ra một chút tươi cười, “Tốt, ngày mai ta đưa ngươi rời đi!”
“Không, không cần. Ta tự mình đi!” Ta lắc đầu.
Lâm Hạo nói: “Sao vậy? Ta không được đưa ngươi đi sao, nói như thế nào, ngươi cũng đã sinh cho ta một hài từ!”
Y đã nói đến vậy, ta cũng không nhiều lời, sợ Lâm Hạo đổi ý.
Ngày hôm sau, ta bị dìu vào xe Lâm Hạo.
Ta nhanh nhẹn nói một chuỗi tên địa điểm, đó là nhà nghỉ ta ở trước kia. Trải qua chuyện lần này, ta cũng không thể không điềm nhiên như chẳng có việc ta tới nơi này phẫu thuật. Ta chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi một thời gian, sau đó mặt khác liên lạc bệnh viện.
Lâm Hạo không nói gì với ta, đưa cho ta vài viên dược cùng một lọ nước khoáng.
“Đây là cái gì?” Ta hỏi.
Lâm Hạo không kiên nhẫn nói: “Khi bác sĩ cho phép rời đi, bảo ta đưa ngươi uống, ta làm sao biết được là thuốc gì, uống nhanh đi!”
Uống dược ở bệnh viện đã thành thói quen. Mỗi ngày đều có một đống viên chất bổ linh tinh gì đó, cho nên ta không suy nghĩ nhiều liền đưa vào miệng.