Chương 22
Tuy rằng trải qua một nôn thốc nôn tháo vừa rồi trong bụng đã trở nên hoàn toàn trống rỗng, nhưng bị Lâm Hạo nhìn chăm chăm như thế, ta thực sự không nuốt xuống nổi thức ăn.
Miễn cưỡng ăn xong nửa bát cơm, có thể là bởi vì vừa rồi nôn mửa, Lâm Hạo chỉ lãnh đạm nhìn ta liếc mắt một cái, gọi người dọn bàn, ta lập tức lên giường, không tiếp xúc với Lâm Hạo.
Mỗi ngày đều như vậy cho đến một tháng sau, Lâm Nam sắp đi du lịch trở về.
Lâm Hạo nói: “Tiểu Nam đã trở về. Muốn hắn đến thăm ngươi không?”
Ta kích động lắc đầu. Làm sao có thể để hắn nhìn thấy bộ dạng ta bây giờ. Tấm chăn mỏng manh căn bản không thể che dấu nổi phần bụng đã nhô cao, người biết bí mật này càng ít càng tốt.
“Coi như ngươi thức thời[19]. Ngươi là người của ta, tốt nhất đừng cùng đệ đệ ta quá phận. Nếu ta phát hiện ngươi câu dẫn hắn lần nữa, ta sẽ khiến ngươi muốn khóc cũng khóc không được!” Lâm Hạo nắm lấy tóc ta uy hϊếp.
Ta khi nào thì biến thành người của Lâm Hạo? Ta nghĩ muốn phản bác nhưng gặp ánh mắt hung ác cùng cảnh cáo của Lâm Hạo lộ ta liền lập tức ngậm miệng.
Không biết Lâm Hạo dùng biện pháp gì, Lâm Nam vẫn không hề xuất hiện, trung gian thông qua vài cú điện thoại cũng là bởi Lâm Hạo. Khi nghe điện thoại, Lâm Hạo an vị bên cạnh nhìn chằm chằm vào ta, khiến ta đối với Lâm Nam chỉ là những lời hỏi thăm quanh co như ‘ân a’, ngay cả nói dối cũng không được.
Dưới thân ta ngẫu nhiên bắt đầu chảy ra tơ máu, buổi sáng thường lệ đi kiểm tra càng ngày càng cẩn thận.
Rốt cuộc, bác sĩ tuyên bố cần phẫu thuật sớm.
Lâm Hạo chỉ nhẹ nhàng ‘nga’ một tiếng, nhóm bác sĩ liền bận rộn bắt đầu chuẩn bị. Bởi vì thân thể đặc thù của ta, bác sĩ liệt ra một đống nguy hiểm, mà Lâm Hạo ở trên pháp luật không hề quan hệ với ta, cho nên giấy tờ vẫn là muốn ta tự kí.
Cầm bút, ta trong đầu trống trơn không thể suy nghĩ dc bất cứ thứ gì.
Thấy ta trầm mặc, Lâm Hạo đứng một bên nhét bút vào tay ta, lãnh đạm nói:
“Mau ký đi, không cần lo lắng.” Nói xong còn liếc mắt nhìn vị bác sĩ bên cạnh một cái.
Bác sĩ kia đưa mắt ra hiệu nói tiếp: “Ngài yên tâm, người thực hiện ca mổ là bác sĩ phụ khoa xuất sắc nhất bệnh viện chúng ta, cân nhắc tình huống của ngài, còn có bác sĩ ưu tú nhất trong ngoại khoa, nội khoa.”
” Đủ rồi, ta ký!”
Ta đã sớm không còn có sự lựa chọn nào khác, từ khi ta mang thai đứa nghiệt chủng này, từ khi lựa chọn sự trầm mặc.
Ba ngày sau, ta bị đẩy lên bàn phẫu thuật, trong lòng thực bình tĩnh, ta không lo lắng kết quả phẫu thuật này, lại còn ác độc hy vọng đứa nhỏ này chết trên bàn mổ.
Bởi vì bị gây mê, ta không biết phẩu thuật đã kết thúc khi nào.
Miệng vết thương trên bụng rất nhỏ, nhưng lúc đổi dược ta vẫn cứ chán ghét tránh đi ánh mắt.
Phẫu thuật thực thuận lợi, bác sĩ nói chúc mừng ta.
Chúc mừng? Ta ở trong lòng cười lạnh.
Hài tử vừa sinh ngay tại giường bên cạnh, nhưng ta chưa bao giờ nhìn nó. Dù sao cũng sẽ có y tá chiếu cố.