Chương 13
Đối với nỗi sợ hãi chưa biết mùi vị, khiến động tác của ta rất chậm. Chỉ lấy thuốc ra từ vỉ nhôm cũng tốn rất nhiều sức lực của ta.
Nước xối trên mặt, ta miễn cưỡng nuốt xuống.
Miệng đầy vị đắng ngắt!
“Tắm xong, mặc quần áo vào!” Lâm Hạo đột nhiên đẩy ra cánh cửa không đóng chặt, cầm trong tay vài bộ nội y, là y lục lọi trong hành lý của ta mà lấy ra.
Bất chấp hành động khiển trách của y, ta phản xạ nắm tay đưa ra phía sau.
“Ngươi giấu cái gì vậy?” Lâm Hạo buông quần áo trong tay, hướng ta đi tới.
Ta trong tay liều chết giấu đi vỉ thuốc!
“Lấy ra mau!” Thấy ta thần sắc kích động, Lâm Hạo ban đầu hiếu kì đã chuyển sang thành nghi ngờ, bắt đầu thô bạo cướp lấy. Thật sự mà nói, ta như thế nào cũng không phải đối thủ của y, cổ tay bị nắm như sắp gãy xương, ta xoa cánh tay tím bầm.
Khi nhìn được thấy thuốc, Lâm Hạo sắc mặt âm hàn. Y cầm lấy, sau khi nhìn dược danh, trên mặt lập tức phủ mấy tầng băng, “Ngươi đã uống một viên?”
Y chỉ vào kia chỗ thiếu trên vỉ thuốc.
Nước ấm ngấm vào người cũng không cảm giác. Đã uống rồi, ta lộ ra một tia cười thị uy. Không phải mọi chuyện đều có thể theo ngươi ý!
Nhưng rất nhanh ta liền cười không nổi. Lâm Hạo cầm lấy tóc ta, đem ta đặt trên bồn rửa tay, mở to vòi nước, dòng nước lạnh lẽo đổ vào yết hầu ta.
Giãy dụa ngẩng đầu, lại bị người phía sau ấn xuống.
Trong bụng rất nhanh có cảm giác chướng lên, dạ dày chứa đầy nước.
Lâm Hạo cuối cùng cũng chịu buông, ta lau nước quanh miệng, tầm nhìn bắt đầu rõ ràng! Một ngón tay chọc vào miệng ta, không ngừng quấy động, cảm giác ghê tởm dâng lên.
Ta vung tay đánh, Lâm Hạo trúng vài cú, lấy quần áo bên cạnh trói chặt lấy tay ta! Chi dưới vặn vẹo cũng bị Lâm Hạo ngăn chặn, chỉ có thể mặc đầu ngón tay y xâm nhập yết hầu.
“Ụa……”
Kiềm nén không được bản năng sinh lý, ta nhoài người vào nơi đó ói ra tối tăm trời đất. Dạ dày đại khái trống rỗng, bán dung vật thể cặn màu trắng vẩn đυ.c, dược nhổ ra ……
Lâm Hạo nhíu mày, hướng về uế vật.
Sau đó cởi trói cho ta, quần áo nhăn nhúm, Lâm Hạo tiện tay đem nó ném tới một bên, trực tiếp đem áo khoác phủ lên người ta, qua loa mặc quần vào!
Trải qua giày vò đó, ý thức ta trở nên mơ hồ, u mê giống như tiến vào hư không.
Thân mình nâng dậy, bị Lâm Hạo bế lên. Nhưng ta đã không còn sức chống cự.