Bên trong xe ngựa bao trùm bởi sự im lặng. Hoàng tử chỉ đơn giản là ngồi yên, nhắm mắt lại như thể anh đã ngưng bản thân hoạt động.
Đây là lần đầu tiên cô đi di chuyển vào ban đêm, nhưng Evie biết cô phải chịu đựng điều này. Đám cưới của cô là một bí mật và chỉ hoàng gia và gia đình cô biết về nó. Những người bình thường thậm chí không biết rằng ma cà rồng đã âm thầm đặt chân vào giữa họ. Đó là lý do tại sao đám cưới của họ diễn ra vào lúc nửa đêm. Bây giờ họ cần phải vượt qua biên giới trước ánh sáng ban ngày để tránh báo động cho người dân, những người có thể phát hiện ra ma cà rồng đi cùng cô.
Vì vậy, cô không thể phàn nàn. Đây cũng là một phần bổn phận của cô, một bổn phận mà cô phải chịu đựng.
Cỗ xe tiếp tục lăn bánh, cho đến khi đột nhiên, cỗ xe nảy lên và Evie suýt ngã xuống sàn. Cô lập tức giật mình ngẩng mặt lên, lúc này mới phát hiện có một đôi tay to khỏe đang giữ lấy vai cô, giữ cho cô vững vàng. Gavriel đã giữ cho cô không bị ngã xuống sàn.
Tuy nhiên, cô nao núng và cứng đờ ngay khi mắt họ gặp nhau. Mặt anh tối sầm lại lập tức buông cô ra. "Em sẽ không nói với tôi rằng tôi đã phá vỡ thỏa thuận vì tôi đã chạm vào em mà không được phép, phải không?" anh hỏi với giọng lạnh lùng nhưng sâu lắng và đầy mê hoặc. Cô không thể tin rằng ngay cả giọng nói của anh cũng quá hoàn hảo. Tại sao tạo hóa lại ban tặng tất cả những sự hoàn hảo này cho một sinh vật như anh ta? Thật không công bằng!
Evie lắc đầu như cái trống lắc. "Không, tất nhiên là không. Anh đã cứu tôi. K-không cần phải xin phép trong những trường hợp như vậy."
Biểu cảm của anh có phần dịu đi khi anh quan sát cô.
"Tôi nghĩ chúng ta nên tìm một nhà trọ –"
"KHÔNG!" Evie ngắt lời anh và khi cô nhận ra mình đã trả lời anh như thế nào, cô nhìn xuống. "Không sao đâu. Tôi... tôi không sao. Tôi đã quen với việc này rồi. Ngoài ra, chúng ta cần phải vượt qua biên giới trước khi trời sáng."
Người đàn ông im lặng nhưng Evie cảm thấy anh đang nhìn chằm chằm vào cô.
"Em có chắc không?"
"Phải. Tôi thà có một đêm không ngủ còn hơn là gây ra một cuộc chiến."
Cô nghe thấy tiếng thở dài lặng lẽ của anh. Một lần nữa cả hai lại ngồi trong im lặng. Evie không thể không lén nhìn anh và cô nhận thấy những nếp nhăn trên trán anh ngày càng sâu hơn khi cỗ xe nảy lên nhiều hơn. Cô chợt nghĩ anh hẳn ghét đi xe ngựa. Cô nghe nói rằng ma cà rồng nhanh hơn bất kỳ sinh vật nào, thậm chí còn nhanh hơn cả chim. Họ đã có thể đến đích nhanh hơn nhiều lần so với con người. Cô chưa từng chứng kiến
bất kỳ ma cà rồng nào hành động nên sự tò mò đột nhiên ập đến với cô.
"Đây... đây là lần đầu tiên của anh sao? Đi xe ngựa?" cô ấy hỏi.
Ánh mắt anh rơi vào người cô và nhìn cô chằm chằm. "Không, nhưng đây là thời gian lâu nhất tôi ở trong một chiếc xe ngựa."
"Ồ." Cô nhận thấy rằng dường như không còn ai trong số những ma cà rồng ở cùng họ trong cung điện. Chắc họ bỏ đi lâu rồi. "Nếu không có tôi đi cùng thì anh mất bao nhiêu giờ mới tới cung điện ?"
"Chỉ vài giờ thôi."
Mắt Evie mở to. Cô nghe nói rằng sẽ mất hai ngày để đến được đế chế ma cà rồng. Trong một lúc, đôi mắt cô thoáng qua sự kinh ngạc. Cô nghĩ rằng có thể di chuyển như vậy thật là tuyệt vời! Cô sẽ không cần phải chịu đựng những chuyến đi xe ngựa không thoải mái và tẻ nhạt. Nhìn anh, cô tự hỏi liệu anh có sốt ruột chết đi được không vì anh buộc phải di chuyển với tốc độ chậm như vậy vì cô. Bây giờ anh hẳn sẽ ở trong cung điện, nghỉ ngơi.
"Anh thực sự không cần phải đi cùng tôi –"
"Tôi ghê tởm em đến mức không muốn tôi ngồi cùng xe với em sao?" Mắt anh nheo lại. Dù vẻ mặt anh vẫn bình tĩnh, Evie cảm thấy ớn lạnh ngay khi cô nhìn vào mắt anh.
Lắc đầu, Evie nói. "Không. Ý tôi không phải vậy. Tôi chỉ nghĩ rằng chắc hẳn anh sẽ rất khó chịu khi... ở trong xe ngựa vì anh không quen."
Sự không hài lòng trong mắt anh nhanh chóng biến mất khiến Evie thở phào nhẹ nhõm. Gavriel trông thật bình tĩnh và tĩnh lặng, đúng nghĩa là một bức tượng hoàn hảo vô hại. Ngoại hình của anh, Evie nghĩ, hẳn là lý do duy nhất khiến cô có thể nói chuyện với anh như thế này mà không run sợ.
Nhưng cô cũng đã nghe nói rằng ma cà rồng có thể trở nên man rợ khi tức giận nên cô đã rất cẩn thận để không chọc giận anh ta. Cô không muốn nhìn thấy người đàn ông này mắt đỏ hoe nhe răng nanh. Evie không biết liệu cô có thể nói chuyện bình tĩnh với anh như thế này không khi cô nhìn thấy anh trong tình trạng đó.
"Ý em là em đã quen với việc này?" anh ấy hỏi. "Trông em không hề kém thoải mái chút nào, Evielyn. Tôi muốn cõng em và hoàn thành chuyến đi, nhưng tôi nghi ngờ em có thể chịu được cái lạnh bên ngoài chiếc xe này."
"C-cõng tôi?"
"Đúng vậy. Những người khác hẳn đã đến thủ đô nếu họ đi hết tốc lực. Tôi sẽ phải đi chậm hơn nếu cõng em nhưng dù vậy, chúng ta có thể sẽ đến đó trước bình minh, nhưng..." anh quan sát cô. "Đó là cách quá rủi ro cho em," anb kết luận.
Sự im lặng lại ngự trị giữa họ một lần nữa vì mắt Evie lại bắt đầu nặng trĩu. Cơn mưa mà Evie đang sợ hãi cũng đã đến. Trời đã lạnh như vậy và bây giờ trời cũng đang mưa! Cô kéo áo choàng sát ngực hơn khi bắt đầu cảm thấy nhiệt độ giảm xuống khi...
"Đến đây," hoàng tử ma cà rồng đột ngột nói, khiến đầu Evie quay phắt về phía anh. "Dựa vào tôi ngủ."
Evie chớp mắt. Cô không mong đợi lời đề nghị của anh chút nào. Và biểu hiện sốc của cô đã bán đứng cô.
Khuôn mặt của Gavriel lại tối đi vài phần khi nhìn thấy phản ứng của cô và cô thấy quai hàm của anh hơi nghiến lại. "Có chuyện gì với cái nhìn đó vậy?" Anh nheo mắt lại nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo, anh cúi sát vào cô đến nỗi Evie gần như há hốc mồm. "Ngay cả khi em nghĩ rằng ma cà rồng là những con quái vật máu lạnh, thì bây giờ tôi không chỉ là một con ma cà rồng nào đó đối với em. Để tôi nhắc em một lần nữa," giọng anh đanh lại, "rằng tôi cũng là chồng của em. Vì vậy, đừng mong đợi tôi đối xử với em như thể em là kẻ thù của tôi. Chúng ta rõ chưa? Evielyn?"
Lời nói của anh khiến cô nuốt nước bọt và tim cô đập thình thịch, nhưng cuối cùng cô cũng gật đầu, và anh lùi ra xa và lùa những ngón tay vào tóc.
Anh lại nhìn cô rồi nói. Lần này, giọng nói của anh ấy dịu dàng hơn và có một biểu cảm chào đón trong mắt anh. "Lại đây, vợ. Yên tâm đi, anh không có ý định ăn thịt em đâu."