Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mẹ Ruột Phá Đảo Trong Tiểu Thuyết Mẹ Kế

Chương 42

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tɧẩʍ ɖυận Nghi hoàn toàn không hiểu cậu đang giận gì, cô hỏi một cách khó hiểu: “Tôi làm sao?”

“Cô có biết không, cô là mẹ thực tập của tôi, không phải của người khác!” Lộ Thiệu Dương tức giận nói: “Sao cô có thể đối xử với người khác còn tốt hơn tôi? Cô còn chào cậu ta ‘chào buổi sáng’, sáng nay cô còn không chào tôi một câu nào.”

“Cô còn chia phần bánh của tôi cho cậu ta mà không hỏi ý kiến tôi!”

Trước những lời tố cáo của cậu bé, ThẩmDuVận Nghi ngây người tại chỗ, không ngờ tâm tư của một đứa trẻ lại phong phú đến vậy: “Cậu đã nói là đồ tôi làm không ngon mà?”

“Không ngon nhưng nó vẫn là của tôi.” Lộ Thiệu Dương tức giận đến đỏ mặt, lớn tiếng tố cáo: “Cô hoàn toàn không phải là một người mẹ tốt.”

Tɧẩʍ ɖυận Nghi nhìn cậu bé như vậy mà bật cười: “Cậu nhóc này, nếu cậu nói tôi không phải là mẹ tốt, thì chúng ta hãy nói lý với nhau một chút…”

“Trước hết, lý do tôi đối xử với Nhảy Nhảy dịu dàng hơn là vì Nhảy Nhảy rất lễ phép và thân thiện với tôi, vừa gặp đã chào ‘dì Vera’. Tôi là kiểu người luôn đối xử với người khác như cách họ đối xử với mình...” Cô nghiêm túc nhìn Lộ Thiệu Dương: “Nếu cậu muốn tôi chào ‘chào buổi sáng’, sao cậu không chào tôi trước?”

“Sáng nay tôi dậy rất sớm, vất vả chuẩn bị bữa sáng cho cậu, nhưng khi cậu dậy, cậu chỉ nhăn mặt với tôi mà không thèm nói một lời cảm ơn…”

“Cậu nói tôi không phải là một người mẹ tốt, vậy cậu có phải là một đứa con tốt không?”

Lộ Thiệu Dương lập tức đỏ bừng mặt.

Cậu hầu như luôn nghĩ rằng mình là một đứa trẻ trưởng thành sớm, hiểu lễ nghĩa...

Chỉ là không hiểu sao, khi đối mặt với người phụ nữ này, cậu lại luôn không thể kiềm chế được mà quên đi những lễ phép và sự hiểu chuyện cơ bản nhất, cứ muốn đòi hỏi cô nhiều hơn.

“Được rồi, tôi biết mà. Miệng thì không nói, nhưng thực ra cậu rất thích tôi đấy chứ.” Tɧẩʍ ɖυận Nghi thấy cậu đỏ mặt, không tiếp tục truy hỏi nữa, chỉ mỉm cười nhìn cậu: “Cậu khó chịu vì tôi đối xử với những đứa trẻ khác dịu dàng hơn, thật ra là đang ghen, đúng không?”

Lộ Thiệu Dương ngẩng đầu, theo bản năng định phản bác mạnh mẽ lại lời của người phụ nữ này, nhưng khi mở miệng ra, giọng nói lại nhỏ xíu: “… Tôi mà thèm ghen với cô à?”

Cậu chẳng bao giờ ghen vì người phụ nữ này đâu.

Cậu chỉ ghét cảm giác không được coi trọng thôi.

“Dì Vera ơi, con quay lại rồi đây.” Đúng lúc này, Nhảy Nhảy vừa rửa tay xong, nhảy tưng tưng lại gần.

Lộ Thiệu Dương thấy Nhảy Nhảy đến, lập tức quên cả chuyện cãi nhau với Tɧẩʍ ɖυận Nghi, cậu nhanh như chớp chộp lấy mấy cái bánh gạo còn lại trên đĩa, vội vàng nhét hết vào miệng.

Dù bánh gạo cô làm không ngon lắm, nhưng cậu lại lo sợ đứa trẻ khác sẽ giành mất.

Tɧẩʍ ɖυận Nghi nhìn bộ dạng “bảo vệ thức ăn” của cậu như một chú chó con, không nhịn được mà bật cười.

Lộ Thiệu Dương vẫn đang nhét đầy thức ăn trong miệng, mặt phồng lên, trừng mắt nhìn Tɧẩʍ ɖυận Nghi không vui: “Nhìn cái gì mà nhìn?”

“Không có gì.” Tɧẩʍ ɖυận Nghi cười không ngớt: “Chỉ thấy miệng cậu to thật, ăn cũng khỏe nữa.”

Dù miệng nói vậy, nhưng cô vẫn nhẹ nhàng rót cho Lộ Thiệu Dương một ly sữa và đặt bên cạnh cậu, tay còn lại thì vỗ nhẹ lên lưng cậu, sợ rằng cậu sẽ bị nghẹn.

Nhảy Nhảy tò mò nhìn hai người, hỏi: “Dì ơi, anh sao thế ạ?”

“Không sao đâu, anh chỉ bị nghẹn thôi.” Tɧẩʍ ɖυận Nghi quay sang Nhảy Nhảy và nói: “Xin lỗi nhé, bánh gạo hết rồi, lát nữa dì sẽ lấy bánh quy cho con, được không?”

Nhảy Nhảy ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ được ạ.”
« Chương TrướcChương Tiếp »