Chương 15

Cậu đã tìm hiểu về chương trình này và biết rằng người phụ nữ kia sẽ tham gia. Lúc đó, cậu định lên sóng truyền hình để vạch trần bộ mặt giả tạo của người phụ nữ ấy – kẻ giả vờ yêu trẻ con, nhưng thực ra là kẻ lạnh lùng vô tình, không từ thủ đoạn để đạt mục đích. Cậu sẽ cho mọi người, bao gồm cả vị hôn phu và gia đình của bà ta, thấy rõ bà ta chính là người mẹ xấu xa, đã vì lợi ích mà bỏ rơi con mình.

Cậu cũng muốn cho cả thế giới biết rằng dì Diệu Vân mới là người tốt bụng, dịu dàng và đáng quý nhất.

Và cậu muốn ba biết rằng người phụ nữ kia không thể nào sánh bằng dì Diệu Vân.

“Chương trình gì?” Lộ Thanh Hằng có chút nghi ngờ rằng Tô Diệu Vân đang dùng con trai để nói thay cho mình, nhưng anh không thể hiện điều đó ra ngoài.

Tô Diệu Vân hiện tại chỉ là một người giúp việc trong nhà họ.

Nếu cô muốn có một sự nghiệp tốt hơn, tham gia chương trình giải trí hay thậm chí trở thành người nổi tiếng, anh cũng không phản đối và sẵn sàng chúc phúc.

Dù sao, vào lúc anh khó khăn nhất, cô đã tận tâm chăm sóc Lộ Thiệu Dương trong suốt thời gian dài. Lộ Thanh Hằng có thể hiểu được tình cảm sâu đậm mà con trai dành cho cô.

“Thực tập làm mẹ.” Lộ Thiệu Dương trả lời.

Nghe thấy từ "mẹ," Lộ Thanh Hằng liền khẽ giật mình.

Từ khi Lộ Thiệu Dương lên ba, anh không còn nhớ mình đã bao lâu rồi không nghe từ này phát ra từ miệng con trai.

Dù người phụ nữ kia chưa bao giờ chăm sóc Thiệu Dương lấy một ngày, nhưng mỗi khi nghe nhắc đến mẹ, hình ảnh đầu tiên hiện lên trong đầu anh vẫn là... cô ta.

Lộ Thanh Hằng biết rằng bản thân mình thật ngốc khi có những suy nghĩ này, nhưng anh không thể ngăn cản cảm xúc của mình.

Vài năm trước, không chỉ từ "mẹ," mà ngay cả họ "Thẩm," thành phố Hương Cảng hay những món ăn cô ta thích, đều khiến anh bất giác nhớ đến cô ta.

Vì vậy, dù Hương Cảng lớn thế nào, xác suất gặp nhau nhỏ đến đâu...

Những năm trước, dù công việc yêu cầu đến Hương Cảng, anh cũng luôn từ chối đặt chân đến, mà thay vào đó là để người khác đi thay.

Mãi đến năm nay, khi Thiệu Dương lớn dần, anh mới dần buông bỏ, nghĩ rằng mình có thể quên đi quá khứ.

Không ngờ, từ "mẹ" lại được nhắc đến một lần nữa từ miệng của Thiệu Dương.

“Tại sao con lại muốn tham gia chương trình này?” Lộ Thanh Hằng mím môi, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn.

“Bởi vì con muốn có mẹ, con muốn dì Diệu Vân làm mẹ của con.” Lộ Thiệu Dương đương nhiên không nói rằng cậu muốn tham gia chương trình để trả thù người phụ nữ kia, mà chỉ ngẩng đầu nhìn ba mình, ánh mắt chân thành: “Ba ơi, mọi người đều nói rằng sớm muộn gì ba cũng sẽ tìm cho con một người mẹ mới, nếu có ngày ba tìm, thì đừng chọn ai khác có được không?”

“Chỉ cần chọn dì Diệu Vân thôi...”

“Thiệu Dương...” Nghe con trai nói vậy, Tô Diệu Vân ngay lập tức giật mình.

“Ai đã nói những điều này với con? Là ai dạy con nói những lời đó?” Lộ Thanh Hằng nghe xong liền cau mày, trong lòng dấy lên sự giận dữ, khuôn mặt thanh tú trở nên lạnh lùng như băng.

Anh không thể chịu đựng được việc bất kỳ ai nhồi nhét tư tưởng sai trái vào đầu con trai mình.

“Không có ai dạy con cả, đó là suy nghĩ của con.” Lộ Thiệu Dương không hề sợ cơn giận của ba, chỉ ngẩng đầu lên nhìn anh, với chút ngây thơ trong ánh mắt: “Con thích dì Diệu Vân. Dì đã chăm sóc con bao năm nay, vất vả biết bao, chẳng khác gì những bà mẹ khác.”

“Dì ấy còn nấu cơm cho chúng ta bao năm, giặt giũ quần áo, đưa đón con đi học... Con không thể để dì Diệu Vân không nhận được gì cả.”