Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Trở Thành Bé Bi Ba Tuổi Rưỡi

Chương 15: Bị bắt cóc

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit+beta by DiiHy

Số từ: 2711

-----------------o0o-------------

Sàn lạnh lẽo cứng rắn, bốn phía lung la lung lay, cực kì xóc nảy.

Tinh Tinh bị làm cho tỉnh dậy.

Cô bé mở mắt ra, nhưng không thể nhìn thấy cái gì cả.

Ở đây rất tối, giơ tay cũng không nhìn thấy năm ngón. Hình như cô bé đang bị nhốt trông một cái xe tải lớn, quanh chóp mũi tràn ngập mùi xăng khó ngửi, còn có mùi hôi thối khó tả.

Giống như là mùi quần áo bẩn và đồ ăn thiu trộn lẫn với nhau, để lâu ngày dẫn đến bốc mùi vô cùng khó chịu.

Suýt chút nữa Tinh Tinh đã nôn ra.

Gắt gao bịt mũi lại, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó, Tinh Tinh không dám lên tiếng nhưng đáy lòng đã sớm đoán được tình huống của mình.

Có lẽ bé bị người xấu bắt cóc, hoặc là do bé không ngoan nên bị lão sói xám bắt đi.

Mẹ đã nói rằng thế giới bên ngoài rất nguy hiểm, có nhiều kẻ xấu chuyên môn bắt cóc con cái nhà giàu, gọi điện uy hϊếp ba mẹ họ phải đưa tiền, nếu không cho sẽ gϊếŧ con tin. Vậy nên mẹ luôn không cho phép bé ra ngoài.

Tinh Tinh không hiểu gϊếŧ con tin nghĩa là gì, nhưng được người lớn dùng để dọa trẻ con thì chắc chắn không phải chuyện gì tốt đẹp.

Giống như dì bảo mẫu nói, những đứa trẻ hư sẽ bị lão sói xám bắt và ăn thịt.

Nhưng dù là tình huống nào đi chăng nữa, Tinh Tinh vẫn rất sợ.

Cơ thể nhỏ bé không khỏi run rẩy co quắp vào một góc, nước mắt chảy dài trong im lặng.

Bé không muốn ba mẹ bị uy hϊếp, càng không muốn bị lão sói xám ăn thịt.

Tinh Tinh rất sợ, không ai đến cứu Tinh Tinh sao?

Chú. . . Em trai. . . A Cẩn. . . Con. . .

Bên cạnh có tiếng khóc thút thít truyền đến, Tinh Tinh sững sờ, bé đâu có khóc ra tiếng đâu.

Cẩn thận lắng nghe, Tinh Tinh phát hiện ra có rất nhiều tiếng khóc khác nhau.

Hóa ra ngoài cô bé, trên xe còn có những bạn nhỏ khác.

"Các cậu cũng bị lão sói xám bắt đi à?" Tinh Tinh hỏi nhỏ.

Biết được sự tồn tại của những người bạn đồng trang lứa đã mang lại cho Tinh Tinh một chút cảm giác an toàn, cô bé mới có can đảm nói chuyện.

Xung quanh chợt im lặng, một lúc sau mới có một giọng nói đáp lại: "Không phải là lão sói xám, chúng ta là bị kẻ bắt cóc bắt đi."

"Kẻ bắt cóc là gì?" Đây là một từ ngữ mới đối với Tinh Tinh.

". . ." Người bên kia dường như không ngờ được là Tinh Tinh lại ngốc như vậy, ngay cả kẻ bắt cóc cũng không biết là gì.

Nhưng nghĩ đến giọng nói có vẻ rất non nớt của Tinh Tinh, cậu bé kia đã hiểu ra một chút: "Em bao nhiêu tuổi rồi?"

"Ba tuổi rưỡi." Bây giờ đang là giữa tháng sáu, Tinh Tinh sinh vào đầu năm.

Bẩm sinh cô bé rất nhạy cảm với các con số nên nhớ rất chắc chắn tuổi của mình.

"Thảo nào." Cách đó không xa có người lẩm bẩm một tiếng, nhưng sau đó lập tức im bặt.

Ngược lại thì cậu bé lúc đầu nói chuyện với Tinh Tinh lại nói chuyện với cô: "Anh tên là Niên Cao, năm nay năm tuổi."

"Anh Niên Cao." Tinh Tinh lễ phép gọi, lại nói thêm: "Em tên là Tinh Tinh."

"Em gái Tinh Tinh"

Bên ngoài trời dần sáng lên, ánh mặt trời xuyên qua khe hở trên thùng xe, chiếu vào nơi tối tăm bên trong.

Với chút ánh sáng ít ỏi này, mọi người cuối cùng cũng khôi phục được một chút tầm nhìn.

"Em ấy không bị trói." Có người thấp giọng kêu lên.

Theo âm thanh nhắc nhở này mọi người cũng nhìn thấy Tinh Tinh không bị trói giống như bọn họ.

Đât cũng chẳng phải là điều bất ngờ gì.

Khi Tinh Tinh bị bắt đi, tên buôn người kia đang trong tình trạng say xỉn, lại thấy cô bé còn nhỏ tuổi như vậy chắc cũng không chạy thoát được, nên chỉ đơn giản ném người vào trong xe.

Nhưng điềunày đối với bọn người Niên Cao mà nói, đây không khác gì một tia hy vọng chợt lóe lên trong tuyệt vọng.

"Em gái Tinh Tinh."

Biên Cao khẩn trương nuốt nước miếng, trái tim nhảy bang bang trong l*иg ngực, nhưng cậu bé không thất thố hét lên, ngược lại càng hạ giọng xuống, dường như đang dùng khẩu âm mà nói: "Em có thể giúp bọn anh cởi dây thừng không?"

"Dây thừng?" Tinh Tinh nhìn xung quanh, phát hiện ra ở đây ngoại trừ cô bé ra những bạn nhỏ khác đều bị trói chặt bằng dây thừng, nằm trên mặt đất trong những tư thế vặn vẹo không thể động đậy.

Nhìn thôi cũng cảm thấy khó chịu rồi.

Mọi người thấy Tinh Tinh nhìn qua đều vô thức khẩn trương, sợ cô bé không đồng ý giúp bọn họ cởi trói.

Ngoài dự liệu của mọi người, Tinh Tinh sảng khoái đồng ý: "Được."

Không mất thời gian, Tinh Tinh bò đến bên người Niên Cao, túm lấy sợi dây thừng phía sau cậu bé.

Bọn buôn người dùng vải đay thô để làm dây thừng, còn buộc rất chặt.

Tinh Tinh loay hoay hơn nửa ngày, không chỉ không cởi được sợi dây mà tay nhỏ cũng bị mài đến phát đau.

"Đau quá. . ." Cô bé vừa khóc vừa nói: "Tinh Tinh không mở được."

Những người khác có chút náo loạn, vừa hy vọng giờ lại đứng trước tuyệt vọng, loại chuyện này ngay cả người lớn cũng không chấp nhận được huống chi là một đám trẻ con.

Chỉ có Niên Cao tương đối bình tĩnh, cậu kiên nhẫn an ủi Tinh Tinh: "Đừng gấp, mở từng chút một, anh tin Tinh Tinh có thể làm được."

Tinh Tinh mím môi, leo đến sau lưng Niên Cao, nắm lấy dây thừng đang buộc trên tay cậu, đưa lên miệng cắn vào nút thắt.

Sự thật chứng minh, uy lực của tiểu răng sữa vô cùng cường đại.

Nút thắt vốn đang buộc chặt đã được nới lỏng ra, mãi đến khi có thể trực tiếp dùng tay cởi trói, Tinh Tinh mới giơ tay giật xuống.

"Tinh Tinh thật tuyệt!" Hai tay được tự do, Niên Cao lập tức khom lưng cởi trói ở chân mình.

Cởi trói xong cho mình, Niên Cao nhanh chóng đi cởi trói cho những bạn nhỏ khác.

Phần sau Tinh Tinh không giúp được gì, vừa nãy cởi dây thừng cho anh Niên Cao mà răng manh của bé đau quá, nên giờ bé phải nghỉ ngơi.

Niên Cao lớn hơn Tinh Tinh hai tuổi nhưng năng lực hành động lại mạnh hơn Tinh Tinh không biết bao nhiêu lần.

Một lúc sau, mọi người trong xe đều được cởi trói.

Được tự do bọn nhỏ nhịn không được đứng dậy hoạt động tay chân, nhưng vẫn cẩn thân không phát ra tiếng động quá lớn.

Bọn chúng đã bị bắt một thời gian, chúng biết nếu mà phát ra tiếng động quá lớn sẽ bị bọn buôn người chú ý, nhẹ thì bị chửi một lúc, nghiêm trọng hơn thì có thể bị đánh đập.

Để không bị đánh thì tất nhiên phải có cách cư xử hợp lý.

"Chúng ta phải nghĩ biện pháp chạy trốn khỏi đây."

Niên Cao nhỏ giọng thương lượng với những người khác.

Thật ra Niên Cao không phải là lớn nhất trong số những đứa trẻ bị bắt cóc, nhưng không hiểu vì sao, đám nhỏ kia lại coi cậu như người cầm đầu, việc gì cũng nghe theo cậu.

"Làm sao để trốn được bây giờ?" Có người đặt câu hỏi: "Bọn họ là người lớn, cao hơn chúng ta rất nhiều, còn có cả ô tô nữa, chúng ta căn bản không thể thoát được."

"Có thể, chỉ cần các cậu làm theo lời tôi nói!" Niên Cao nói chắc nịch.

Thật ra cậu cũng rất sợ, nhưng cậu cũng hiểu rằng, nếu bây giờ bọn họ không chạy trốn thì sẽ không bao giờ được gặp lại cha mẹ nữa.

"Các cậu không muốn về nhà sao? Không muốn trở về với ba mẹ các cậu à?"

Không ít đứa nhỏ nhớ đến ba mẹ mình, nhớ đến ngôi nhà hạnh phúc ngày trước, đều không nhịn được mà khóc thút thít. Tinh Tinh cũng không ngoại lệ.

Cô bé nhớ chú và em trai, nhớ cả các con nữa.

Với mục tiêu về nhà làm động lực cổ vũ, mọi người ngay lập tức trở nên rất ăn ý.

Cả đám ngồi dựa vào nhau, thay phiên nhau ngủ và nghỉ ngơi, cố gắng hồi phục sức lực.

Đứa nhỏ canh chừng thì dựa theo Niên Cao phân phó, chú ý đến động tĩnh bên ngoài, một khi xe có xu hướng dừng lại thì lập tức nhắc nhở tất cả mọi người.

Trước tiên mọi người cứ tự buộc dây thừng lên người như ban đầu, giả vờ như mình vẫn bị trói.

Nhưng trên thực tế, sợi dây được buộc lại là một sợi dây trượt, không cần người khác giúp đỡ, tự mình kéo nhẹ hai tay thì có thể tháo ra.

"Tinh Tinh, em không có dây thì khi xe dừng lại lập tức giả vờ ngủ, đừng nhúc nhích, có biết không?"

"Vâng."

Chạy liên tục mấy tiếng đồng hồ, chiếc xe tải chở rất nhiều trẻ em bị bắt cóc này cuối cùng cũng dừng lại ở một nhà máy bỏ hoang hẻo lánh.

Tên lái xe buôn người bước xuống, cở cửa khoang sau, ánh mắt sắc lạnh quét vào bên trong.

Thấy tất cả bọn trẻ đều sợ hãi rụt rè né tránh tầm mắt của hắn, tay chân bị trói chặt, cho dù giãy dụa thế nào cũng chỉ có thể giống như một con sâu róm quằn quại trên mặt đất.

Giống như một đống tiền đang động đậy.

Tên buôn người cười khẩy, cố ý làm vẻ mặt dữ tợn, lớn tiếng nói: "Bọn mày ngoan ngoãn một chút, nếu không đêm nay đừng nghĩ sẽ có cơm ăn!"

Để đảm bảo những đứa trẻ bị bắt này không có sức chạy trốn, mỗi ngày bọn hắn chỉ cấp cho một bữa cơm, còn là loại không thể ăn no.

Nhiều nhất là có thể giữ cho bọn trẻ sống sót.

Những đứa trẻ này đều đã trải qua cảm giác đói, và chúng đã có kinh nghiệm đối mặt với việc này.

Bọn trẻ đều rụt rè không dám phản kháng, ngoan ngoãn buông mình như một bao cát, bị mấy tên buôn người khiêng vào nhà xưởng bỏ hoang.

Trong này còn có nhiều trẻ em bị bắt cóc hơn.

Trạng thái tinh thần và thể chất của bọn họ rõ ràng là tồi tệ hơn rất nhiều so với đám người Tinh Tinh, không biết bọn họ đã ở đây bao lâu rồi.

"Hả? Sao có một đứa không bị trói ở đây?"

Tên buôn người kinh ngạc phát hiện trên người Tinh Tinh không có sợi dây nào.

"À, con nhóc này là do tối qua tao mang về. Thấy nó cũng còn nhỏ, chạy không được mấy bước nên không trói."

Tên buôn người bắt Tinh Tinh tối qua thuận miệng giải thích một câu.

"Lấy một sợi dây đến đây."

Để an toàn, vẫn nên trói đứa nhỏ này lại.

Bọn hắn làm cái nghề táng tận lương tâm này, chỉ cần hơi bất cẩn một chút là ngồi tù mọt gông.

"Quên đi, hôm qua tao uống nhiều quá, không cẩn thận cho nó quá nhiều thuốc mê, mày nhìn xem bây giờ nó còn chưa tỉnh, tha cho nó đi."

Không phải là lương tâm của tên này đột nhiên xuất hiện mà là do hắn sợ Tinh Tinh còn quá nhỏ, thân thể yếu.

Vốn đã trúng thuốc mê, giờ lại bị trói ném trên đất, nói không chừng sẽ nhiễm bệnh, không chăm sóc tốt sợ rằng sẽ chết yểu.

Dáng vẻ đứa bé này cũng đẹp mắt, bán ở đâu cũng được giá, hắn không muốn từ chối tiền bạc dâng đến cửa đâu.

Tên đồng bọn nghe xong cũng thấy hợp lý.

Hơn nữa ở đây bọn hắn có tận mười mấy người canh gác, chẳng lẽ không trông được một đứa con nít ba tuổi sao?

Vì vậy hắn ta không trói Tinh Tinh lại nữa, thậm chí còn đưa cô bé vào chỗ chất đầy giấy cứng cũ nát bên trong nhà máy, không để cô bé nằm trên mặt đất.

Mặc dù đều bẩn như nhau.

Kể cả Tinh Tinh thì nhóm trẻ bị bắt đến đây ước chừng có khoảng hai mươi mấy người, đến từ khắp nơi trên thế giới, thậm chí còn có một vài gương mặt nước ngoài.

Có thể thấy quy mô của bọn buôn người này lớn đến mức nào.

Nhưng đây không phải điều mà bọn Tinh Tinh nên quan tâm vào lúc này, việc đầu tiên là phải tìm cách chạy trốn khỏi đây rồi tìm người giúp đỡ.

Kế hoạch của Niên Cao rất đơn giản, khi ở trên xe bọn họ không thể trốn được, nên chỉ có thể giả vờ bị trói, đi theo bọn buôn người về nơi trú ngụ của chúng.

Sau đó đợi đến tối ăn cơm xong, no bụng khôi phục thể lực lại.

Tiếp tục chờ cho đến khuya.

Khi đó có lẽ bọn buôn người đã ngủ, bọn họ mới có thể nhân cơ hội này mà chạy trốn một cách nhẹ nhàng.

Lúc nhìn thấy một nhóm trẻ khác cũng bị nhốt trong nhà máy bỏ hoang này, Niên Cao cảm thấy vui vẻ ngoài ý muốn.

Cậu lập tức thay đổi kế hoạch, chuẩn bị giúp tất cả mọi người trốn ra ngoài.

Nếu tất cả đều bỏ chạy cùng một lúc thì tỉ lệ thành công sẽ cao hơn một chút.

Dù cho cuối cùng có bao nhiêu người có thể chạy trốn thì chỉ cần một người tìm được người lớn nhờ họ báo cảnh sát, vậy thì những người còn lại sẽ có hy vọng được giải cứu.

"Nhưng. . . Làm sao để nói cho người lớn biết nơi chúng ta đang bị giam giữ bây giờ?"

Một đứa trẻ có vẻ lớn trong cả đám đưa ra câu hỏi.

Bọn chúng bị chuyển đến đây bằng xe tải có thùng lớn, căn bản là không nhìn thấy khung cảnh bên ngoài, cũng không biết mình bị đưa đến chỗ nào.

"Tinh Tinh biết."

Tinh Tinh chủ động giơ tay phát biểu, tất cả mọi người nghe thấy thì đều quay lại nhìn cô bé.

"Không phải em đang ngủ sao?" Đứa nhỏ không biết là Tinh Tinh giả vờ bất tỉnh nên hỏi.

"Tinh Tinh tỉnh ngủ lâu rồi."

Vụng về bò xuống khỏi đống giấy lộn xộn, Tinh Tinh lon ton chạy đến ngồi xuống bên cạnh Niên Cao, muốn tham gia cuộc họp bàn bạc đại kế hoạch chạy trốn cùng mọi người.

"Tinh Tinh là sao em biết được đây là nơi nào?" Niên Cao tò mò hỏi.

"Bảng số nhà, ở ngoài cổng có dán." Tinh Tinh giơ ngón tay nhỏ chỉ ra phía ngoài cổng nhà máy.

Từ nhỏ bé đã sống ở khu biệt thự, các biệt thự bên trong đều giống nhau.

Để tránh cho đứa nhỏ không nhận ra đâu là nhà mình mỗi khi chơi đùa bên ngoài về, người lớn trong nhà đều dạy cho bọn chúng biết nhận biết biển số nhà.

Vậy nên Tinh Tinh biết cách đọc biển số nhà cũng không có gì lạ.

"Tiểu Ninh? 338. Còn có một chữ Tinh Tinh không biết."

--------------Hết Chương 15------------

01/11/2020

Edior có lời muốn nói: Sắp hết tuần rồi Hy mới đăng được chương nè mọi người😭😭. Có một sự thật là tuần sau Hy phải thi giữa kì rồi các nàng ạ Σ(°△°|||)︴thế nên tuần sau mình sẽ không đăng chương mới nha (T▽T) . Sau khi thi xong Hy sẽ quay lại lịch đăng như bình thường.

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!🙆

♀️🙆

♀️❤

Mọi người nhớ theo dõi xem nhóm Tinh Tinh trốn thoát kiểu gì nha!!
« Chương TrướcChương Tiếp »