Chương 63: Bởi một chữ "Yêu"

Đêm không nói nhiều.

Mấy nay au đọc 1 bộ truyện có thật, vô cùng hay~

Muốn review, au đã viết mấy dòng ở cuối chap. Ai có hứng thú liền xem, ắt sẽ mê.

-------------------

Xảy ra gì chuyện gì? Bấy giờ nghe không hiểu người đó nói, trong lòng Lisa đã áp chế không được bối rối bởi tiếng gọi cô chủ kia.

" Xin lỗi, anh đến nhầm chỗ rồi."

Trên mặt tỏ ra lạnh tanh hướng người kia mà nói, kỳ thực cô lúc này có chút sợ hãi không dám nhìn biểu hiện gương mặt nàng, dù sao vẫn là hy vọng hắn ta nhanh chóng hiểu ý mà rời đi.

" Cô chủ xin hãy nghe tôi, ba cô thực xảy ra chuyện rồi. Ông ấy...ông ấy sau khi tới gặp cô thì bị tai nạn trên đường trở về. Lúc còn tỉnh táo ông chủ không cho chúng tôi báo với cô, nhưng hiện...hiện tại đã mất đi ý thức rồi. Chúng tôi sợ..."

Người vịn ở cửa không dám bước vào, giọng anh ta kiềm chế không được run rẩy. Từng lời thốt ra không do dự tác động tới trái tim Lisa, đầu cô ong ong hai tiếng "tai nạn". Xong dùng lý trí có thể cảm nhận được người kia có gì đó không chân thật, mà nàng bên cạnh thì đang dùng ánh mắt chằm chằm nhìn mình, Lisa có chột dạ vội đứng thẳng lên. Ở bên hông hai tay bất giác siết lại, trong đầu tồn tại ý nghĩ làm sao để người này nhanh biến đi. Cô không muốn nghe thêm những lời giả dối.

" Ông ấy không phải ba tôi. Mong anh về cho."

Đứng trước mặt vệ sĩ của Han Geong Nam, Lisa bình tĩnh tuyên bố. Trước mặt cô mà muốn diễn thực là ngu ngốc a, nhân lúc hắn lơ đãng thì quyết định mặc kệ tổn hại đối phương, cô vươn tay trái vốn muốn đóng lại cửa thì được nửa đường bị hắn vội vàng giữ lại. Quả nhiên không phải một vệ sĩ tầm thường.

" Cô chủ, đừng như vậy. Tôi biết sớm nhất cô chấp nhận không được ông ấy, nhưng xin cô trước mắt cùng tôi đến gặp ông chủ, dù sao ông ấy cũng là người sinh ra cô."

Sinh ra tôi? Rồi sao?

Thầm khinh bỉ trong lòng tiếng "cô chủ" phát ra từ miệng hắn, Lisa môi mỏng cong lên. Hắn là đang muốn thử tính kiên nhẫn của cô sao?

Nực cười!

" Tôi nói tôi không phải cô chủ của mấy người. Càng không phải con gái ông chủ các người."

Một lời lộ liễu ý cười nhưng thực chất lãnh đạm đến mức bức người ta phải phát nhiệt trong giá đông lạnh lẽo. Lisa bấy giờ là thật sự tức giận mới có biểu hiện như thế. Kia cánh cửa bị chặn, cô lần nữa muốn vung tay đẩy mạnh, nhưng ai ngờ nàng đã nhanh hơn cô một bước, nếu không đầu hắn liền chịu bị đυ.ng trúng đi.

" Lisa."

Chỉ thanh thanh âm của nàng mới khiến cô bình tĩnh trở lại, nhận lấy một vòng tay ấm áp, mọi hành động muốn làm trước đó đều tiêu tan. Cơ thể nhẹ nhàng thả lỏng, cô không có kinh ngạc quay người về sau. Nàng ở trước mắt không có biểu hiện bất ngờ, chỉ thấy nở nụ cười dịu dàng nhìn cô.

Xem ra chỉ nhìn đã hiểu, chỉ nghe đã thấu rồi. Nhưng mà nàng lại thiếu đi một phần tinh ý rồi.

" Jisoo, hắn ta..."

" Đừng nói gì hết. Chúng ta cùng đi được không?"

Lời bị Jisoo khéo léo chia cắt, Lisa nhìn ánh mắt dịu dàng làm cho trái tim mềm nhũn. Nếu đã vậy chi bằng thuận theo ý nàng.

Gì cũng không nói, suốt dọc đường xe duy trì không khí yên lặng. Nàng không mở miệng, cô không nói, tựa như hiểu được đối phương mà cho nhau thời gian suy nghĩ.

Lúc này, Lisa ngồi ghế phó lái, một bên Jisoo đảm nhiệm vị trí tài xế, đang hết sức tập trung bám theo chiếc xe phía trước, Lisa nhịn không được chăm chú nhìn nàng. Trong lòng nàng hẳn đang có nhiều thắc mắc lắm, hẳn muốn hỏi cô nhưng lại không dám hỏi. Có lẽ nàng bị những lời tên kia làm cho tưởng thật, nội tâm lại đang khẩn trương thay cho cô.

" Đừng gấp. Có gì con cũng sẽ cùng mẹ nói."

Nhẹ nhàng phủ lên một tay vừa rảnh rỗi của nàng, Lisa mềm mại nắm lấy. Đáp lại nàng có chút sửng sốt thì phải, quay sang nhìn cô với ánh mắt khó hiểu. Lại đang nghĩ người nên được an ủi là cô chứ không phải nàng? Cho nên mới sững sờ như vậy, xong Jisoo cũng phục hồi khá nhanh, nàng đảo lại lòng bàn tay, cùng nhau đan mười đầu ngón tay.

[…]

Ở một nơi nào đó khi tất cả rời đi, để lại ngơ ngác một mình Lee Joohyun.

Thiệt là poor cho cô bé~

***

Vẫn nghĩ rằng Lisa đang rất rối loạn, Jisoo mới không có mở lời. Cảm nhận da thịt nơi lòng bàn tay tiếp xúc tràn ấp áp, nàng rốt cuộc nhận ra ánh mắt từ bấy đến giờ không hề hoảng hốt của Lisa. Điều này làm nổi lên trong lòng ý nghĩ bản thân hiểu sai rồi? Nhưng kỳ thực những lời kích động cùng người kia của Lisa buộc nàng phải động não suy xét một hồi. Nhớ dạo gần đây cô thường hay mất tập trung, tới hôm nay chứng kiến tình huống đột ngột, nàng nghĩ rằng bản thân mới vỡ lẽ vài điều. Cho nên, nàng thấy khi Lisa định triệt để đuổi người thì liền thay cô làm chủ một việc, sinh ra loạt hành vi bất đắc dĩ như trước đó.

Chỉ là, bây giờ sao cứ sai sai?

" Lisa, đến nơi rồi."

Đoạn đường dài rốt cuộc chấm dứt, khi Jisoo nhìn qua thì Lisa đã nhìn ra cửa sổ, nhưng cô lại không có dấu hiệu muốn xuống xe. Nơi này thật ra không mấy xa lạ, là bệnh viện quốc tế mà lần trước Lisa điều trị, xong nghĩ tới người nào đó là "ba đẻ" của cô đang trong cơn nguy kịch, nàng không cho mình cơ hội chậm trễ, dù đúng hay sai thì vẫn không nên để sau này phải hối tiếc, đúng chứ? Vì vậy vội xoay người ra khỏi xe, nàng không chờ Lisa bước ra mà tự mình vòng qua, giống như cô bao lần, giúp cô mở cửa. Và kỳ lạ thay, Lisa cũng răm rắp nghe theo nàng, ra cửa, nhìn nàng, mặc cho nàng nắm tay lôi đi.

Đây là nàng nhầm lẫn sao?

Lặp đi lặp lại câu hỏi này, lối vào viện dẫn tới phòng bệnh theo sự chỉ dẫn của người kia mà đi, Jisoo vẫn luôn nắm tay Lisa. Hiểu được thái độ của cô là không chấp nhận người kia-người mà nàng còn chưa biết mặt, không hiểu sao nàng có chút khẩn trương, miên man suy nghĩ việc mình đang làm có đúng hay không mãi cho tới khi người đang dẫn đường vang lên tiếng nói.

" Ông ấy ở trong đây, mời hai vị theo tôi."

Phòng dành cho bệnh nhân vip ở trước mắt, sau khi người kia mở cửa thì ngược lại Lisa là người nắm tay nàng chủ động đi trước. Mà hành động này của cô làm cho nàng một phen bất ngờ, cả người ngây ngốc bước sau cô cho tới lúc cả ba đã có mặt trong một phòng bệnh đặc biệt sang trọng.

Trên giường là một người đàn ông độ trung niên mặc trang phục của viện, thoạt nhìn đang ngủ ngủ nhưng sắc thái gương mặt khá nhợt nhạt, vẻ ngoài này cho nàng thấy người đó thực là bị bệnh nào đó, xong hình như không tới mức như người đến báo tin?

Kia lẽ nào là lừa gạt?

Trong nháy mắt không thể xác định, tâm nàng liền rối như tơ vò. Cách đáng giá một người của nàng trước giờ luôn thua kém cô, lẽ nào Lisa tức giận cũng vì lý này?

Haizz~

Biết ngay mà nàng không hoàn toàn chắc chắn, ấy vậy lại một mạch lôi cô theo tên vệ sĩ kia, lòng Lisa khe khẽ thở dài. Bất quá không hoàn toàn đúng xong suy luận của nàng vẫn phần lớn chính xác, mà sự thật thì Lisa không thể phủ nhận, nhân cơ hội này thẳng thắn sẽ tốt hơn.

Cô, hôm nay cũng muốn triệt để "làm sạch" quan hệ với những người này.

" Người nằm trên giường có cùng dòng máu với con."

Thanh âm rất nhỏ, Lisa chỉ để mình nàng nghe thấy. Vốn dĩ chưa từng nghĩ giấu nàng chuyện này, nhưng vì trước đó xác định hẳn không cần thiết khiến nàng bận tâm nên cô không nói. Nhưng hôm nay bọn họ đã không khách khí như vậy, để Jisoo của cô chịu đả kích không nhỏ, vả lại làm cho nàng từ đầu chí cuối e ngại tâm trạng cô mà không dám hỏi ra, cô đây nghĩ sẽ không tiếp tục nhân nhượng nữa. Vì thế một khắc nắm chặt tay nàng, cô quay đầu nhìn chằm chằm người đang "bất tỉnh nhân sự" kia.

" Đủ rồi, đừng giả vờ nữa."

Lisa rõng rạc nói, Jisoo cùng vệ sĩ bên người của Han Geong Nam thoáng cái giật mình. Tất nhiên mỗi người bị ý nghĩ bất ngờ riêng, nhưng không chỉ có hai người biểu tình kinh ngạc, Lisa có thể nhìn ra người nằm trên giường cũng khẽ giật, xong lại không có phản ứng tiếp theo.

Được, giả "chết" rất tốt.

" Nếu ông còn muốn tiếp tục. Vậy chúng tôi đi trước!"

Dứt lời cô nắm tay nàng quay đầu đi thật, có điều vài bước thì dừng lại bởi người bệnh liền từ giường bật lên như lò xo đã chạy tới trước mặt ngăn hai người.

" Ách. Lisa, còn đừng vội? Ba, ba chỉ là muốn gặp con a."

[…]

Đến hiện tại mới hiểu vì sao Lisa không thừa nhận người cha này, càng hiểu vì sao cô không nói cho nàng biết chuyện. Kia thực không thể trách Lisa, người đàn ông tên Han Geong Nam trước mặt từ đầu đến cuối tuy rằng nói rất nhiều, cho thấy ông ấy là một người hài hước, thế nhưng lại vô cùng "bảo thủ" khiến cho người ta phải tức giận, đó là.

Lúc Lisa hỏi ông ấy " Tôi chỉ muốn biết vì sao ngày ấy bỏ rơi tôi?"

Hẳn là câu hỏi cô đã từng hỏi, và chỉ muốn có một đáp án thỏa đáng. Nhưng Han Geong Nam lại có ý lảng tránh không trả lời, ông ấy qua quýt nói " Ai nha~ con quan tâm vấn đề này làm gì. Chuyện xưa là sơ suất, sơ xuất thôi. Không phải vất vả lắm ba mới tìm được con sao? Chúng ta bây giờ nên hướng tới tương lai tốt đẹp không phải sao?"

Sơ xuất? Hai tiếng là rũ bỏ trách nhiệm? Chỉ riêng từ ấy đã khiến nàng phẫn nộ chứ đừng nói Lisa là người chịu trực tiếp tổn thương. Xong nhớ lại khi đó nàng cũng không thể nói gì, chỉ có thể đứng bên cô nắm chặt tay cô, hy vọng cô có thể cảm nhận tình yêu nàng dành cho cô nhiều hơn bất cứ ai, muốn cô không phải đau lòng.

" Jisoo, đừng để ý lời ông ta nói."

Bên người bất chợt có hơi ấm quen thuộc nàng rốt cuộc từ dòng ký ức trở về. Lúc này cảm nhận cô ôm nàng từ phía sau mà thả lỏng, cả hai cùng nhắm mắt hưởng thụ không khí về đêm nơi thành thị ở ban công đón gió.

" Lisa, ngày mai chúng ta đi câu cá được không?"

Thật lâu sau mới xoay người trút vào lòng Lisa, nàng vùi mặt trên người cô thủ thỉ. Trong lòng nghĩ mấy ngày kìm nén đã mệt chết Lisa rồi, ngày mai nàng muốn cùng cô đi "hẹn hò".

" Được. Mai cùng nhau, tới chỗ chú Hwang rất nhiều cá lớn."

Lisa vui vẻ đáp ứng, ngày hôm nay để nàng chịu bất ngờ mà không có trách móc đã thật áy náy, công việc gì đó để ngày sau đi làm bù lại là được, ngày mai dẫn nàng tới khu sinh thái mà trước đây cô vẫn cùng ông ngoại hay tới, ở đó rất thư rất.

" Lisa, mẹ yêu con."

Nghe nàng nói, sau đó ở trong lòng cô ngẩng đầu lên Lisa cũng yêu nàng, nhẹ nhàng ấn xuống nụ hôn mềm mại.

Hai người yêu nhau, hiểu nhau sâu sắc không cần quá nhiều lời đối phương sẽ hiểu. Trải qua ngày hôm nay không tính là sóng gió, Jisoo còn nhớ Han Geong Nam rõ ràng còn độc thoại rất vui vẻ, sau một lời của Lisa liền kích động nói.

" Nhảm nhí. Hai người con gái sao có thể được. Ta không đồng ý!"

" Xin lỗi ông không có quyền đồng ý hay không chúng tôi yêu nhau!"

Đúng vậy, như lời cô nói, không chỉ ông ấy không ai có quyền ngăn cản tình yêu của nàng và cô. Jisoo nhắm mắt hưởng thụ nồng nàng từ cô, nàng đã triệt để hiểu được điều đó sau những gì hai đứa phải trải qua, khó khăn mới có được hạnh phúc, những lời của Han Geong Nam không khiến nàng để bụng, nàng vòng đôi tay mảnh khảnh lên cổ cô, ngửa đầu làm môi hơi hé mở, để lưỡi cô dễ dàng trượt vào trong.

" Hưm~"

Nụ hôn dần nóng bỏng khi hai đầu lưỡi quấn lấy nhau, cảm giác bức bách đôn đốc đôi tình nhân hòa vào nhau, hút lẫn nhau mật ngọt tình yêu, Jisoo phá lệ rêи ɾỉ yêu kiều, nàng câu lấy cổ cô, đôi chân dài trơn bóng quấn quanh eo cô, từng chút từng chút vừa hôn vừa tiến về phòng ngủ, trên đường đi còn cố ý từ thiện rất nhiều vải vóc cho sàn nhà.

" Hey Lisa, ở đây!"

Chưa thấy người đã nghe được tiếng, Lisa xách theo cần câu cùng ghế gỗ đi tới nơi có tiếng người vừa kêu lên.

" Dì út tới thật sớm!"

Bắt gặp dì út trên mặt tươi tắn, Lisa cũng vui vẻ xếp ghế ngồi xuống. Sáng hôm nay quả là trùng hợp, lúc cô đang cùng nàng chuẩn bị chút đồ ăn trưa cho chuyến dã ngoại này thì vợ chồng dì út gọi điện tới rủ đi câu cá. Cho nên, bữa ăn liền từ hai suất lên bốn suất.

"Là con tới muộn thì có. Rõ ràng lúc gọi điện gần nhất nói đã ở bãi đỗ xe. Vậy mà bây giờ mới thấy mặt."

Kim Jennie đến trước nên đã thả mồi câu, vừa để ý phao vừa liếc Lisa bên cạnh bằng ánh mắt nguy hiểm.

" Thì, con tìm chỗ đỗ xe a. Hôm nay bãi xe cũng thật chật mà."

Lisa ấp úng nói, kia dì út không phải phát hiện gì chứ? Hay là trên mặt cô có son môi của nàng? Thật ra thì lúc ở bãi đỗ xe hai người có ở trong ô tô kìm không đậu mà ấy ấy một xíu

a. Xấu hổ.

" Haha phải không?"

Jennie nhịn không được cười lớn, vốn chỉ muốn trêu đùa hóa lại thật. Đôi tai đỏ chót của Lisa bán đứng con bé rồi, haha.

" Khụ khụ. Tất, tất nhiên phải."

Lisa ho khan không dám ngẩng đầu, biết dì út vẫn nhìn mình chằm chằm thì vội vã móc mồi, miệng không ngừng lải nhải.

"Ai~ ui khát nước quá. Sao mẹ cùng dì út còn chưa mang nước ra nhỉ?"

" Tới đây tới đây!"

Có lẽ vì nghe được Lisa nói mà đáp lại, từ xa giọng Chaeyoung đã vang lên. Lúc Lisa ngẩng đầu thì thấy nàng cũng đang bước tới, nhẹ nhàng uyển chuyển, nàng xinh đẹp như vị tiên nữ vừa mới hạ phàm đang tiến về phía cô.

[…]

" Thưa bộ, ngày hôm nay cô chủ cùng đại tiểu thư nhà họ Kim tới hồ câu cá ở ngoại thành phía Tây."

Vẫn như thường lệ nhận báo cáo, ở cơ quan sẽ được gọi theo chức vị, ở nhà Tae Joon sẽ kêu Han Geong Nam là ông chủ. Mà ông nghe tới đại tiểu thư Kim gia thì nhíu mày. Nhớ hôm qua Lisa lạnh lùng nói ông không có quyền ngăn cản tình yêu của hai đứa cũng đúng, nhưng ông thực không muốn để quá khứ mình vấp phải lần nữa dính dáng trên người con gái. Khó khăn lắm ông mới biết mình có đứa con này, ông không thể.

" Được rồi tiếp tục xem bọn trẻ. Có gì liền báo cho tôi. Còn bây giờ cậu đi xử lý mấy dự án này đi."

Cần lên vài dự án đã phê duyệt xong, ông nói trợ lý Tae-cũng là vệ sĩ đắc lực nhất của mình đi làm việc.

Ký duyệt xong hai dự án nữa, lúc ngẩng đầu vẫn thấy Tae Joon đứng đó, Han Geong Nam không khỏi giật mình.

" Sao cậu còn chưa đi?"

" Ông chủ, tôi có chuyện còn chưa nói."

Đột nhiên thay đổi cách gọi, công thêm dáng vẻ ấp úng không giống thường ngày của Tae Joon, Han Geong Nam nhướn mày cho cậu ta nói. Ông không thích kiểu nửa vời như vậy, khiến lòng ông bất an chết được.

" Cô, cô chủ gần đây thường đi tới bệnh viện. Khi tôi bám theo thì thấy mỗi lần đều tới khoa Mắt. Cho nên tôi nghi ngờ..."

" Cậu nói cô chủ nào?"

Trong nháy mắt nhìn giấy trên tay bị ông chủ siết nhăn lại, Tae Joon căng thẳng không dám nhìn ông.

" Là, là cô cả."

Tae Joon nói rất nhanh, xong lại vội vàng nói thêm.

" Nhưng cũng chỉ là tôi đoán mò. Còn chưa xác định được, bác sĩ ở đó rất kín miệng. Có thể cô chủ chỉ đến vì vụ án nào đó."

" Bằng mọi cách tìm hiểu cho tôi. Đi nhanh đi."

" Dạ. Tôi liền đi, ông chủ đừng quá lo lắng."

Dứt lời Tae Joon liền phóng ra ngoài, cậu ta bị ông dọa sợ rồi? Han Geong Nam từ túi áo móc ra tấm hình nhỏ bằng lòng bàn tay.

Xin con đừng xảy ra chuyện gì.

" Ba ba, con về rồi!"

Ngoài cửa đột nhiên có cô gái xông vào, không hề gõ cửa liền vọt đến trước mặt Han Geong Nam. Tấm ảnh trong tay vội thu vào, lúc ông ngẩng đầu liền đối con gái cưng một nụ cười.

" Sao rồi. Về ngoại có vui không con?"

" Dạ vui. Bà ngoại cho con ăn rất nhiều trái cây trong vườn. Nhưng ba, ba làm sao vậy? Hai mắt đỏ hoe, có phải ba lại hút thuốc không?"

Cô gái trườn tới mặt bàn, áp sát nhìn ba mình chằm chằm.

" Ai~ Ba không có. Yuqi không tin hả hả? Ba đã bỏ thuốc mấy năm nay rồi mà."

Chụt*

Han Yuqi phấn khích ôm lấy cô ông, hôn lên má ông một cái.

" Haha. Con không có, con tin tưởng ba của con nhất."

" Haha. Dẻo miệng."

Han Geong Nam bật cười, vỗ về lại con gái, khóe mắt ông lúc này lại không kìm được cay cay.

Phải không? Tin tưởng ba nhất? Ba thậm chí còn không tin tưởng vào mình?

Ba, phải làm sao đây con gái.

----------------------

Xin giới thiệu bộ truyện,

>

Là câu chuyện rất hay, dựa trên thực tế, tác giả là nhân vật trong chuyện.

Doãn Hạ Mạt và Lý Ngữ Yên.

Họ dũng cảm yêu nhau và đến được với nhau. Thực hạnh phúc.

Au yêu chết hai chị rồi.

23.05.2019