Chương 21



Bàn của y tá trong tòa nhà nội trú.

Cô y tá nào đó nhìn thấy bác sĩ vào thang máy rồi rời đi, nhỏ tiếng hỏi: “Sao viện trưởng Lưu lại ở đây? Tôi không hề nghe nói là hôm nay viện trưởng Lưu sẽ đi thăm khám mà.”

“Không biết, tôi cũng đang thắc mắc đây này!”



Giang Khai Thịnh biết tin thì đến ngay.

Đã nhận được tin báo trước rạng sáng ngày hôm nay rằng, Nghiêm Quân Thành đã lặng lẽ đến Nam Thành. Cung may mà Nghiêm Quân Thành không giữ kín lịch trình nên ông ấy mới có thể biết được.

Sau khi xuống xe, Giang Khai Thịnh cài cúc áo vest và tự hỏi: Lần này Nghiêm Quân Thành đến Nam Thành để làm gì vậy nhỉ?

Ông ấy lo là mấy nhà khác ở Nam Thành sẽ ngửi thấy mùi thịt, rồi bí mật giao dịch với Nghiêm Quân Thành. Một số bên đã để mắt đến mảnh đất đó, bây giờ họ đang nhìn chăm chăm vào quân bài của đối phương.

Vậy tại sao Nghiêm Quân Thành lại đến đây?

Bấy giờ, trong đầu Giang Khai Thịnh lóe lên đủ loại suy nghĩ.

Có chuyện gì mà cần phải gấp gáp đến vậy, không ngồi máy bay, cũng không đăng ký đặt đường bay trước, còn phải đến Nam Thành ngay trong đêm bằng ô tô nữa chứ.

E là chuyện còn nghiêm trọng hơn cả trong tưởng tượng của ông ấy.

Giang Khai Thịnh là một người khéo léo, ông ấy biết tính khí của Nghiêm Quân Thành, vì vậy ông ấy đã thẳng thắn đề nghị gặp mặt để bàn về chuyện cũ.

May mắn thay, Nghiêm Quân Thành không hề chối từ.

Vừa bước vào phòng riêng, Giang Khai Thịnh đã cười nói: “Chủ tịch Nghiêm, sao cậu lại ở khách sạn này? Nếu không phiền thì cậu có thể để cho tôi sắp xếp được không? Không dễ gì cậu mới đến Nam Thành rồi một chuyến, chắc chắn tôi sẽ khiến cho cậu cảm thấy mình như đang ở nhà.”

Thậm chí, trên đường đến đây, ông ấy còn điều tra kỹ lưỡng nữa chứ.

Ai là người sở hữu khách sạn này.

Tuy rằng đây cũng là một khách sạn năm sao, nhưng nó khá cũ kỹ, mấy năm gần đây không được tu sửa hoàn chỉnh, danh tiếng cũng kém hơn trước kia, chỉ có mỗi vị trí là tàm tạm, nhưng gần đây lại có bệnh viện, giao thông ùn tắc vào buổi sáng và buổi tối.

Nghiêm Quân Thành từ chối: “Không cần phải phiền phức như vậy, tôi sẽ quay lại Đông Thành ngay sau khi giải quyết xong công việc.”

Lông mày của Giang Khai Thành như muốn nhảy dựng lên.

Giải quyết xong công việc?

Công việc gì cơ?

Lòng ông ấy nôn nóng không thôi, nhưng lại không để lộ ra ngoài mặt, vẫn chỉ cười nói: “Chuyện của chủ tịch Nghiêm thì chắc chắn là chuyện quan trọng, nếu cần giúp đỡ thì cậu cứ nói.”

Nghiêm Quân Thành gật đầu: “Chỉ là việc riêng mà thôi. Tổng giám đốc Giang khách sáo rồi.”

Việc riêng…

Việc riêng á?

Giang Khai Thịnh gật gù.

Ông ấy luôn cảm thấy con cáo già Hà Thanh Nguyên đó đang nói dối, chỉ nói có một nửa rồi thôi.

Nghiêm Quân Thành đã không đến Nam Thành trong nhiều năm qua, bên ngoài thì nói đây là việc cá nhân, nhưng việc cá nhân đó phải đến mức nào mới khiến cho anh đi cả đêm để đến đây?

Ông ấy không tiện hỏi thăm lịch trình của Nghiêm Quân Thành ở Nam Thành.

Đã nói rõ đây là chuyện riêng tư rồi mà ông ấy cứ gặng hỏi mãi, thì e là không chỉ hợp tác bất thành không đâu, mà có thể sẽ chọc giận vị Diêm vương này luôn.



Sau khi hạ sốt, Trịnh Vãn thấy đỡ hơn nhiều.

Giữa trưa, khi mặt trời vừa ló dạng, cô giục ba mẹ về nhà nghỉ ngơi xong thì đi xuống lầu, đi dạo một vòng quanh bệnh viện.

Bây giờ, ở trường học cũng đang là giờ nghỉ trưa.

Cô đang ngồi ở hành lang nói chuyện điện thoại với con gái.

“Không có chuyện gì đâu, thật mà.” Trịnh Vãn an ủi con gái ở đầu dây bên kia: “Bác sĩ nói là đã hạ sốt rồi, mẹ sợ ông bà còn lo lắng nên mới ở lại bệnh viện thêm hai ngày nữa, tiện thể làm một buổi khám tổng quát luôn.”

Sau một ngày một đêm giải tỏa tinh thần, Trịnh Tư Vận không còn lo lắng như lúc đầu nữa.