Trịnh Vãn suy nghĩ một chút, sau đó cô khẽ gật đầu.
Cô cũng là một người mẹ nên càng hiểu rõ tình cảm của ba mẹ mình hơn ai hết. Nếu việc cô ở lại đây thêm hai ngày có thể khiến cho ba mẹ cô yên tâm, thì cô cũng bằng lòng.
Chưa kể…
Cô đặt tay lên chăn bông màu trắng, hạ tầm mắt xuống mà nói: “Nếu đã nhập viện rồi thì tiện thể con sẽ đi kiểm tra tổng quát luôn.”
Đến cùng, vẫn không thể phân định rõ ràng, liệu cô là chỗ dựa của ba mẹ và con gái hay họ mới chính là trụ cột tinh thần của cô.
Tóm lại là, trong gia đình, cô không thể gục ngã, cô không thể để mình xảy ra bất kỳ một tai nạn nào.
Không ai xem những chuyện trong mơ là thật được, nhưng cô vẫn thấy sợ. Cô là con gái một trong nhà, cô chỉ bị sốt và phải nhập viện thôi mà ba mẹ cô đã vô cùng lo lắng, nếu… chỉ e là ba mẹ cô sẽ không thể chịu đựng được.
Tư Vận đã mất ba, cô không thể để con mình mất luôn cả mẹ.
Cô sẽ trân trọng cuộc sống của mình, trân trọng hơn bất kỳ ai khác.
Ba Trịnh đồng ý: “Nên vậy đi con. Lúc nào con cũng giục ba mẹ con đi kiểm tra sức khỏe, con cũng nên chú ý giữ gìn sức khoẻ của mình nhiều hơn.”
Trịnh Vãn mỉm cười, gật đầu: “Vâng, con sẽ nghe lời ba mẹ mà.”
Mặc dù là chuyển sang một tòa nhà nội trú khác, nhưng tòa nhà ấy vẫn nằm trong cùng một bệnh viện. Họ không có quá nhiều đồ đạc, dưới sự hướng dẫn của y tá, họ đã đến phòng bệnh mới.
Sau khi xem xét từ trong ra ngoài, mẹ Trịnh lo lắng hỏi y tá: “Nơi này thu phí giống như phòng bệnh bình thường thật không?”
Y tá cười gật đầu: “Bên này cách hơi xa khoa cấp cứu ngoại trú.”
“Có thu thêm khoản nào khác không?” Mẹ Trịnh lại hỏi.
Ba Trịnh kéo bà qua: “Đừng hỏi nhiều nữa, dù có đắt đi chăng nữa thì chúng ta vẫn sẽ ở lại đây!”
Cô y tá vẫn tươi cười mà trả lời: “Nếu người nhà có bất kỳ thắc mắc gì về các khoản phí, thì mọi người có thể liên hệ với quầy dịch vụ ạ.”
Sau khi cô y tá ấy rời đi, mẹ Trịnh lại nhìn phòng bệnh thêm một lần nữa: “Cả đường đến đây tôi không thấy nhiều người ốm cho lắm, có lẽ là giống như lời cô y tá nói đấy, chỗ này hơi xa khoa cấp cứu, không tiện cho lắm. Chi phí mà như nhau là chúng ta được lợi nhiều hơn rồi. Chỗ này thoải mái lắm đấy.”
Còn là phòng đơn, tất cả trang thiết bị đều mới nữa chứ.
Dù gì thì Trịnh Vãn vẫn còn đang bị ốm, cô đã thấy mệt mỏi suốt cả quãng đường đi đến đây.
Cô ngồi trên sô pha rồi nhìn ngó xung quanh: “Mẹ, tối qua mẹ ngủ không ngon, mẹ lên giường nằm nghỉ một chút đi.”
Mẹ Trịnh nào có chịu.
Hai ông bà cứ bận rộn luôn tay luôn chân, một người đi lấy nước nóng, một người đi hỏi thăm vị trí căn-tin trong tòa nhà này.
Khoảng chín giờ sáng, có một vị bác sĩ tóc hoa râm đến thăm bệnh, ông ấy hiền lành và tốt bụng, kiên nhẫn hỏi Trịnh Vãn, rồi đọc kỹ các danh mục kiểm tra và tờ truyền dịch ngày hôm qua, sau đó ông ấy đóng bệnh án lại, mỉm cười rồi nói: “Mọi thứ đều tốt, hai ngày nay cứ chú ý nghỉ ngơi, buổi chiều tôi sẽ quay lại kiểm tra, nếu có chỗ nào không khoẻ hay không nhớ thì hãy báo cho y tá biết sớm nhé.”
Trịnh Vãn: “Cảm ơn bác sĩ.”
“Không cần khách sáo, việc nên làm mà.”
“Nhân đây cho tôi hỏi với bác sĩ, con gái tôi muốn khám tổng quát.” Ba Trịnh vội nói: “Bác sĩ xem thử xem cần phải kiểm tra những gì?”
“Được.” Bác sĩ lấy một cây bút từ trong túi áo blouse trắng ra, rồi ông ấy viết lên một tờ giấy: “Tôi sẽ bảo với bên đó, chiều nay hoặc ngày mai là có thể sắp xếp cho bệnh nhân đến khám tổng quát.”
Ba Trịnh và mẹ Trịnh lại hỏi thêm một số câu hỏi nữa.
Bác sĩ kiên nhẫn trả lời.
Sau khi bác sĩ rời đi, mẹ Trịnh ngồi bên giường bệnh, bà nắm lấy tay con gái và xúc động nói: “Lần cuối cùng mẹ đến nơi này cũng đã cách đây vài năm. Con xem, ở đây tốt thật nhỉ, mọi thứ đều được sắp xếp đâu ra đấy.”