Chương 1

Thẩm mỹ viện của Trịnh Vãn nằm ở ngay khu trung tâm, cứ đến mười giờ sáng, ánh nắng chói chang từ ô cửa sổ kính sát đất lại chiếu vào bàn làm việc màu trắng sữa của cô, bỗng khiến cô có cảm giác sảng khoái đến khó tả.

Khi không quá bận rộn, cô sẽ đứng dậy, mở rèm cửa sổ ra rồi nhìn về hướng thành phố vừa quen thuộc vừa xa lạ này.

Cô là người Đông Thành, mười tám tuổi thì vào Nam Thành học đại học, từ đó về sau, cô chỉ quay lại đây vài lần. Cuối năm ngoái, sau khi suy xét về tương lai của con gái, cô quyết định cùng con trở về Đông Thành.

Trịnh Vãn không phải là một người có chính kiến.

Thậm chí, khi xét thêm cả ngoại hình thì cô vẫn bình thường như một hạt cát ở thành phố này.

Khi còn là học sinh, điểm số của cô chỉ nằm ở mức bình thường, không cao mà cũng không thấp, cô đậu vào một trường đại học tư thục tầm thấp, rồi tình cờ cô gặp được chồng mình, lúc đó anh ấy vẫn đang là sinh viên.

Chồng cô là một cổ phiếu tiềm năng chính hiệu, gia đình giàu có, ngoại hình đẹp trai, năng lực cá nhân xuất sắc, sau khi tốt nghiệp thì đầu quân vào một công ty lớn, tích lũy đủ kinh nghiệm rồi bắt đầu hợp tác kinh doanh cùng bạn bè, tuy nhiên, khi Trịnh Vãn ba mươi hai tuổi, anh ấy đã qua đời trong một vụ tai nạn bất ngờ.

Năm nay Trịnh Vãn ba mươi tám tuổi, cô chỉ mới trải qua hai mối tình.

Mối tình đầu nảy nở khi tuổi còn non nớt, cũng không để lại ký ức sâu sắc gì, hai người cũng đã “đường ai nấy đi” rồi, bây giờ nhớ lại, thậm chí là cô không thể nhớ rõ diện mạo của người đó.

Đối với cô, trải nghiệm thực sự trọn vẹn và quý giá chính là mối tình kéo dài mười hai năm với chồng.

Tình cảm hai người rất đậm sâu, trong số những người bạn học, cô là người kết hôn sớm nhất, chưa nhận bằng tốt nghiệp mà đã có giấy chứng nhận kết hôn. Thi thoảng thì cô cũng thấy hơi tiếc nuối, trong khi bạn học, bạn bè vất vả chốn công sở thì cô lại ở nhà chờ sinh, nhưng chồng rất tốt với cô, trong mười hai năm ấy, chưa bao giờ nặng lời với cô, luôn yêu chiều, trân trọng cô.

Sự ra đi của chồng giống như một tia sét giáng xuống, xé nát cuộc sống bình yên và hạnh phúc của cô ra thành từng mảnh.

Mười hai năm qua, cô đã quen dựa dẫm vào chồng, không cần phải lo lắng bất kỳ điều gì, suýt chút nữa cái chết của chồng đã lấy đi sinh lực sống của cô, cô đau buồn và đã nhiều lần muốn đi theo anh ấy, nhưng khi nhìn sang ba mẹ già và đứa con thơ, cô lại nghiến răng cố gắng mạnh mẽ vượt qua nỗi đau mất chồng.

“Chị Trịnh, tài liệu báo cáo quý này đã được gửi đến hộp thư của chị rồi.”

Có người đến gõ nhẹ lên cửa kính sau đó đẩy cửa bước vào.

Trịnh Vãn quay lại.

Tôn Vy là lễ tân mới nhậm chức tháng trước, lễ tân của thẩm mỹ viện cũng có một số công việc.

Từ lúc bắt đầu chưa thể thích nghi với công việc cho đến bây giờ – khi đã có thể giải quyết các vấn đề một cách dễ dàng, người mà cô ấy biết ơn nhiều nhất chính là…

Trịnh Vãn.

Trịnh Vãn vô cùng quan tâm và chu đáo với cô ấy, trong công việc, cô còn thường xuyên nâng điểm cho cô ấy.

“Ừ.” Trịnh Vãn gật đầu, tuỳ tiện vén một lọn tóc xõa ra sau tai, sau đó cô xoay người kéo ghế ngồi xuống, ngón tay trắng nõn lướt trên chuột, chuẩn bị mở máy tính lên.

Tôn Vy nhìn ánh mặt trời chiếu vào tay Trịnh Vãn, những ngón tay của cô gần như trong suốt.

Tự dưng cô ấy cảm thán: “Chị Trịnh, chị chính là bảng hiệu vàng của thẩm mỹ viện của chúng ta. Có ai tin chị đã gần bốn mươi tuổi đâu! Em thấy lúc em hai mươi tám tuổi cũng chẳng trẻ được như tuổi chị bây giờ đâu.”

Trịnh Vãn mỉm cười.

Ở tuổi ba mươi, cô rất quan tâm đến tuổi tác.

Ba mẹ thường tính tuổi mụ của cô, cô đều sẽ cãi lại, còn chồng thì ôm vai cô cười cười, nhẹ nhàng dỗ dành cô.

Khi thực sự bước vào tuổi ba mươi tám, dường như cô đã trở nên điềm tĩnh hơn khi đối mặt với mọi thứ trên đời này.

“Sao có thể như thế được?” Trịnh Vãn nhẹ nhàng nói: “Em có khuôn mặt trông như trẻ con. Khi phỏng vấn em, tất cả mọi người đều nghĩ em chỉ là mới đến tuổi thành niên.”

Có ai không thích nghe mấy câu nói như thế này đâu.

Trịnh Vãn như mang đến cho mọi người một loại ma thuật, khi cô ấy nhìn người khác và nói chuyện, cô sẽ luôn dịu dàng và chân thành.

Dễ dàng khiến người ta cảm thấy những gì cô nói là đúng.

Tôn Vy hớn hở, có ai không thích được mỹ nữ khen đâu!

Chị Trịnh là một người đẹp khó có thể đoán được tuổi, quả đúng là “bảng hiệu vàng của thẩm mỹ viện Mộc Nghiên”, đứng ở đó thôi là chị có thể thuyết phục khách một cách dễ dàng, cộng với cách ăn nói độc đáo và sự hiếu khách, chỉ sau vài lần thì khách hàng sẽ vui vẻ tiến hành làm thẻ thành viên.

Tuy vậy, chị Trịnh đối xử với mọi người bằng thái độ vô cùng chân thành, tận tâm và có trách nhiệm với khách hàng, sau hơn nửa năm làm việc, khách hàng hết lời khen ngợi và tin tưởng chị, họ đã mang lại cho chị rất nhiều khách hàng tiềm năng.

Tư vấn làm đẹp là cung cấp dịch vụ cho khách hàng, đây có thể coi nó là một loại hình kinh doanh.

Trịnh Vãn cũng đang nhận lương cơ bản và hoa hồng, tiền lương hàng tháng không tệ, ít nhất là cô vẫn có thể trang trải chi phí hàng ngày của cô và con gái, cô có thể tiết kiệm thêm một số tiền cho những trường hợp khẩn cấp.

Cô hài lòng với điều đó.

Nhìn thấy một tờ rơi trên bàn của Trịnh Vãn, Tôn Vy liếc nhìn nó và tò mò hỏi: “Chị Trịnh, chị định mua nhà à?”

Đây là tờ quảng cáo của Hoa viên Tinh Duyệt.

Điều nổi bật nhất là đơn giá.

Chỉ liếc mắt nhìn một cái thôi là con người ta sẽ giật mình tỉnh giấc ngay.

Trịnh Vãn cười và lắc đầu: “Có người phát tờ rơi khi chị ra khỏi tàu điện ngầm, chị chỉ tiện tay nhận nó mà thôi.”

Hiện giờ, cô và con gái đang sống trong căn nhà nằm trong một khu dân cư cũ do ba mẹ để lại, dù đã cũ rồi nhưng vẫn khá tốt, có chỗ ra vào.

Sau khi cô kết hôn, ba mẹ cô cũng chuyển đến Nam Thành, so với Đông Thành, hai ông bà già thích Nam Thành có khí hậu dễ

chịu hơn, cho nên lần này không đi cùng bọn họ. Trong lòng Trịnh Vãn biết rằng, cha mẹ không muốn tạo thêm gánh nặng cho cô, dù sao thì ngôi nhà cũ này cũng chỉ có hai phòng ngủ và một phòng khách chật hẹp, bốn người họ cùng ở thì chắc chắn sẽ chật chội.

Giá nhà đất ở Đông Thành đang tăng đều, giờ nó không còn nằm trong tầm với của cô nữa.

Tôn Vy cũng thở dài: “Hoa viên Tinh Duyệt là do bất động sản Thành Nguyên phát triển. Em cảm thấy rằng bất động sản tốt ở Đông Thành hiện đều thuộc sở hữu của Địa ốc Thành Nguyên, nhưng em nghe nói chất lượng nhà ở tốt lắm. Mà kệ đi, tốt hay không tốt thì cũng chẳng liên quan đến chúng ta, cả đời này chúng ta cũng không mua nổi.”

“Nói mới nhớ, trước đây em đã xem tin tức về ông chủ của Bất động sản Thành Nguyên, khi đó cư dân mạng đang xếp hạng cho một số ông chủ bất động sản, trong đó, ông chủ của Bất động sản Thành Nguyên là người duy nhất kín tiếng. Các ông chủ khác…”

Tôn Vy mím môi, mỉm cười: “Cảm giác như bụng bia Địa Trung Hải vậy. Anh ấy là người khác biệt duy nhất. Mọi người đều nói rằng đây là tổng tài bá đạo trong tâm trí cư dân mạng. Để đấy, chị Trịnh, em cho chị xem. Thực sự rất đẹp trai!”

Trịnh Vãn đang ngẩn ngơ, không nghe rõ Tôn Vy đang nói về điều gì.

Có lẽ là vì sắp đến ngày giỗ của chồng, mấy ngày nay cô luôn bồn chồn, bất kể có chuyện gì xảy ra thì cũng sẽ nghĩ đến anh ấy.

Điều này cũng không có gì đáng ngạc nhiên cả, bọn họ đã sống cùng nhau mười hai năm, chuyện lớn nhỏ gì đều có sự tham gia của đối phương, từ lâu đã là điều không thể thiếu trong cuộc sống.

Trước khi xảy đến cái chết bất ngờ của anh ấy, họ đã bàn bạc với nhau, lúc con gái học cấp hai thì sẽ về Đông Thành lập nghiệp, dù sao, tài nguyên giáo dục ở Đông Thành cũng đứng đầu cả nước mà.

Tôn Vy lục lọi trong điện thoại vài lần, giọng điệu có chút khó chịu, nói: “Tại sao em không tìm thấy bài đăng và tin tức đó vậy nhỉ?”

Trịnh Vãn hoàn hồn, cười nói: “Không sao đâu. Được rồi, em về nhanh đi, cẩn thận kẻo quản lý của thẩm mỹ viện thấy em không có ở đấy sẽ cho rằng em lười biếng.”

Tôn Vi bực bội cất điện thoại đi: “Chắc là vận may của em không tệ đến vậy…”

Dù vậy, cô ấy cũng nhanh chóng quay người đi khỏi văn phòng.

Khi quay trở về nơi làm việc, cô ấy thấy không có khách hàng mới nào đến, cả quản lý của thẩm mỹ viện cũng vậy, bèn đánh liều cầm điện thoại di động lên tiếp, sau một hồi suy nghĩ, cô ấy tìm kiếm “Ông chủ bất động sản Thành Nguyên” trên di động, thông tin đơn giản của anh hiện lên.

Nghiêm Quân Thành.

Tính tuổi tác thì năm nay anh đã ba mươi chín tuổi, kinh nghiệm dày dặn khiến anh có một sự từng trải.

Sau khi tốt nghiệp ở một trường đại học hàng đầu, anh đến một trường đại học danh giá ở nước ngoài để học tiếp, cũng chính kinh nghiệm khi ở nước ngoài đã cho anh gặp gỡ các đối tác và cổ ĐSu này của mình.

Nhìn lại những bức ảnh, quả thực là đã phá vỡ ấn tượng vốn có của mọi người về những ông chủ trung niên.

Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng, cài đến tận khuy áo trên cùng, Tôn Vy không nhịn được mà tưởng tượng, chắc chủ tịch Nghiêm cũng không thua kém ngôi sao nổi tiếng nào về sự đĩnh đạc thuở còn trẻ, năm tháng vẫn còn lưu lại những dấu vết trên người anh, nhưng đó là dấu vết tháng năm từ thuở ngây ngô đến khi điềm đạm lắng đọng lại, có lẽ vì đã ở vị trí đứng đầu từ lâu, nên dù đó chỉ là một bức ảnh thôi, thì ở anh cũng toát lên khí chất sang trọng, uy nghiêm.

Bất động sản Thành Nguyên ăn sâu và có “dây mơ rễ má” ở Đông Thành, như một cây đại thụ không chịu đổ, cũng giống như anh vậy.

Tôn Vy đứng dậy.

Cô ấy là một người rất cố chấp, cô ấy không thích chia sẻ những câu chuyện phiếm và bị dừng lại đột ngột giữa chừng.

Khi đến văn phòng của Trịnh Vãn, cô ấy định gõ cửa nhưng cửa đã mở.

Cô ấy thấy Trịnh Vãn đang xách túi xách, vẻ mặt vội vã, đang cầm điện thoại di động nói chuyện với người ở đầu dây bên kia, vẻ mặt nghiêm túc hiếm khi thấy được: “Được rồi, cô Triệu, tôi xin lỗi vì đã làm phiền đến cô, tôi sẽ qua ngay.”

Tôn Vy theo sát ngay phía sau.

Sau khi Trịnh Vãn cúp điện thoại, cô cất điện thoại vào túi xách và nói: “Tiểu Tôn, chị ra ngoài một lát, chiều chị sẽ về, nếu có ai đến gặp thì nhờ em tiếp giúp chị nhé. Chị sẽ nói với quản lý thẩm mỹ viện.”

Tôn Vy vội vã gật đầu, định hỏi gì đó thì Trịnh Vãn đã rời khỏi thẩm mỹ viện và bước vào thang máy.

Bấy giờ cô ấy mới phản ứng lại được.

Chị Trịnh vừa nghe điện thoại của cô giáo, chẳng lẽ ở trường đã xảy ra chuyện rồi ư?

Cô ấy biết chị Trịnh có một cô con gái đang học cấp hai với thành tích xuất sắc, mỗi lần chị Trịnh nhắc đến con gái, trong mắt chị đều không thể giấu được niềm tự hào và yêu thương.



Sau khi đi ra khỏi tòa nhà, Trịnh Vãn vẫy tay đón một chiếc taxi.

Bây giờ đã qua giờ cao điểm buổi sáng, nhưng đường đi bằng phẳng, trường trung học cơ sở số 3 của con gái cô cũng không gần đây cho lắm, Trịnh Vãn lo lắng không thôi, cô đã từng tuổi này rồi, cô đã mang theo rất nhiều đồ đạc nhẹ nhàng, cô cũng đủ bình tĩnh, chỉ riêng vấn đề có liên quan đến con gái cô thì cô khó lòng mà điềm tĩnh được.

Con gái cô đã thông minh từ bé, có thể trước đây con bé hơi nghịch ngợm nhưng từ sau khi mất ba, chỉ sau một đêm con gái cô đã trở nên hiểu chuyện hơn.

Không bao giờ để cô lo lắng về việc học của mình, luôn đứng trong số những người giỏi nhất trong mọi kỳ thi.

Cô còn nghĩ rằng, sau khi đến Đông Thành, con gái sẽ không thể thích nghi với môi trường ở đây, vậy mà, trong kỳ thi trước khi nhập học, con bé đã khiến các giáo viên nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ, chỉ cần con gái cô tiếp tục cố gắng, chắc hẳn con bé sẽ đạt điểm cao trong kỳ thi tuyển sinh cấp ba, trúng tuyển vào các trường cấp ba trọng điểm.

Nhưng bây giờ đang xảy ra chuyện gì thế kia?

Cô giáo Triệu đã nói qua điện thoại rằng, con gái cô bị nghi ngờ đã gian lận trong kỳ thi?

Trịnh Vãn giơ tay bóp chặt ấn đường, đó là đứa con của cô sinh sau mười tháng ròng mang thai, cô hiểu rõ con bé nhất, chắc chắn con gái cô sẽ không ra làm chuyện như vậy, nhất định là có hiểu lầm gì đó.

Chiếc taxi chạy êm ru trên đường lớn.

Trịnh Vãn đắm chìm trong thế giới của riêng mình, cô không nhìn thấy chiếc Maybach đang phóng nhanh ngay bên cạnh và cô cũng không nghe thấy người tài xế lái xe taxi đã lẩm bẩm rằng…

“Biển số thứ tự, nhà giàu đấy.”