- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Nữ Phụ
- Mẹ Nó! Tôi Cứ Tưởng Mình Là Nữ Chính?
- Chương 10
Mẹ Nó! Tôi Cứ Tưởng Mình Là Nữ Chính?
Chương 10
Tôi đứng lên nhìn nam sinh dẫn đầu kia: "Mấy cậu đánh người thành bộ dạng này thì không đúng rồi. Mấy cậu trói người của tôi, đánh người ta thảm như vậy, mà tôi chỉ mới phá có chút đồ của các cậu. Thế này đi, tất cả những người tham gia chuyện này đều sẽ bị vệ sĩ sau lưng tôi đấm một quyền, chúng ta sẽ thanh toán xong, thế nào?"
Dám làm Bạch Diên bị thương, tôi không thể để bọn nhóc này có thể đứng thẳng đi ra ngoài.
Chúc Tích đột nhiên đi đến trước mặt tôi, yếu ớt nói: "Chị ơi, đừng tổn thương bọn họ, họ đã giao Bạch Diên ra, cũng biết sai rồi, chúng ta nhanh chóng đưa Bạch Diên đi bệnh viện đi, nhìn Bạch Diên ca ca giống như sắp không chịu được rồi."
Tôi nhìn Bạch Diên đã hôn mê, cười lạnh một tiếng. Tất cả những người ở đây không nhìn thấy, nhưng tôi thì thấy rất rõ ràng ánh mắt khıêυ khí©h và giả tạo của Chúc Tích.
Đúng là một đóa bạch liên hoa nhu nhược yếu đuối.
Quả nhiên đàn ông đều thích dáng vẻ này, mấy thứ rác rưởi sau lưng nhìn cô ta như thiên sứ.
"Chúc Tích, nếu cô ngăn cản tôi tôi sẽ đánh luôn cô. Tôi chỉ cho bọn họ chịu chút thương tổn da thịt, còn chưa đến mức kiện bọn họ, thế này đã rộng lượng lắm rồi, mấy người không cần phải diễn trò trước mặt tôi. Còn nữa, "ca ca" là cái mà cô có thể gọi sao?"
Tôi không phải là đóa hoa sen dịu dàng, dám chọc tới tôi tôi dùng gai nhím đâm chết mấy người.
Dường như Chúc Tích không nghĩ đến tôi lại bạo lực đến vậy, nhìn gậy golf trong tay tôi, sắc mặt trắng bệch nghiêng người, thể hiện rõ thái độ, chuyện này không liên quan đến cô ta.
Tôi bảo vệ sĩ đưa Bạch Diên lên xe, sau đó còn dặn dò chăm sóc tốt cho tên tóc trắng cầm đầu kia.
Tôi tựa lên xe hút thuốc chờ bọn họ thu dọn, Chúc Tích ánh mắt nặng nề đi đến: "Vương Thiện, cô đã thay đổi rất nhiều."
Tôi không trả lời, chỉ hỏi cô ta một câu: "Sao cô lại nói đây là kiếp thứ ba của cô?"
Cô ta mím môi, nhìn qua không muốn trả lời.
Tôi cười nhạo một tiếng: "Mọi người đều là trùng sinh trở về, có gì mà phải giấu diếm."
Tôi phải tìm hiểu xem là chuyện gì đang xảy ra ở thế giới này. Trùng sinh rồi còn xuyên không, đây không phải nơi đơn giản.
"Cô không nói tôi sẽ có cách ép cô nói, hiện tại cô chỉ là một học sinh, đấu không lại tôi đâu. Chúc tiểu thư, cô để lộ quá sớm. Là vì kiếp trước Trần Vị quá cưng chiều cô? Chiều đến đầu óc cô hỏng luôn rồi?"
Vẻ mặt Chúc Tích nhẫn nhục, giơ tay định đánh tôi, tôi nhấc tay lên, giơ gậy golf đập mạnh vào bắp chân cô ta.
Chúc Tích đau đớn ngồi xổm xuống: "Vương Thiện....."
Tôi xách cổ áo, đè cô ta lên vách xe, giận dữ nhìn vào mắt cô ta: "Nói!!"
Chúc Tích cười cười: "Tôi có thể cảm giác được, cái loại ý trời này không có tiêu chuẩn."
"Có ý gì?"
"Đổi cách khác mà nói, chính là hiện tại tôi không cảm nhận được số mệnh của tôi. Thời điểm tôi tỉnh giấc ở kiếp thứ nhất, tôi chỉ là một người bình thường, sống qua một cuộc đời bình thường. Khi đó cô là con gái của tập đoàn Vương thị đứng trên vạn người, gả cho Trần Vị, sống hạnh phúc một đời. Ở kiếp thứ nhất tôi cảm giác được số mệnh nằm ở chỗ cô."
"Kiếp thứ hai, tôi trùng sinh, mà quỹ tích cuộc đời tôi hoàn toàn không giống với kiếp trước, vận mệnh lần này nghiêng về phía tôi. Trần Vị yêu tôi, mà cô thì không được tử tế."
Bàn tay tôi đang nắm lấy cổ áo cô ta dần siết chặt.
"Khụ khụ, đây là kiếp thứ ba, Vương Thiện, hai chúng ta đều không được vận mệnh để mắt, người chưa xuất hiện kia mới là đứa con của thiên mệnh kiếp này."
Tôi nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô ta: "Thế còn Bạch Diên, cậu ấy có được để mắt không?"
Chúc Tích mỉm cười: "Không có, qua ba kiếp, cậu ấy vẫn đáng thương như vậy."
"Kiếp đầu tiên cậu ấy là bạn học của tôi, bố mẹ mất sớm, cậu ấy vì cứu một người đang đuối nước mà chết đuối."
"Kiếp thứ hai, cậu ấy vẫn là bạn học của tôi, bố mẹ vẫn chết, Trần Vị cho rằng quan hệ của chúng tôi không bình thường, cũng hại chết cậu ấy."
Tay tôi không nhịn được run rẩy, tôi trừng mắt nhìn Chúc Tích, lòng giận dữ như có lửa thiêu đốt.
Không công bằng.
Thế giới này quá bất công với Bạch Diên.
"Còn kiếp này, cô nói xem, Bạch Diên sẽ chết như thế nào?"
Tôi nhịn không được cho Chúc Tích một quyền. Cô ta đau đến khom lưng xuống, nụ cười lại tràn đầy ác ý, đáy mắt lóe lên ánh sáng kỳ dị.
"Vương Thiện, số mệnh không đứng về phía cô, cô không cứu được cậu ấy."
Tôi ném cô ta xuống đất: "Vậy cũng không liên quan đến cô."
Chúc Tích ngã ngồi trên mặt đất: "Vương Thiện, cô đừng làm bậy, đấu với các quy tắc của thế giới này, cô sẽ phải chết. Số mệnh đã không cần chúng ta, tôi khuyên cô nên kẹp đuôi làm người."
Tôi lạnh lùng nhìn cô ta: "Chuyện hôm nay coi như tôi bỏ qua, sau này cô tự xem mà làm."
"Ha, cô đúng là hào phóng."
Tôi không quan tâm đến sự mỉa mai của cô ta, lái xe rời đi, Bạch Diên cần được chăm sóc, tôi còn rất nhiều chuyện phải nói với cậu ấy.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Nữ Phụ
- Mẹ Nó! Tôi Cứ Tưởng Mình Là Nữ Chính?
- Chương 10