Chương 13

27.

Hai người kích động ôm nhau trong chốc lát.

Lâm Tiêu hơi tí lại cúi đầu hôn hôn Tô Bạch.

Mơ ước nhiều năm như thế, cuối cùng cũng dâng lên tận miệng, giống như hôn thế nào cũng không đủ.

Tiếng nước tinh tế lại ái muội vang lên trong phòng ngủ yên tĩnh, phá lệ rõ ràng trêu chọc thần kinh người ta.

Tô Bạch một bên đón ý nói hùa môi Lâm Tiêu, một bên thật cẩn thận dịch dịch nửa người dưới của mình sang bên cạnh, nhưng vừa dịch ra khỏi một chút, Lâm Tiêu đã lại dán sát vào, biến hóa thân thể rõ ràng không có chỗ ẩn nấp, đồ vật vừa cứng vừa nóng dán lại với nhau, làm hai người trong óc kí©h thí©ɧ nổ ầm ầm. Lâm Tiêu cảm giác mình không thể tự hỏi cái gì, anh liếʍ liếʍ môi Tô Bạch, tay đi xuống trượt một cái, chui vào quần ngủ Tô Bạch, nhẹ nhàng nắm chặt.

Tô Bạch nhỏ giọng cầu xin: Đừng…

Lâm Tiêu thô thanh nói: Đừng cái gì, cứng đến thế này rồi, anh giúp em.

Tô Bạch quay đầu đi, cảm thấy thẹn không chịu nổi, nửa thật nửa giả chống đẩy tay Lâm Tiêu, cố gắng áp xuống hô hấp dồn dập của mình.

Lâm Tiêu nuốt nuốt nước miếng, một bên động một bên cắn cắn lỗ tai Tô Bạch thấp giọng hỏi: Ngày thường em có tự mình động không?

Tuy rằng nam giới chẳng ai chưa từng quay tay, nhưng Lâm Tiêu đúng là không thể tưởng tượng ra được bộ dáng Tô Bạch luôn nghiêm trang tự mình thư giải du͙© vọиɠ.

Tô Bạch thở dốc thanh âm mê người mà không tự biết: Có, mỗi khí nhớ anh… em liền như vậy…

Lâm Tiêu kích động đến mức trái tim bang bang kinh hoàng, bắt lấy tay Tô Bạch kéo xuống dưới thân mình, nửa khuyên nửa dỗ nói: Vậy em cũng giúp anh đi, anh khó chịu.

Tay Tô Bạch hơi hơi phát run, thật cẩn thận vói vào.

Ngoài dự kiến của Lâm Tiêu, thủ pháp của Tô Bạch thập phần thành thạo, nặng nhẹ nhanh chậm đều gãi đúng chỗ ngứa, sau khi tìm được điểm mẫn cảm của Lâm Tiêu, đầu ngón tay còn thường cố ý gãi gãi chỗ kia…

Giọng nói của Lâm Tiêu càng lúc càng khàn: Nhìn không ra, kỹ thuật của em không tồi nha.

Tô Bạch chột dạ: Không có…

Lâm Tiêu hừ hừ cười hạ kết luận: Hóa ra em còn rất muộn tao.

Tô Bạch cắn cắn môi, một bên thở hổn hển một bên đứt quãng giải thích: Không phải! Em, em xem trên sách nói, nam giới nếu sau khi phát dục nếu thường xuyên không được giải quyết, sẽ làm tăng xác suất viêm tuyến tiền liệt, em liềm, em liền nghĩ không thể để mình bị nghẹn… Em nghĩ đến anh thì sẽ sinh tính dục, căn bản là ức chế không được, hơn nữa em ngày nào cũng nhớ anh, có đôi khi cả ngày đều nghĩ đến anh, cho nên ngày thường em, tự mình… làm hơi nhiều… Này không phải, làm nhiều quen việc sao…

Lâm Tiêu lại lần nữa bị lời giải thích y như bệnh tâm thần ghẹo cho sướиɠ muốn bay, cúi đầu hung hăng chặn miệng Tô Bạch, tốc độ trên tay nhanh hơn.

Hai người đồng thời lêи đỉиɦ.

Tô Bạch cả người mướt mồ hôi, ghé vào ngực Lâm Tiêu thở hổn hển một lát, mới chống người sờ soạng bên đầu giường, không biết lấy từ đâu ra bịch giấy, rút tờ giấy ra đưa Lâm Tiêu, nhỏ giọng nói: Lau đi…

Lâm Tiêu nhận giấy, cúi đầu chà lau.

Trong phòng ngủ tràn ngập một mùi hương nhàn nhạt, thời thời khắc khắc nhắc nhở vừa rồi họ làm cái gì.

Lâm Tiêu ném khăn giấy trong tay xuống đất, thả lỏng nằm trên giường, một bàn tay sờ sờ sau gáy mềm mại của Tô Bạch, một đường xuống dưới vuốt ve phác họa sống lưng cậu, bỗng nhiên nhẹ giọng hỏi câu: Em còn nhớ rõ quyển sách em tặng anh không?

Tô Bạch không hề tự tin nói: Nhớ rõ.

Bởi vì lo Lâm Tiêu sẽ cười mình, còn vội bổ sung thêm: Em lúc ấy hi vọng thành tích của anh có thể đi lên, thi vào cùng một đại học với em.

Lâm Tiêu cười cười: Kỳ thật bộ 5 năm rồi Vương Hậu Hùng đó, đều để ở va li dưới giường anh, tất cả anh đều mang một quãng đường xa đến đây.

Tô Bạch sửng sốt một chút, hỏi: Vì sao vậy?

Lâm Tiêu bóp bóp chóp mũi cậu: Không vì sao cả, đồ em tặng anh, có cái nào anh không mang theo? Cái cốc tráng men kia anh đã dùng hai năm, ngày nào đi học đều mang.

Tô Bạch ngượng ngùng ừ một tiếng, dựa gần Lâm Tiêu nằm xuống.

Lâm Tiêu dùng ngón tay cuộn cuộn tóc Tô Bạch, giọng nói mềm mại ấm áp: Em rất tốt với anh, anh đều biết.

Tô Bạch duỗi tay vòng lấy eo Lâm Tiêu: Anh cũng rất tốt với em, em cũng biết cả… Hồi cấp 3 em tốn nhiều tiền mua sách, cơm trưa cũng không có mà ăn, anh toàn mang đồ ngon đến cho em, còn gạt em bảo anh mua nhiều… Kì thật anh muốn cho em ăn nhiều một chút, lại sợ làm tổn thương lòng tự trọng của em, em đều biết, bộ quần áo kia cũng thế đúng không.

Lâm Tiêu vui mừng thở ra: Còn tốt, chưa phải ngốc lắm.

Tô Bạch cười cười, nhấc đầu từ gối lên, gác lên ngực Lâm Tiêu.

Lâm Tiêu cúi đầu hôn hôn mái tóc cậu, ôn nhu nói: Ngủ đi.

Từ một đêm này, Tô Bạch vốn dĩ đã chuẩn bị cả đời cống hiến cho tổ quốc cho sự nghiệp khoa học vĩ đại, cũng không quay đầu lại mà bước chân lên con đường tà đạo, trở thành trụ cột của tập đoàn ngược cẩu…