Chương 64: "Mẹ nó! Nam thần, hãy mau kết hôn!"

3 năm, hai người đã qua lại được 3 năm.

Vào ba tháng sau khi hai người ra ngoài hẹn hò thì liền bị truyền thông bắt gặp nhưng không vì thế mà sự nghiệp hai người bị lung lay, lại càng được fan hâm mộ ủng hộ.

Ngụy Chí Trạch gần như đã rút khỏi giới giải trí, bây giờ là tổng giám đốc công ty bất động sản họ Ngụy ở thành phố A, chỉ lâu lâu mới tham gia sự kiện cùng Lệ Chí Hạ.

Mà Lệ Chí Hạ bây giờ cũng giảm bớt thời gian cho giới giải trí, cô đang chuyên tâm lo cho công ty của mình, cũng như để Lệ gia chỉ còn cái tên trong thế giới ngầm.

Cuộc sống mà giới truyền thông và fan hâm mộ nhìn vào của hai người là một thế giới tràn nhập màu hồng, êm ấm hạnh phúc, dự định thêm một hai năm nữa Ngụy Chí Trạch sẽ cầu hôn Lệ Chí Hạ.

Nhưng, Lệ Chí Hạ lại đang trong một tình trạng ảo não khôn cùng.

Chính là trong chuyện tình yêu của cô và Ngụy Chí Trạch.

Mà nghĩ đến đêm hôm qua, Lệ Chí Hạ càng không biết làm sao.

Trong căn phòng tối, bóng đèn dây tóc đầu giường vẫn đang hoạt động, nó chiếu một ánh sáng vàng mờ lên nam nhân đang kiềm chặt nữ nhân dưới thân hôn từ trên xuống dưới.

Hôn đến vùng tam giác bí ẩn của nữ nhân, anh tha thiết hít lấy hít để mùi hương làm anh trầm mê.

Không chút lưu tình, Ngụy Chí Trạch ngoặm lấy môi huyệt, hung hăng đâm thọt lưỡi vào trong rồi hút rồi mυ"ŧ rồi liếʍ rồi cắn, điên cuồng kí©h thí©ɧ Lệ Chí Hạ.

Ngụy Chí Trạch hút thật mạnh bạo. Như một người du hành trên sa mạc vì khát nước mà lại gặp ngay một quả ngọt nên hút lấy hút để quả ngọt thơm ngon ấy!

Nước, nước thật ngọt ồ ạt chảy vào khoang miệng của anh. Mùi hương của cô lan tỏa khắp người anh.

Mà Lệ Chí Hạ bị anh tấn công một cách mãnh liệt như vậy rồi lại một đợt khác tấn công của anh thật sự không thể nằm yên được. Hai tay cô bị một tay anh ấn chặt ở đỉnh đầu, chân cũng bị anh tách giữ không buông nên chỉ có eo mới có thể uốn éo kháng cự lại anh. Chiếc eo mỏng manh cong lên một độ cong cao đến hết độ uốn dẻo của cô, lúc thì lắc sang trái, lúc lại uốn qua phải.

Miệng khẽ ngâm nga từng lời rêи ɾỉ, có lẽ là thật sự thích, thật sự quen thuộc với sự tấn công của anh.

"A~ ưʍ... Nhẹ chút... Chỗ đó... Anh à... đợi chút, đợi chút nào... chịu không nổi mất! A~~~" Không chỉ môi mấp mấy run rẩy mà khóe mắt cũng không kiềm được run theo.

Đôi chân bị anh giữ chặt dạng thành hình chữ M trên không trung, bàn chân duỗi thẳng, từng ngón chân lại cuộn chặt vì tê dại bởi sóng tích kích ứng từ sống lưng đến đại não.

Như đắc ý với biểu hiện của cô mà anh mang đến, anh lại càng muốn cô phải đổ rạp trước sự tiến công của mình.

Ngụy Chỉ Trạch nâng hai chân cô lên vai mình.

Hành động đó khiến miệng huyệt sát gần môi anh, chiếc lưỡi rắn vươn ra bắt đầu hoạt động. Nó vờn quanh cửa động, liếʍ quanh một đường, chen lưỡi vào hai môi thịt, liếʍ đến âm đế đang dần sưng cứng rồi lại cố gắng chen chúc vào đường hầm nhỏ, cảm nhận sự nóng ấm, co chặt. Anh hôn rồi lại mυ"ŧ, phát ra từng tiếng chậc chậc rồi dần dần lại có thêm tiếng chóp chép do nước từ bên trong ồ ạt chảy ra. Lưỡi của anh như con rắn, chui vào bên trong liền ngo ngoe, đầu lưỡi liếʍ quanh vách tường, bên trong chảy ra bao nhiêu nước anh liền hút bấy nhiêu mật ngọt ấy.

Lệ Chí Hạ bị anh liếʍ 2 từng hoa môi cùng vách tường ấm chặt, vừa cảm thấy có chút rát rát do chỗ sưng nhưng cũng cảm thấy thoải mái, dễ chịu, thậm chí bên trong dần có một sự ngứa, trống rỗng, muốn anh lắp đầy. Hai chân cô kẹp lấy cổ anh, hai tay luồng vào mái tóc mềm mại của anh như muốn đẩy đầu của anh vào sâu hơn.

Ngón tay Ngụy Chí Trạch như có chút ngứa ngáy, đưa tay đến mép môi phía dưới, như là sờ mó tìm kiếm vị trí, đến lúc đến được đến chỗ kia rồi, anh đâm ngón tay vào lỗ nhỏ của cô.

Ngón tay ra vào có nhịp độ, không mãnh liệt nhưng mỗi lần đâm vào đều nghiền xoáy khiến Lệ Chí Hạ phải há mồm rêи ɾỉ. Bàn tay bên kia của anh bắt lấy đôi vυ" của cô mà xoa nắn.

"A~ ha... Anh Chí Trạch~ ư..." Mà Lệ Chí Hạ, bị hành động của Ngụy Chí Trạch càng ngày càng kịch liệt, như mô tả tốc độ ra vào của côn ŧᏂịŧ mà nhanh chóng, chẳng mấy chốc đã kí©h thí©ɧ cô thoải mái đến tê dại.

Bụng dưới cô có một trận dâng trào của sóng nước, từ tử ©υиɠ bắn ra một dòng nước ngọt ngào mà ái muội.

Ngụy Chí Trạch hút hết tất cả mật dịch, anh thẳng lưng dậy, tay đưa lên khóe miệng quệt đi một chút dịch dính nơi đó rồi đưa lưỡi ra liếʍ, sau đó tay anh đưa xuống đũng quần tây đã dựng lên một túp lều, tiếng xoẹt một tiếng của khuyu quần được kéo xuống, tiếp theo, Lệ Chí Hạ cảm nhận được sự nóng ấm như đốt lửa.

Bụng nhỏ bằng phẳng của cô vẫn còn hóp vào căng lên liên tục, tiểu huyệt cũng co rút không kém, đôi mắt cô mơ màng nhìn khuôn mặt say rượu lại tràn đầy du͙© vọиɠ của đàn ông.

Nam nhân trước mặt quỷ quyệt cười với cô, đưa lưỡi ra liếʍ giọt nước long lanh bên khóe môi: "Mùi vị của em sao lại thay đổi rồi? Nhưng không sao, anh không chê." Nói rồi liền hung hăng tiến vào.

...

Lệ Chí Hạ không hiểu cô đang làm gì, chỉ là câu tán tỉnh đầy thân mật kia của anh không phải là làm cho rung động mà trong câu của anh có điều mà cô không ngờ tới.

Lâm Bội Bội mang thai vừa mới sinh không lâu, trước đó luôn giảng giải về phụ nữ mang thai.

Trong đó, có một điều: Phụ nữ mang thai nướ© ŧıểυ sẽ thay đổi.

Có thể đó chỉ là sự trùng hợp.

Nhưng ma xui quỷ khiến như thế nào, Lệ Chí Hạ lại mua que thử thai về thử.

Ngồi trên bồn cầu mà Lệ Chí Hạ không thể nào tin được chiếc que thử thai trên tay mình hiển thị hai vạch.

Là lúc nào nhỉ?

Có lẽ là hai tháng trước, anh đi công tác ở thành phố S một tháng, sau đó thì cô làm việc gần đó liền đến thăm anh.

Xa cách 2 tuần, dù ngắn nhưng đủ làm người ta nhớ thương.

Hai người từ lúc xác nhận mối quan hệ thì mỗi lần làʍ t̠ìиɦ đều dùng bαo ©αo sυ, trên tủ đầu giường còn có hẳn một hộp để sẵn nhưng khi tình đã đến làm sao có thể đợi?

Cô đã nói Ngụy Chí Trạch mang bao nhưng anh lại cứ nói rằng một lát nữa lại mang, nên lúc mà sung sướиɠ đến phát điên thì đâu còn biết gì.

Vậy nên chắc chắn là lần đó!

Nhưng tại sao lại có thai ngay lúc này cơ chứ?

Lệ Chí Hạ đang rất muốn suy nghĩ lại mối quan hệ của hai người. Tại sao lại là lúc này chứ?

Ngồi ngẩn đến một hồi lâu khi bên ngoài có tiếng mở đóng cửa cô cũng chả phát hiện.

Ngụy Chí Trạch đã về.

Anh biết cô hôm nay về sớm, như thường mở cửa phòng ngủ đi vào nhưng không thấy người, lại thấy phòng vệ sinh có đèn liền đi vào.

"Hạ Hạ." Nhìn cô ngẩn người anh liền kêu một tiếng nhưng cô lại không đáp.

Ngụy Chí Trạch tới gần, ngồi xổm trước chân cô, ngước đầu hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Lệ Chí Hạ không trả lời mà đưa mắt nhìn anh lại đưa chiếc que.

Khi hai vạch đỏ đập vào mắt anh, sự vui sướиɠ từ trong tim lan ra nhưng khi nghe lời nói của cô, mắt anh chợt lạnh.

"Em muốn phá."

"Làm sao vậy?" Anh cố kiềm sự xúc động trong lòng mình lại.

"Em nghĩ chúng ta nên kết thúc thôi..."

Nghe đến câu này, Ngụy Chí Trạch đã không nhịn nổi: "Em điên rồi sao? Sao lại muốn kết thúc? Kết thúc cái gì chứ? Chả phải chúng ta đang rất tốt sao?" Hai tay anh giữ chặt tay cô.

Đôi mắt vô thần của cô rốt cuộc cũng phản ứng lại, nước mắt lả chả: "Vậy anh có yêu em không? Em yêu anh nhiều như vậy! Em mỗi ngày luôn nói lời yêu anh sao anh không đáp lại? Anh nói một tiếng yêu cũng được mà, cớ sao lại ừm một cách lạnh lùng như vậy? Anh nghĩ em không quan tâm sao? Anh nghĩ rằng em vì bất chấp yêu anh mà dù anh không yêu em cũng tình nguyện ở bên mãi mãi sao? Không! Quá đủ! Em không chịu nổi đâu! Chúng ta chia tay đi!" Lúc nói ra những lời này, tim cô như bị bóp nghẹt, khó chịu, cả người tê rần, chiếc bụng bằng phẳng của cô cũng khẽ phản ứng.

Mà Ngụy Chí Trạch, theo lời cô nói cũng chỉ lẳng lặng nhìn đôi mắt biến đổi của cô, đến khi cô nói xong, ổn định lại tâm tình, anh khẽ vuốt tay mình lên bụng cô rồi dần buông tay cô ra, rời khỏi nhà vệ sinh.

Lệ Chí Hạ hoang mang nhìn anh, chả lẽ anh đi thật sao? Chỉ cần anh nói một chút cô cũng có thể thay đổi mà! Anh đúng thật độc ác!

Nhưng ngay lúc mà cô muốn đứng dậy rửa mặt đi ra ngoài, anh lại đi nhanh đến cô, vòng tay qua người cô rồi ôm cô đi ra phòng ngủ, đặt cô nhẹ nhàng lên giường.

Anh cũng ngồi xuống theo, bấy giờ cô mới phát hiện trên giường còn có mấy tập tài liệu.

Ngụy Chí Trạch nắm lấy tay cô, anh vẫn luôn là nhìn cô cười quyến rũ như vậy.

"... "Anh yêu em"... là ba từ rất khó để nói. Bởi vì nếu anh nói ba từ này thật nhiều thì ba từ này trở nên mất giá trị, vậy nên anh vẫn luôn giấu ba từ này trong tim chả anh. Nhưng dù thế nào cũng không thể nào giấu được từng tế bào của anh đều kêu gào rằng anh yêu em rất nhiều, vì yêu em mà nó khiến anh phát điên vì em, vì yêu em mà giữa em và người khác luôn có sự khác biệt đối với anh. Người khác có thể nói gì thì nói nhưng nếu em nói với anh rằng em muốn chúng ta chia tay, anh không thể. Trước khi có em, anh chưa bao giờ tiếp xúc với phái nữ nào, nó làm anh trở nên lạnh nhạt, nhưng khi có em, anh trở nên cuồng nhiệt, điên cuồng vì em." Bàn tay anh bao phủ lên tay cô, áp nó lên ngực trái của mình: "Tim của anh đang đập mạnh vì em. Vì anh biết rằng em mang thai con của chúng ta. Cũng vì em muốn chia tay với anh. Thứ cảm xúc này không thể nào ngăn được anh không ngừng tiến về em."

"Anh không phải vì không yêu em. Mà là anh quá trân quý từ yêu đối với em nên mới giấu nó trong lòng. Anh nghĩ rằng những biểu hiện của anh chắc rằng đã thể hiện được lòng anh. Anh sẽ không cho phái nữ khác vào nhà anh, anh sẽ không cùng phái nữ khác ăn cơm, anh cũng sẽ không cùng phái nữ khác dắt tay đi trên phố đông, anh cũng sẽ không lên giường với phái nữ khác và anh sẽ không yêu phái nữ khác nếu đó không phải là em! Trái tim của anh, ruột gan của anh, đều đã muốn trao hết cho em rồi!"

Ngay lúc này, trên ngón tay của Lệ Chí Hạ xuất hiện cảm giác lành lạnh.

À, là một chiếc nhẫn kim cương.

"Để sánh vai với Lệ đại tiểu thư, anh đã phải rất cố gắng để có cơ ngơi sánh với em, vì muốn bước cùng em anh không ngại làm những việc này!"

Tiếp đến trước mắt của cô là nhiều tập tài liệu, trên đó kí tên là cô và Ngụy Chí Trạch. Anh muốn khẳng định rằng, tên của cô và anh luôn sánh bên, anh muốn cùng cô đi hết phần đời còn lại.

Bây giờ, Ngụy Chí Trạch quỳ một chân xuống đất, tay cầm một tờ giấy: "Gả cho anh được không?" Là giấy đăng kí kết hôn đã có tên anh, chỉ còn thiếu mỗi tên của cô.

Nhìn Ngụy Chí Trạch, Lệ Chí Hạ thật sự muốn khóc rồi, cô ôm lấy cổ anh hung hăng cắn xuống.

"Mẹ nó! Nam thần, hãy mau kết hôn!"

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

~~~~~~~~HOÀN CHÍNH VĂN~~~~~~~~

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~