Chương 49:"Tiểu yêu tinh, lâu như vậy mới trở về?"

Lệ Chí Hạ đã sắp xếp đâu vào đó cho kế hoạch tác chiến này của cô rồi.

Đầu tiên là cô luôn biết rằng sau mỗi lần trình diễn, Ngụy Chí Trạch chắc chắn sẽ đãi tiệc cho nhà sản xuất cùng các bạn tham gia nên sau khi đặt vé VIP cô thông báo với anh việc mình sẽ tham gia concert vì ngày hôm đó hai người đều không có xuất diễn.

Sau đó, cô có đánh tiếng với một vài người bên sản xuất việc chuẩn bị rượu cho tiệc.

Well~ Thật kí©h thí©ɧ a~

Vẫn như mọi lần, như mọi lão bà fan khác, cô đều đem theo camera và lighstick nhưng chỉ khác cái là quần áo cô mang lại khác biệt mọi người.

Vì từ lúc vào giới giải trí, Lệ Chí Hạ đã phải đảm bảo với quản lí của mình rằng không được tham gia concert của Ngụy Chí Trạch một cách lộ liễu, dù như thế nào ít nhất cũng phải có một cái kính râm trên mặt trước vông chúng.

Nhưng mà vào hội trường, quanh quanh là người, cô đâu thể nào đeo kính râm được nên chỉ đeo khẩu trang.

Concert diễn ra rất thuận lợi, cả hội trường đều náo nhiệt, ai ai cũng phấn khích và náo động.

Qua không biết bao lâu, Lệ Chí Hạ đã nghe 9 bài nhạc của anh trong gần 10 năm trong giới của anh.

Đến bây giờ, là bài thứ mười.

"Bây giờ sẽ là bài hát cuối cùng." Anh ngồi trên ghế cao sau cái micro, vặn chai nước khoáng uống một ngụm rồi hướng đến micro nói một lời.

Vì là trời mùa đông nên trên người anh không có hơi nước nhưng hai má có chút hồng vì nãy giờ hoạt động hơi nhiều.

Hôm nay Ngụy Chí Trạch mặt dù rất đơn giản nhưng lại hết sức quyến rũ nha!

Anh chỉ mặc áo sơmi trắng cùng quần bò, không hát, không nói nhưng cũng đủ tản ra sức quyến rũ cùng hormone nồng đậm.

Anh im lặng nghe những fan của mình reo hò bên dưới.

"Aiya, mới đó đã 9 bài rồi. Anh hát thêm bài này rồi lại hát thêm một lượt nữa đi!"

"Thêm một lần nữa đi!"

"Thêm bài đi!"

"Sao anh im lặng vậy?"

"Anh sao vậy?"

Vài fan phát hiện anh không nói, có chút lạ nên hỏi.

Ngụy Chí Trạch cầm lấy micro rồi đưa đến môi nói.

"Tôi nói đây là bài hát cuối cùng là bài hát cuối cùng trước khi tôi giải nghệ."

"Hả??????" Toàn trường náo động.

"Anh nói cái gì vậy????"

"Anh đừng giỡn bọn em mà!!!!"

"Anh đùa vậy không vui chút nào!!!!"

Nghe bọn họ nói vậy, anh nhướng mày: "Tôi không nói giỡn. Đây là thật sự."

Lại uống thêm một ngụm nước anh nói: "Tôi vào giới giải trí cũng gần 10 năm rồi, 6 tháng nữa là tròn mười năm. Ngay từ đầu, tôi đặt ra mục tiêu là ở giới giải trí 10 năm để trải nghiệm. Nên là bây giờ, tôi sắp 28 tuổi rồi, tôi phải về quản lí sự nghiệp của gia đình."

"Tôi thật sự rất vui. Rất vui vì có các bạn đồng hành cùng tôi. Gần 10 năm, tôi học rất nhiều thứ. Cảm ơn các bạn. Nên mong rằng các bạn sẽ đồng hành cùng tôi trong 6 tháng tiếp."

"Và bây giờ, tôi xin gửi bài hát cảm ơn của tôi đến các bạn."

"Mời một bạn lên đây với tôi được không?"

"Bạn nha." Theo hướng chỉ tay của anh, camera chiếu đến một fan.

Màn hình lớn sau lưng anh quay rõ hình ảnh một thiếu nữ đang nhìn anh chăm chú, dù chỉ lộ ra đôi mắt, nhưng đôi mắt ấy cũng đang cho mọi người biết, cô ấy đang cực kì buồn, khóe mắt đỏ bừng lên, cả đôi ngươi đều ươn ướt tưởng chừng một giây sau nước mắt sẽ rơi xuống.

Ngụy Chí Trạch đã rõ bóng dáng cô từ lâu.

Trước đó, cô là một cô lão bà fan nhiệt tình, hò hét hát theo cùng anh.

Nhưng từ khi nghe anh nói, đôi mắt cô từ bàng hoàng kinh ngạc đến buồn ướt đôi mắt.

Anh nhìn thấy rõ, bất giác, không biết thế nào lại gọi cô lên cùng.

Như là muốn an ủi cô, như là muốn nói cho cô.

Có thể anh chỉ đồng hành cùng bọn họ 6 tháng nữa, nhưng hai người thời gian vẫn còn dài, có thể là mãi mãi.

Lệ Chí Hạ thấy ánh đèn chiếu đến như sực ra từ nổi buồn của mình, hơi ngước mặt lên làm cho dòng nước mắt kia chảy xuống, anh đau lòng rồi.

Cô nghe anh gọi cô lên liền đi lên sân khấu.

Ở trên sân khấu, nhân viên đặt thêm một chiếc ghế.

Cô lên sân khấu, ánh mắt vẫn luôn trên người anh, ngồi xuống ghế, tay cô không kiềm được mà siết chặt.

Ngụy Chí Trạch nhìn cô rồi thuận thế nắm lấy bàn tay đang siết chặt của cô rồi ra hiệu cho người bật nhạc, vì để dịu lòng người đang hoảng hốt kinh ngạc rồi đau buồn trước tin tức của anh, anh cất giọng hát.

Mà Lệ Chí Hạ, cứ mãi nhìn anh, cứ mãi cảm nhận độ ấm từ tay của anh.

Cô biết, mình đã quên một điều, từ ngày mai, dù anh có đi như thế nào, cô vẫn đi theo.

...

Kết thúc buổi trình diễn, anh nói lời cảm ơn rồi mong mọi người ủng hộ các tác phẩm phim tiếp của mình sau đó chào tạm biệt, dặn lời mọi người cẩn thận.

Ngụy Chí Trạch và Lệ Chí Hạ đi vào hậu trường phía sau, tay anh vẫn nắm tay cô, để cô ngồi trên ghế trang điểm, đưa cô chai nước uống.

Đến lúc mà cô uống xuống ngụm nước mới thoát khỏi tâm trạng bi thương của mình.

Nhìn anh đứng đối diện với cô, Lệ Chí Hạ không nhịn được, đứng lên, nhón người rồi ôm anh, hôn anh.

Có vẻ như không còn kinh ngạc với những lúc cô đột kích như này, Ngụy Chí Trạch rất thuận thế mà ôm lấy eo và vai cô, làm nụ hôn càng thêm trằn trọc.

Không, nụ hôn không giống như bình thường mà nóng cháy, kí©h thí©ɧ, tràn đầy du͙© vọиɠ mà nó bồn chồn, chan chứa tâm tư của cô.

Môi lưỡi cô không dứt, xâm nhập vào bên trong khoang miệng của anh, như là muốn tuyên bố, anh có đi thế nào cũng không thoát khỏi tay cô.

Không biết qua bao lâu, môi lưỡi hai người mới tách ra, ở giữa hai người đều là hơi nước nóng bỏng.

"Tối nay, chúng ta đi ăn tối được không?"

Ngay lúc mà Ngụy Chí Trạch lại muốn hôn xuống đôi môi đỏ mọng ngon ngọt đang mấp mấy thì từ bên ngoài, cửa mở ra.

"Anh Ngụy, mọi thứ xong rồi, có thể xuất phát." Một anh nhân viên chất phác bước một chân vào phòng thông báo.

Nhưng không ngờ lại bị khung cảnh bên trong phòng dọa cho hết hồn.

"Ôi, tôi xin lỗi! Tôi không thấy gì hết!"

"Tối nay tôi mời tiệc, em có muốn đi ăn cùng không?"

Đạt được mục đích, Lệ Chí Hạ cười: "Được ạ."

Lệ Chí Hạ ngồi xe Ngụy Chí Trạch đi đến phòng đặt tiệc.

Hôm nay mọi người có rất nhiều cảm xúc, nhân viên đoàn có lẻ vài người cũng là fan của Ngụy Chí Trạch nên cực kì đau thương mà nốc rượu vô cùng, cũng có người lại vui mừng vì buổi concert này thành công hoàn hảo.

Ngụy Chí Trạch là chủ của bữa tiệc này nên có rất nhiều người kính rượu anh, đặc biệt là sau tin tức của anh nhiều người vừa đến tâm sự vừa mời rượu nên lúc tàn tiệc, Ngụy Chí Trạch say rồi.

A Minh cùng Lệ Chí Hạ đỡ anh xuống nhà xe sau đó chở cô với anh về.

Vốn dĩ nếu theo công việc của anh ấy thì Ngụy Chí Trạch mà say thì anh sẽ giúp Ngụy Chí Trạch nhưng mới đỡ anh đến trước cửa nhà thì điện thoại của người nhà anh ấy báo có việc gấp nên Lệ Chí Hạ liền xung phong giúp Ngụy Chí Trạch.

Và thế là cô thành công bước tiếp theo này.

Đỡ anh nằm lên giường, Lệ Chí Hạ đứng bên giường nhìn anh.

Thở dài một cái, vẻ mặt cô không rõ là như thế nào, không biết là vui hay buồn: "Anh à, em thật sự không muốn làm như vậy nhưng cứ mấy lần em tiến tới anh đều lùi lại. Em không muốn chơi trò mèo vờn chuột nữa đâu! Đặc biệt là sau đêm nay, khi mà nói như vậy. Em chắc chắn, việc này là một việc em phải làm!"

Lệ Chí Hạ bắt đầu thoát quần áo trên người mình, hôm nay cô mặc một cái áo lông len cao cổ trắng, quần jean lưng cao xanh và áo lông trắng xám.

Trên người chỉ còn lại nội y màu đen nổi bật lên làn da trắng.

Lệ Chí Hạ ngồi xuống bên giường, cũng thoát đi quần áo của anh.

Ngụy Chí Trạch đã thay quần áo, anh mặc áo sơmi đen cùng quần âu và áo khoác.

Thoát từng cái.

Đến lúc mà áo sơmi thoát ra nút cuối cùng, và cởi đi dây nịch rồi kéo khóa quần, Lệ Chí Hạ phát hiện, cô như là nữ sắc lang rồi, hơi thở ngày càng nặng.

Lại gặp nhau rồi, bạn- tuần- lộc- nhỏ!

Trông bạn vẫn nam tính và quyến rũ như vậy.

Lệ Chí Hạ trực tiếp ngồi lên bạn tuần lộc, bắt đầu mυ"ŧ hôn môi anh.

Môi lưỡi cô giảo hoạt, luồn lách vào trong khoang miệng tìm kiếm lưỡi của anh sau đó lại cùng nhau quấn quýt, trao nhau nước bọt đến lúc hơi thở gần cạn.

Buông môi anh ra, cô thở dốc, cứ ngỡ là con thú bên dưới vì du͙© vọиɠ mà bị đánh thức, nhưng không ngờ, chủ nhân nó lại bị đánh thức.

Ngụy Chí Trạch nhìn cô chằm chằm.

Ể? Như thế nào đây? Bị bắt tại trận sao?

Đang rối rấm không biết như thế nào, giọng trầm khàn của anh lại vang lên.

"Tiểu yêu tinh, lâu như vậy mới trở về?"

Ểeeeeeeeeeeeeee?????????????

~~~~~~~~~~~