- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Mẹ Như Vậy Ngạo Kiều
- Chương 7
Mẹ Như Vậy Ngạo Kiều
Chương 7
Diệp Thanh Dương há mồm hỏi, "Ngươi thế nào biết?"
Lời vừa nói ra khỏi miệng, liền cảm giác một trận khí lạnh kéo tới, rụt lui cái cổ, đã nhìn thấy Diệp Dĩ Tình mặt lạnh như băng, lúc này mới ý thức được bản thân vừa nói cái gì.
Diệp Thanh Dương vội vã trấn định khụ khụ hai tiếng, "a, ngươi cho là ngươi biết ta thì có thể làm quen với bạn gái ta sao? "
Diệp Dĩ Tình thực sự nghe không lọt nữa, liền xoay người trợn mắt nhìn nàng
Khương Dũng Tuấn cười cười, "Là bá mẫu nói cho ta biết, Dĩ Tình có một nữ nhi 16 tuổi, rất khả ái, hiện tại thấy quả thật là như vậy, ha ha"
Bị vạch trần trước mặt mọi người, không còn cách nào khác liền cuối mặt xuống dưới, Diệp Thanh Dương xấu hổ mà cười cười, thu hồi móng vuốt, không biết làm sao nhìn về phía Diệp Dĩ Tình
Diệp Dĩ Tình liếc mắt khinh bỉ nhìn nàng, "Thảo nào ngữ văn thi thành như vậy" , chỉ số thông minh ra loại này, thật muốn đem lão sư cấp tức chết
Diệp Thanh Dương 囧 , thế nào lại xả đến thành tích ngữ văn của nàng a, lại còn như vậy nói trắng ra, thật là tổn thương tự tôn mà
Khương Dũng Tuấn nhìn Diệp Thanh Dương cúi đầu cười cười, "Không có việc gì, ta là biết tiểu Dương đối với mẹ đùa giỡn"
Diệp Thanh Dương ngầm hướng mắt , hắn là đang cho rằng nàng nghĩ đến xin lỗi sao, hắn cũng quá tự kỷ đi.
"Tiểu dương muốn ăn cái gì, gọi đi a" , Khương Dũng Tuấn ngoắc tay hướng nhân viên kêu đến
Diệp Dĩ Tình quét mắt liếc nhìn Diệp Thanh Dương, "Không cần, nàng đã ăn nhiều rồi ", còn không phải ăn đến như vậy còn thiếu nội tâm làm ra chuyện
"Vậy gọi đồ uống đi ", Khương Dũng Tuấn thật đúng là nhiệt tình, ngoắc nhân viên mang đến một ly nước trái cây
Diệp Thanh Dương vẻ mặt đầy hắc tuyến nhìn ly nước trái cây trước mặt, bên trong còn thả mấy vật li ti, thật đúng là khi dễ nàng một tiểu hài tử a !
"Dĩ Tình, ngươi thật sự không nhớ ta", Khương Dũng Tuấn vẻ mặt chờ mong nhìn Diệp Dĩ Tình
Diệp Dĩ Tình nghe đến câu đầu thì sắc mặt liền không thích hợp, mà sau khi nghe xong có chút sửng sốt, ý tứ của hắn chính là trước đây bọn họ có biết nhau?
Khương Dũng Tuấn nhìn biểu tình Diệp Dĩ Tình như vậy thì càng khẳng định nàng không nhớ rõ, thần tình có chút mơ hồ, bất quá thì đã khôi phục lại
"Ha ha, ta biết rõ ngươi không nhớ ta, không thì ngươi đã không như vậy"
Nhìn Diệp Dĩ Tình ánh mắt nghi vấn, Khương Dũng Tuấn nhìn cổ tay nàng nói, "Có nhớ rõ vết này từ đâu có không? "
Diệp Dĩ Tình cúi đầu nhìn tay phải là một đường chỉ lớn, đây là lúc nàng năm tuổi, hai nam hài tử khi dễ đẩy nàng ngã xuống đất, không cẩn thận bị khối sắt nhọn đâm trúng, lúc đó chảy rất nhiều máu, hai nam hài kia hốt hoảng thì bỏ chạy mất, cuối cùng thì một nam hài đi ngang qua thấy nàng khóc liền đưa về nhà, thế nhưng hắn làm sao biết được, lẽ nào nói...
Khương Dũng Tuấn cười cười, "Ngươi rốt cuộc cũng nhớ ra rồi, từ ngày đưa ngươi về nhà, ngươi tức thì ngày nào cũng đi theo sau mông ta, luôn gọi tuấn ca ca tuấn ca ca"
"Phốc ~ "
Diệp Thanh Dương miệng một ngụm nước trái cây toàn bộ đem phun lên mặt Khương Dũng Tuấn ...
**
Trên đường về, Diệp Dĩ Tình nghiêm mặt lái xe, Diệp Thanh Dương chống tay nghiêng mặt ra cửa sổ, khoé miệng nhẫn cũng không nhịn được, Khương Dũng Tuấn vừa nói xong, này biểu cảm trên mặt mẹ là một trận đặc sắc, liền trắng trắng hồng hồng phân không nổi màu a
"Diệp Thanh Dương, tin hay không ta một cước đem ngươi đá đi " , trong thanh âm rõ ràng đè nén tức giận
Diệp Thanh Dương vội vã nhịn cười, quay lại vẻ mặt vô tội nhìn Diệp Dĩ Tình, "Ta làm sao vậy mẹ ngươi không thích ta"
Diệp Dĩ Tình nhếch môi không nói gì, Diệp Thanh Dương lại tiếp tục nói, "Thì mẹ không muốn ta cũng không muốn, làm người tham sống sợ chết lại đưa ta vào chỗ chết a, tục ngữ nói một ngày mẹ con trăm ngày ân , trăm ngày mẹ con tình nghĩa thâm...."
"Diệp Thanh Dương!" , Diệp Dĩ Tình chỉ thấy thái dương đánh thùng thùng mấy cái khıêυ khí©h, hận không thể một tát chết cái tiểu quỷ nói bậy này đi!
Diệp Thanh Dương rụt lui cổ, vội vã nhắm chặt mắt, an tĩnh không quá một hồi, đột nhiên lại mở miệng
"Mẹ ngươi thực sự gọi hắn tuấn..." , Diệp Thanh Dương không có cách nào tưởng tượng, đường đường là băng sơn nữ vương, mặt không thể nào khác mặt than hơn, lại có thể nói một lời buồn nôn như thế, nói lên cũng không sợ cấp người nhà đông chết đi
Diệp Dĩ Tình đột ngột phanh xe, một tiếng chói tai đi qua xe cũng ngừng lại.
"Ai u ", Diệp Thanh Dương bất ngờ thiếu chút nữa đập đầu vào lớp kính phía trước
"Xuống xe!" , Diệp Dĩ Tình thanh âm lạnh lẽo phát ra
"...", Phản ứng chính là không biết không chịu xuống, Diệp Thanh Dương an toạ ghế phó lái không hề động đậy
"Diệp! Thanh! Dương! "
Trong thanh âm lộ rõ mùi thuốc súng, Diệp Thanh Dương đành mở cửa xe đi xuống
Đứng trên đường Diệp Thanh Dương định mở lời nói điểm gì, này trong xe bay ra ngoài, lấy lại tinh thần thì thấy trước mặt bay hai tờ hồng đỏ
"Xem ra mẹ chính là yêu ta, còn nhớ rõ cấp tiền xe a"
....
Trong phòng đèn hảo sáng, Diệp Thanh Dương móc ra chìa khoá liền mở cửa, vừa vào chợt nghe thấy thanh âm TV, đi tới phòng khách vừa nhìn, thì thấy Diệp Dĩ Tình vẻ mặt vô biểu tình chính diện ngồi xem TV
Diệp Thanh Dương vô thức nhìn lên đồng hồ, vừa vặn 21 giờ, hoàn hảo, đều không phải đã khuya, liền muốn bước đến xem TV, ai biết này mới đi được hai bước, thanh âm Diệp Dĩ Tình lạnh băng hất tới
"Còn chưa cút lên lầu tắm rửa đi ngủ "
Ách, mẹ đây là đang tức giận a, Diệp Thanh Dương nháy nháy mắt, chỉ không tình nguyện xoay người đi lên lầu, vừa đi vừa thỉnh thoảng quay mắt lại nhìn, mẹ đều không phải cố ý đợi nàng sao?
Đẩy cửa phòng ra, vừa móc điện thoại thì chuông vang lên, là Bạch Tĩnh, do dự một hồi rồi bắt máy
"Uy, Nãi nãi "
"Tiểu Dương a, hiện tại ở đâu? Về nhà rồi sao? "
"Ân, vừa về nhà"
"Có hay không hỏi mẹ ngươi nghĩ vị thúc thúc kia như thế nào?"
"Ngô, hắn cùng mẹ hình như khi bé đã quen nhau, mẹ hẳn là không ghét hắn đi" - Diệp Thanh Dương châm chước trả lời
Bên kia Bạch Tĩnh như đang gõ gõ bàn, "Không ghét là tốt rồi, về sau ở chung sẽ có hảo cảm "
Bạch Tĩnh ở bên kia như tự cố nói cho chính mình, Diệp Thanh Dương đang nghĩ đến vấn đề của một người
"Nãi nãi, mẹ cùng vị thúc thúc kia trước đây....rất tốt sao? " , kỳ thực nàng muốn hỏi chính là trước kia Diệp Dĩ Tình gọi Khương Dũng Tuấn là Tuấn ca ca sao?
"Đúng vậy, bọn họ biết nhau lúc mẹ ngươi năm tuổi, Khương thúc thúc bảy tuổi, Khương thúc thúc còn rất chiếu cố mẹ ngươi, bảo vệ nàng không bị người khác khi dễ, mọi cái đều khiến nàng hài lòng, mẹ ngươi rất thích kề cận Khương thúc thúc, mỗi ngày đi theo sau mông Khương thúc thúc luôn miệng gọi Tuấn ca ca..."
"Kia bọn họ vì sao lại không còn liên lạc"
"Ngày mẹ ngươi tròn bảy tuổi, nhà Khương thúc thúc dọn đi, hai người như thế không liên lạc, mẹ ngươi khóc đắc thương tâm"
Diệp Thanh Dương nghe Bạch Tĩnh kể lại, nói cũng không so sánh được người này lạnh như băng, cùng khi còn bé thay đổi thật quá lớn, "nãi nãi, mẹ.....mẹ trước đây cũng như bây giờ không thường cười sao?"
Kỳ thực Diệp Thanh Dương muốn hỏi chính là Diệp Dĩ Tình trước đây đều như bây giờ lạnh băng sao
Điện thoại bên kia một hồi trầm mặc, đột nhiên thở dài
"Đã trễ thế này lại gọi điện thoại với ai "
Bên tai đột nhiên vang lên thanh âm lạnh như băng của Diệp Dĩ Tình, doạ Diệp Thanh Dương sắp ngất, mắt liền hướng ra cửa, thấy Diệp Dĩ Tình hai tay khoanh lại đứng đằng kia, ánh mắt lợi hại tựa như muốn đem bản thân mình nhìn thấu
Diệp Thanh Dương cư nhiên giật mình đến tay cầm điện thoại run run vội tắt
"A, không ai, không ai, một cái bạn học, cùng học"
Diệp Dĩ Tình vẫn không nói chuyện, cả người nhìn chằm chằm nàng, thấy Diệp Thanh Dương không được tự nhiên, vừa nói vừa chui vào phòng tắm.
"Mẹ đi ngủ sớm một chút, ta tắm"
Diệp Thanh Dương lỗ tai kề sát cửa, nghe được Diệp Dĩ Tình trở về phòng mới thở phào nhẹ nhõm, phù, thiếu chút nữa vừa vặn bị bắt, nàng đây là hành vi của kẻ ăn trộm sao?
Nghĩ, bản thân mới mở vòi sen tắm, thẳng đến nước chảy xuống rồi mới ý thức được bản thân chưa cởϊ qυầи áo, đơn giản để vòi sen trực tiếp cởi, cởi xong mới phát hiện còn chưa mang theo áo ngủ.
Diệp Thanh Dương không nói gì đối bản thân mà trợn trắng mắt, ngẩng đầu nhìn vòi sen, trong đầu đột nhiên nhớ tới lời bạch tĩnh nói, "Mẹ ngươi trước đây rất hay cười, tính tình có bao nhiêu phóng khoáng thì nói có bấy nhiêu phóng khoáng a "
Diệp Thanh Dương nghe được lời nói, Bạch Tĩnh tựa hồ không muốn nói cho nàng biết rốt cuộc tại sao Diệp Dĩ Tình biến thành cái dạng này ....
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Mẹ Như Vậy Ngạo Kiều
- Chương 7