Diệp Dĩ Tình nhìn khuôn mặt non nớt phóng đại ra trước mắt, hai mắt nhắm nghiền, lông mi thật dài lập lòe trước ngọn đèn mê ly
"Ngô, Diệp, Diệp ~"
Cảm thụ được người kia giãy dụa, Diệp Thanh Dương có chút không tình nguyện mở mắt, đang nhìn đến ánh mắt u ám sắc bén như dao thoáng ẩn thoáng hiện của Diệp Dĩ Tình kia, trong lòng bỗng dưng căng thẳng, thoáng cái sững sờ ở nơi nào, quên rời đi.
Vùng lông mày xinh đẹp kia bỗng nhíu chặt, hít sâu một hơi, sau đó một tay đẩy người trên thân ra.
Không kịp để ý, cái ót Diệp Thanh Dương trực tiếp đánh vào cạnh bàn, trời đêm sắp ửng sáng không khí có chút quỷ dị.
Diệp Thanh Dương liền hừ một tiếng, lấy tay sờ sau ót, con mắt không rời khỏi người kia, chắc là vì vừa rồi nàng quá chuyên tâm, làm cho Diệp Dĩ Tình có chút quá sức, cho nên lúc này Diệp Dĩ Tình hô hấp có chút gấp, ngực phập phồng có chút lợi hại, làm cho tâm Diệp Thanh Dương cũng loạn khiêu không dứt, đặc biệt là lúc tiếp xúc với ánh mắt Diệp Dĩ Tình.
"Diệp Thanh Dương, ngươi vừa làm cái gì!"
Diệp Thanh Dương nhìn dáng dấp Diệp Dĩ Tình tựa hồ như muốn đến gần, trong tư tưởng có chút chột dạ, không tự chủ liền cuối đầu xuống thấp phía dưới.
Diệp Dĩ Tình nhìn bộ dạng như rùa rụt cổ của người kia thì khí liền dồn tới, mỗi lần chất vất nàng thì cũng chỉ hội được như vậy!
"Ngẩng đầu lên cho ta"
Hầu như là phản xạ có điều kiện, nàng liền ngẩng đầu lên, nhìn hai tròng mắt bình tĩnh của Diệp Dĩ Tình, ánh mắt nàng tự giác mà né tránh, thế nhưng lại phải buộc bản thân đổi diện nhìn nàng.
"Ta biết ta đang làm cái gì"
Thanh âm đều không phải lớn, thế nhưng lại phá lệ kiên định
"Biết?"
Có thể là bị ách cho tức tới rồi, Diệp Dĩ Tình có vẻ có chút kích động.
"Ta xem ngươi "
"Ta thích ngươi, mẹ, thật là thích ngươi "
Không đợi Diệp Dĩ Tình đem lời nói hết, Diệp Thanh Dương liền mở miệng nói trước
Diệp Dĩ Tình nhìn đôi mắt đen kịt mà tinh lường của người kia, kiên nghị cùng lộ ra nhè nhẹ cảm giác nóng rực, trong nháy mắt có chút thất thần
"Ngươi mới bao nhiêu, biết cái gì là thích!"
"Ta đã 16 tuổi, đều không phải tiểu hài tử, ta biết cái gì là thích"
Qua một hồi lâu Diệp Dĩ Tình không nói gì, ngay lúc Diệp Thanh Dương định mở miệng
"Về nhà đi "
Diệp Thanh Dương đi theo sát Diệp Dĩ Tình phía sau cửa, tiện tay mở cửa
"Đã về rồi "
Trương mụ nhiệt tình xuất hiện trước mặt hai người, vẻ mặt quan ái nhìn.
Diệp Thanh Dương ứng phó cười cười, hai mắt vẫn nhìn theo bóng lưng Diệp Dĩ Tình, nhìn nàng lên lầu, bóng lưng kia so với vừa rồi còn muốn mệt rã rời.
Theo lên lầu hai, mắt vừa nhìn thấy Diệp Dĩ Tình chuẩn bị đóng cửa, Diệp Thanh Dương vội vã chạy tới, tay vừa muốn giữ cửa lại thì điện thoại đột nhiên vang lên.
Nghe âm thanh người ngoài cửa ngày một xa, Diệp Dĩ Tình chẳng hiểu sao lại có loại cảm giác thở phào nhẹ nhõm.
Ngẩng đầu lên, gian phòng còn chưa bật đèn, ánh trăng chính diện xuyên qua cánh cửa chiếu vào đầu giường, hoang vu mang theo cảm giác mông lung.
Diệp Dĩ Tình có chút khủng hoảng xông vào phòng tắm, đứng trước bồn rửa tay, nhìn bản thân trong gương, ánh mắt trống rỗng, tựa hồ ánh mắt ấy có thể xuyên thấu vào tim.
Xoay người, mở vòi sen tắm, nước rất lạnh, từ đỉnh đầu chảy xuống, dọc theo khuôn trán, lướt qua gương mặt, trườn xuống cái cổ trắng nõn thon dài kia, rồi từ từ chảy vào bộ quần áo đang mặc trên thân thể.
Nàng nhắm mắt lại, trước mắt là một bầu trời hoa tuyết bay lượn xuống, đã từng còn đó, lúc đó dáng cười vẫn như cũ ngọt ngào ở trên mặt, mà giờ đây, chạm khắc trên khuôn mặt ấy không còn gì ngoài vẻ trầm mặc.
Buổi chiều hôm nay, Úc Tâm đã đến công ty Tình Uyển, bất quá bị bảo an chặn lại dưới lầu, Úc Tâm liền gọi cho Diệp Dĩ Tình, Nàng nhìn đến người trên màn hình điện thoại gọi đến, vẫn khuôn mặt của tám năm trước kia, cái người nói với nàng suốt đời hãy ở cạnh nhau, đến cuối cùng vẫn không thể cùng nhau, cho đến tận bây giờ đều đã không còn đường để đi nữa.
Diệp Dĩ Tình càng không biết phải hận ai, hận Diệp Chấn Đình sao? Hình như là có hận. Hận Úc Tâm sao? Hình như cũng có oán. Hận bản thân sao? Tựa hồ càng thêm nhiều đi.
Cho tới bây giờ tình cảm không phải là chuyện một người, muốn một người phải đi duy trì tình cảm, kết quả là như bây giờ đi. Chỉ là, còn có thể quay lại được như trước sao?
Trong đầu đều như loạn loạn, tám năm trước bỏ đi, tám năm sau đó đột nhiên xuất hiện, thoáng cái ngọt ngào, đột ngột không thể lường trước được, Diệp Chấn Đình tức giận, Bạch Tĩnh yêu thương, Úc Tâm lo lắng, bản thân chỉ biết thở dài, còn có.....khuôn mặt non nớt trước mắt kia.
Diệp Dĩ Tình phút chốc mở hai tròng mắt, vì sao hình ảnh cuối cùng lại......Chẳng lẽ là bởi vì vừa rồi cái kia ở trên xe, Diệp Dĩ Tình không dám tưởng tượng tới, như vậy một màn, đến tổn thương lòng nàng.
Ngày thứ hai, Diệp Thanh Dương phát hiện Diệp Dĩ Tình là sớm đã đi ra ngoài.
Diệp Thanh Dương vừa nhìn thời gian, nàng đã dậy sớm hơn bình thường nửa giờ, mà Diệp Dĩ Tình so với nàng còn sớm hơn.
Diệp Thanh Dương mơ hồ cảm giác thấy, có vài thứ đã bắt đầu phát sinh một cách vi diệu.
Cho nên, cũng không quản Trương mụ giữ lại, điểm tâm chưa ăn thì Diệp Thanh Dương liền ra khỏi nhà.
Trương mụ nhìn thần sắc hai người mới sáng sớm không thích hợp, thì như thế mà vội vã ra khỏi nhà, này trong tư tưởng tổng nghĩ có chút bất an, tổng nghĩ hình như có chuyện gì xảy ra.
Hứa Nghiên ngồi ở bàn công tác to lớn ở trước mặt, nhìn ánh nắng sáng sớm phản chiếu qua khuôn cửa sát đất, tâm tình hôm nay như không có biện pháp vậy, tình huống như vậy đến tột cùng bắt đầu từ lúc nào nàng cũng không nhớ rõ.
Cũng không biết mấy ngày nay là chuyện gì xảy ra, nàng kia đã vài ngày không tới tìm nàng, hơn nữa một tin nhắn trong điện thoại cũng không có một cái, này đại khái không giống nàng.
Trước đây, nàng kia một ngày sẽ chạy tới phòng làm việc của nàng mấy lần, sẽ đòi bản thân làm cái này cái kia, cứ như vậy khi bận nàng không gọi cũng sẽ nhắn một tin.
Này đột nhiên chuyển biến làm cho Hứa Nghiên có điểm không thích ứng được, này liền hai ngày nàng một mực nghĩ đến là bởi vì sao, chẳng lẽ bởi vì nàng có mục tiêu mới sao? Chẳng còn gì khác, chỉ có một khả năng như vậy, Hứa Nghiên trong tư tưởng liền sinh ra khó chịu.
Thế nhưng vẫn cố chấp không chịu gọi cho Thương Thiên Mặc một cú điện thoại, hỏi một chút nguyên nhân sự tình đến tột cùng là gì.
Lúc trước vì mục đích mà tiếp cận Thương Thiên Mặc, chỉ là rất hưởng thụ loại trạng thái này, Hứa Nghiên chưa từng một lần nghĩ tới, chẳng lẽ bởi vì..... nhiều năm qua cho tới bây giờ chưa từng ai quan tâm che chở cho nàng sao?
Khẳng định đáp án đều không phải, mặc kệ là xuất phát từ loại mục đích nào, nhiều năm qua luôn nhiều nam nhân quanh quẩn bên người nàng, chắc có lẽ bởi vì đoạn kia giống ác mộng đau thương, làm cho nàng đối với loại sinh vật nam nhân này đã không còn lòng tin, cho nên đều bất vi sở động, thẳng đến khi Thương Thiên Mặc đột nhiên xuất hiện.
Từ lúc ban đầu qua loa, cho đến khi người này chậm rãi tồn tại. Lúc ban đầu cũng chỉ nghĩ rằng là hảo bằng hữu mà thôi, thế nhưng dần dần phát hiện, loại cảm tình này bất tri bất giác đã thay đổi vị đạo.
Hứa Nghiên thật không ngờ, có một ngày nàng cư nhiên đối một nữ nhân phát sinh ra dạng cảm tình như vậy, tất nhiên cũng không phản cảm loại cảm tình đặc thù này. Chỉ là, người kia là Thương Thiên Mặc . . .
Điện thoại bàn làm việc vang lên, Hứa Nghiên hơi giật mình, chính là đưa tay tiếp đến.
"Uy, cho hắn vào "
Hứa Nghiên treo điện thoại, lấy lại bộ dạng điềm tĩnh không nên như vừa rồi.
Chỉ chốc lát sau, cửa phòng mở ra, nhìn người mang bộ dáng cười cười trước mắt, chẳng ra làm sao, Hứa Nghiên nghĩ mà một trận chán ghét.
"Nghiên Nhi, đã lâu không gặp "
Hứa Nghiên nhíu mày, hôm trước bọn họ còn mới gặp qua, "Có chuyện gì nói đi "
Thương Thiên Mặc thói quen tiêu sái đi đến thang máy, nhấn đền tầng Hứa Nghiên làm việc, sau đó đi vào thang máy.
Đã vài ngày chưa tới, mà đã có cảm giác xa lạ, suy nghĩ vài ngày. Thương Thiên Mặc nghĩ, có một số việc đối diện hỏi nhau rõ ràng, đều không phải tự nàng suy diễn.
Chỉ là, Thương Thiên Mặc trong tư tưởng thất lạc cùng thương tâm, nàng chịu đựng vài ngày không đi tìm nàng, có vài lần thiếu chút nữa không nhịn được muốn chạy tới, thế nhưng nàng đây, mấy ngày nay không chủ động liên hệ tới nàng, lẽ nào đối với nàng mà nói, nàng có cũng được không có cũng được sao?
Mỗi khi nghĩ đến điều này, Thương Thiên Mặc luôn nhịn không được khiến bản thân thoải mái, vì Hứa Nghiên giải vây, có thể gần đây nàng nhiều việc công tác bộn bề, cho nên không có thời gian tìm đến nàng, thế nhưng, những lý do gượng ép này cô đều không tin.
Đinh một tiếng, Thương Thiên Mặc ngẩng đầu, nhìn người đang làm việc ở bàn công tác, để ý thần tình trên khuôn mặt, khôi phục bộ dáng mị lực bắn ra bốn phía, đặng giày cao gót đi ra.
Người ở bàn làm việc kia nhìn Thương Thiên Mặc mãi thành quen, cho nên cũng không ngăn nàng, Thương Thiên Mặc rất nhanh đã đi tới cửa phòng làm việc, phát hiện cửa là đang khép hờ.
Thương Thiên Mặc vừa định lấy tay gõ cửa, thì bên trong phát ra thanh âm của nam nhân, còn nhắc đến ba chữ Diệp Dĩ Tình, tay ở không trung liền dừng lại.
"Chất lượng vật liệu ở công ty Tình Uyển này ngươi sẽ không biết đi "
Hứa Nghiên phút chốc quay đầu, "Lẽ nào là ngươi làm ?"
"Chỉ tiếc cho nữ nhân kia còn sống với quá khứ ", Tô Chí Thành hí mắt, "Bất quá trò hay còn ở phía sau"
"Xin lỗi người của ngươi là Úc Tâm, liên quan đến Diệp Dĩ Tình chuyện gì ", sự cho tới bây giờ, Hứa Nghiên là càng ngày càng khinh thường người trước mắt.
Tô Chí Thành trên mặt hiện lên tia phẫn nộ, "Chuyện này ngươi quan tâm làm gì, nếu như nàng không mê hoặc Tâm nhi, Tâm nhi hội thế nào bỏ ta đi "
"Chuyện tới bây giờ ngươi còn không chịu thừa nhận, Úc Tâm cho tới bây giờ cũng chưa từng yêu người, một điểm cũng không có ", Hứa Nghiên nói đạm nhiên, cũng như một mũi đao đâm vào tư tưởng Tô Chí Thành
"Ngươi nói bậy!", Tô Chí Thành tức giận đến mặt nổi đầy gân xanh, "Ngươi lúc trước chẳng phải nghĩ đối phó Diệp Dĩ Tình sao? Không phải thì hội thế nào ở nơi xa xôi chạy tới đây, hôm nay hoàn cùng nữ nhân kia không rõ chuyện tình cảm, chẳng lẽ ngươi cùng nữ nhân kia như nhau, cùng thích nữ nhân phải không "
Tô Chí Thành vừa nói xong, thịch một tiếng cửa phòng mở ra, Hứa Nghiên nhíu mày bất duyệt quay đầu, nhưng vừa nhìn tới người trước mắt liền ngây người.
"Thiên Mặc...."
Hai người Diệp Thanh Dương với Lâm Mục đứng ở nơi vắng vẻ dưới công ty của Hứa Nghiên, im lặng quan sát người từ bên trong đi ra.
Cấp Dưới của ba ba Lâm Mục vừa báo tin tức, Tô Chí Thành hôm nay tới đây, bất quá Diệp Thanh Dương cũng không biết đây là công ty của Hứa Nghiên
"Ai, Thanh Dương, gần đây Thanh Nhi có tìm tới ngươi không "
Diệp Thanh Dương mắt nhìn chằm chằm cửa công ty , "Ân"
"Ân, cái kia, có chuyện ta muốn nói với ngươi một chút", "Lâm Mục có chút do dự mở miệng
Diệp Thanh Dương không nói gì, hình như đang chờ Lâm Mục mở miệng.
"Cái kia, hình như ta là thích Thanh nhi "
"Ân", Diệp Thanh Dương nhàn nhàn ừ một tiếng, sau đó phản ứng mạnh quay đầu nhìn Lâm Mục, "Ngươi là nói sự thật sao?"
Lâm Mục có điểm bị Diệp Thanh Dương dọa tới rồi, "Đương nhiên là sự thật rồi "
Diệp Thanh Dương nhìn hắn một cái, lại tiếp tục quay đầu nhìn chằm chằm, "Vậy ngươi cùng nàng nói là được "
LÂm Mục nhìn bóng lưng Diệp Thanh Dương, mấp máy môi cuối cùng cũng không nói được gì, Lâm Mục là muốn nói, "Thế nhưng nàng hoàn thích ngươi"
Lâm Mục tuy rằng trì độn, thế nhưng thời gian dài như thế, hắn có trì độn thế nào cũng nhìn ra được, Tịch Thanh nàng thích Diệp Thanh Dương.
"Mau nhìn, hắn ra kìa "
Lâm Mục nhìn theo, quả nhiên thấy được Tô Chí Thành cùng một người nữa đi ra
Diệp Thanh Dương vừa muốn gọi Lâm Mục lên xe, nhưng phát hiện một nữ nhân từ bên trong đi tới, hơn nữa nữ nhân kia còn rất quen thuộc.
"Dì Mặc ! ! !"
Diệp Thanh Dương có chút ngạc nhiên, này Thương Thiên Mặc hội vì sao lại đi cùng lúc với nam nhân kia, lẽ nào dì Mặc cũng biết chuyện này do Tô Chí Thành làm?
Diệp Thanh Dương chính là tự hỏi, đột nhiên lại thấy được một nữ nhân từ bên trong đang bước nhanh đi ra, đúng là Hứa Nghiên!
Diệp Thanh Dương nhớ kĩ, Lâm Mục từng nói với nàng, Hứa Nghiên này lúc trước chính là đối tượng kết hôn của Tô Chí Thành, năm đó Tô Chí Thành vì Úc Tâm, làm trò hủy bỏ hôn lễ với Hứa Nghiên trước đông đảo nhiều người.
Lẽ nào Hứa Nghiên cũng tham dự trong đó. . .
"Thanh Dương, Thanh Dương "
Diệp Thanh Dương mạnh lấy lại tinh thần, nhìn Lâm Mục có chút không tỉnh táo nói
"Làm sao vậy?"
Lâm Mục có chút lo lắng, "Ngươi đang suy nghĩ cái gì a, một mình xuất thần, kêu vài tiếng còn chưa phản ứng", nguyên bản là theo dõi Tô Chí Thành cũng không có theo dõi.
Diệp Thanh Dương lắc đầu, "Không có gì" , Ngẩng đầu, "Ngươi mau về đi, ta cũng về đây "
Lâm Mục thở dài, "Được rồi, ta về đây, nhớ kĩ có chuyện gì thì nói ta biết "
Diệp Thanh Dương gật đầu, nhìn Lâm Mục rời khỏi, quay đầu tiếp tục lấy xe đạp hướng khác đi.
Ngay lúc về đến cửa nhà, nàng nhìn thấy một người không nên gặp chỗ này , Úc Tâm.
Úc Tâm cũng thấy được Diệp Thanh Dương.
Diệp Thanh Dương phi thường bình tĩnh cùng tiêu sái đi tới, nhìn người trước mắt,
"Ta hình như đã cùng ngươi nói, ngươi không được xuất hiện lại ở chỗ này "
Diệp Dĩ Tình có chút không yên lòng lái xe, hôm nay có chút kì quái, Diệp Thanh Dương này một ngày cũng chưa náo nhiệt qua, cũng không đến công ty tìm nàng, cũng không điện thoại hay nhắn tin cho nàng, này thật sự là không giống nàng đi, chẳng lẽ tối qua là nói nặng tổn thương đến nàng sao?
Chỉ là, có chút nói mập mờ một ít, nàng sẽ không minh bạch, cũng sẽ không chết tâm.
Quẹo vào tiểu thu, vừa quéo trái, nhấc đầu lên ngoài ý muốn thì thấy hai người đứng trước cửa nhà, Úc Tâm, còn có Diệp Thanh Dương.
Các nàng thế nào hội cùng một chỗ, hơn nữa hình như còn đang nói cái gì.
Diệp Dĩ Tình đem đèn xe tắt đi, giảm bớt tốc độ, tới gần hai người thì dừng lại,.
Hai người là đang nói chuyện nhập tâm, liễn cũng không chú ý tới Diệp Dĩ Tình xuất hiện.
Diệp Dĩ Tình ngồi trong xe, nhìn hai người cách đó không xa, do dự một hồi, chính là chuẩn bị xuống xe, tay đưa tới chỗ tay lái, mới vừa mở một cái khe, liền nghe tới thanh âm hỗn loạn phẫn nộ của Diệp Thanh Dương.
"Ngươi luôn mở miệng nói yêu nàng, vì sao lại muốn đả thương hại nàng! Đầu tiên là người, sau đó lại tiếp đến cái vị "Chồng trước" không biết xấu hổ kia ! ! ! Ngươi lần này trở về, đến tột cùng là muốn làm gì đây!"