Diệp Thanh Dương vô thức nhìn về phía Diệp Dĩ Tình, đúng là một điểm phản ứng cũng không có, Diệp Thanh Dương trong lòng hồ nghi, lẽ nào từ lâu mẹ đã biết chuyện này sao?
Nhìn trên TV lập đi lập lại bài báo, Diệp Thanh Dương cũng không có chăm chú nghe, trong lòng lại suy nghĩ, với tính cách của mẹ thì thế nào có khả năng cho phép loại phát sinh này đây, khẳng định là trong đó có gì uẩn khúc.
Diệp Thanh Dương lấy lại tinh thần, nhìn một mớ giám đốc hỗn loạn đang nhao nhao nói lớn trong TV, nàng nhíu mày, tâm tình mẹ hiện tại chắc không ổn, vừa định cầm lấy điểu khiển hoán đài, đột nhiên vang lên thanh âm chuông cửa, cái loại cảm giác này chẳng khác như vào mùa đông đột nhiên có một khối tuyết đổ ào xuống.
Diệp Thanh Dương bật người dậy vừa muốn đi mở cửa, thì thấy Trương mụ đã đến trước một bước, Diệp Thanh Dương xoay người lại đổi đài khác, cũng không đợi xem người đến là ai, thì cảm giác được không khí quanh mình đột nhiên đọng lại.
"Chuyện thành thế này mà ngươi còn có tâm tình ngồi xem TV? !"
Thanh âm nghe có vẻ âm trầm, lời nói ra đều như khối băng lạnh giá đâm vào người, Diệp Thanh Dương có chút chán ghét, nhíu mày ngẩng đầu lên, quả nhiên, chỉ thấy khuôn mặt đen lại của Diệp Chấn Đình đứng cách cửa không xa đang nhìn về hướng này.
Diệp Thanh Dương vô thức nghiêng người sang, lấy thân thể chặn đường nhìn của Diệp Chấn Đình đang hướng về người phía sau.
"Gia gia, ngài thế nào tới đây?"
Diệp Thanh Dương miệng vừa nói ra, thì cảm giác được người bên cạnh đột nhiên đứng lên, sau đó chợt nghe đến một cái thanh âm quan tâm.
"Tình nhi, sắc mặt của ngươi thế nào kém như vậy, có đúng hay không thân thể đang không tốt ?"
Thẳng đến lúc này Diệp Thanh Dương mới chú ý Bạch Tĩnh cũng tới, ngay sau lưng Diệp Chấn Đình.
Nhìn tròng mắt Diệp Dĩ Tình nhàn nhạt mà diêu phía dưới, sau đó nàng xoay người đi lên lầu
Diệp Chấn Đình vừa nhìn đến thái độ này của Diệp Dĩ Tình thì nhất thời nổi giận
"Ta đang nói với ngươi, ngươi đây là thái độ gì!"
"Ngươi làm gì a!"
Bạch Tĩnh đưa tay kéo lấy cánh tay Diệp Chấn Đình, rất sợ hắn giận lên lại làm ra cái gì dọa người.
"Ngươi không thấy Tình nhi đang mệt sao? Có chuyện gì hãy để sau nói đi!"
Diệp Chấn Đình đẩy tay Bạch Tinh ra, gần như phẫn nộ quát
"Nàng thì có gì khó chịu, khẳng định là vì cái nữ nhân không biết xấu hổ kia mới thành ra như vậy!"
Diệp Thanh Dương mặt lộ rõ vẻ bất duyệt nhìn cái nam nhân trước mắt, rồi quay lại nhìn người đang đi lên lầu, thân ảnh quật cường mà đơn bạc, làm cho càng nhìn càng muốn yêu thương.
Diệp Thanh Dương đi tới trước mặt Diệp Chấn Đình, ngẩng đầu đối thẳng hai mắt nhìn hắn, cũng không kiêu ngạo hay không siểm nịnh nói có điểm hờ hững
"Hôm nay mẹ thân thể không khỏe, chính là mời gia gia trở về đi "
Nói xong cũng không chờ Diệp Chấn Đình phản ứng, xoay người hướng lên lầu.
Diệp Chấn Đình nhìn hai người một trước một sau lên lầu, tức giận đến mặt trắng bệch
"Vì một nữ nhân như vậy! Quả là, quả là "
"Chấn Đình, Chấn Đình "
Diệp Thanh Dương đứng ở cửa phòng, nhìn người đang ngồi trên giường, mắt đã cảm thấy vẻ uể oải.
Đúng là vẫn còn không đành lòng, dù sao cũng là người nhà máu mủ tình thâm.
Diệp Thanh Dương biết, Diệp Dĩ Tình sẽ quay lại công ty để giám sát tình hình
Diệp Thanh Dương cũng tin tưởng, Diệp Dĩ Tình thông minh như vậy không có khả năng không biết cái này chỉ là một cái mở đầu mà thôi, người này phía sau khẳng định còn có bước tiếp theo. . .
Tại quán cà phê
Lâm Mục ngồi bên cửa sổ, thỉnh thoảng nhìn xung quanh, sau đó quay đầu lại nhìn trên TV
"Tin mới nhất, sự việc công ty Tình Uyển sử dụng nguyên vật liệu kém đang bắt đầu được điều tra...."
Tiếng chuông gió vang lên, Lâm Mục vừa xoay đầu thì thấy sắc mặt có chút âm lãnh của Diệp Thanh Dương đi đến
"Thanh Dương "
Diệp Thanh Dương không nói gì, thẳng đối diện Lâm Mục ngồi xuống.
"Muốn uống cái gì "
Diệp Thanh Dương lắc đầu, "Nói việc chính đi"
Lâm Mục gật đầu ,"Hảo, ta vừa xem tin tức thấy được, cái này khẳng định là có người cố ý vu oan giá họa "
"Ta đây không nói nhiều, ta muốn nhờ ba ngươi giúp ta điều tra người thực sự đứng sau chuyện này là ai"
Lâm Thiên Dã ba ba Lâm Mục là cảnh sát trưởng ở Z Thành, cũng ít có ai biết được, hóa ra hắn cũng chính là lão đại hắc bang "Dã Lang" lớn nhất tại Z thành.
Lâm mục lộ ra thần sắc khó gặp, "Hảo, ngươi muốn khi nào có kết quả?"
Diệp Thanh Dương đột nhìn nhìn thân ảnh nhất mạc gầy kia xuất hiện trong TV, vùng lông mày xung quanh nhíu lại
"Càng nhanh càng tốt "
"Thùng thùng " , tiếng đập cửa vang lên
Diệp Dĩ Tình vẻ mặt uể oải sĩ hạ mi mắt, "Vào đi "
Khả Lan cung kính nói một tiếng, "Diệp tổng ", sau đó nhẹ nhàng đi về trước, trong tay mang theo ly cà phê đem tới trước mặt Diệp Dĩ Tình.
Nhìn Diệp Dĩ Tình đang cúi đầu tỉ mỉ xem văn kiện, Khả Lan là lòng tràn đầy bội phục, trước đó không lâu công ty còn dính đến việc chất lượng trong thi công không đảm bảo khiến ai nấy đều hoảng sợ, thế nhưng Diệp Tổng vừa mới đến thì đem ngọn gió ở đầu sóng một chút đã kéo xuống.
Mở cuộc họp ký giả, Diệp Tổng lời ít mà ý nhiều, rồi lại nói năng có khí phách. Thứ nhất, nếu là đúng như tin tức đã đưa, thì Tình Uyển sẽ hoàn toàn bồi thường cho các doanh nghiệp. Thứ hai, Tình Uyển căn cứ vào thái độ có trách nhiệm, nhất định sẽ theo sát sự việc này, nhất định sẽ cho từng doanh nghiệp một cái công đạo.
Lời này vừa nói ra, căn bản là ký giả trong hội trường đang nhao nhao ồn ào thì một chút đã lắng xuống, trước không nói đến uy tín của công ty Tình Uyển, thì cá nhân Diệp Dĩ Tình đều khiến cho mọi người tín phục, nhiều năm qua, phàm là lời Diệp Dĩ Tình nói ra thì một câu đều là lời tin tưởng.
Đây là tổng tài quyết đoán đi, Khả Lan nghĩ, băng không công ty không có khả năng trong một thời gian ngắn đã phát triển đến như vậy.
Khả Lan vừa nghĩ vừa xoay người đóng cửa phòng tổng tài lại.
Không qua bao lâu, chờ lúc Diệp Dĩ Tình ngẩng đầu thì ly cà phê trên bàn đã lạnh tanh.
Giơ tay lên ấn vào mi tâm, tay phải rất tự nhiên với lấy cà phê nhấp một ngụm, có thể nói đây là thói quen thường lệ của nàng.
Diệp Dĩ Tình ngay đầu nhìn sắc trời, tuy là tạm thời có thể ngăn chặn việc này, nhưng sự tình khẳng định không thể thuận lợi mà giải quyết được.
Diệp Dĩ Tình đã cho người đi điều tra việc này, thế nhưng nàng nghĩ, người cuối cùng tra ra được thì cũng là người chịu thay tội cho người khác, người đằng sau muốn điều tra được sợ chỉ cũng.....
Diệp Dĩ Tình tự vấn mình vốn không đắc tội với người nào, mặc dù có sinh ý cạnh tranh nhưng đều là quang minh chính đại, nhiều năm như vậy trôi qua cũng không có ai dám nói nàng điều gì.
Muốn nói người cùng bản thân bất hòa , cũng chỉ có một mình nàng, có thể tính nết nàng ta như vậy nhưng cũng không dùng thủ đoạn vậy để làm nên cớ sự này.
Diệp Dĩ Tình đang nghĩ ngợi, cửa phòng đột nhiên đẩy ra
"Ngươi có thể nhàn nhã đi chơi nha, xem ra ta đây là quan tâm thừa "
Chỉ nghe đến thanh âm liền biết là ai, Diệp Dĩ Tình tay buông ly cà phê, liếc mắt nhìn Thương Thiên Mặc.
"lúc sáng hồn phách như mất hồn mất dạng, thế nào lúc này thì tâm tình đong đưa đây "
Thương Thiên Mặc tiêu sái đi đến đối diện Diệp Dĩ Tình ngồi xuống, "Này đều không phải bởi vì thấy yêu nghiệt này sao?"
Diệp Dĩ Tình trắng mắt liếc nàng, sau đấy thì không để ý
Thương Thiên Mặc đột nhiên cảm giác bị bỏ rơi, trong tư tưởng liền khó chịu, "Uy, ta thật vất vả mới bớt thời gian đến xem ngươi có đúng hay không còn sống, ngươi thế nào thì đối với ta như vậy ?"
Diệp Dĩ Tình cũng không ngẩng đầu lên nói, " Vậy cảm tạ hảo ý của ngươi "
"Ai, nói chuyện chính đi, đã điều tra ra ai chưa?"
"Vẫn chưa "
"Vậy ngươi hoàn thế nào bình tĩnh ngồi đây "
"Bằng không thì làm gì " , nàng ngẩng đầu nhìn Thương Thiên Mặc
Thương Thiên Mặc đan chân lại, "Tốt hơn hết là ngươi nên ngẫm lại xem đã đắc tội với người nào, không thì nam nhân nào bị ngươi cự tuyệt "
"Loại sự tình này chỉ có phát sinh trên người ngươi đi "
Thương Thiên Mặc bộ dáng xù lông lên, "Ngươi nói đùa cái gì, ta một nữ nhân ôn nhu như nước, thế nào có người nhẫn tâm đi thương tổn chứ "
"....."
Diệp Dĩ Tình là không dự định để ý đến nàng
Thương Thiên Mặc có chút không thú vị ngồi một chút liền đứng lên. "Thực sự là cuồng công tác, ta không ở đây với ngươi nữa, về đây "
Thương Thiên Mặc mới vừa đến cửa, đột nhiên vang lên một tiếng, "Cảm tạ ngươi tiểu mạt "
Thương Thiên Mặc quay đầu lại trừng mắt liếc nàng, "Ta khuyên ngươi một câu, đừng có cố sức, lúc rãnh rỗi thì đi tìm cái gương, nhìn ngươi hiện tại thành hình thành quỷ dạng gì "
Diệp Dĩ Tình nhìn cửa đóng lại mà lăn xả khóe miệng. . .
Thời gian tối vừa điểm 8 giờ, Diệp Thanh Dương mắt nhìn cửa, chính là không về, nhìn một bàn đầy thức ăn, đúng là một điểm thèm ăn cũng không có
Trương mụ nhìn thức ăn đã mau nguội, yên lặng thở dài, "Ta đem đi hâm lại "
Diệp Thanh Dương nhìn Trương mụ lấy thức ăn trên bàn , "Trương mụ, một hồi hâm xong rồi đem toàn bộ gói lại cho ta "
Diệp Thanh Dương hai chân đứng lại, mắt nhìn tầng 23, đèn vẫn còn sáng, quả nhiên.
Dừng xe đạp xong, nàng đem hộp cơm tiến vào tòa nhà.
Thẳng đi vào thang máy bấm tầng 23, nhìn con số màu đỏ không ngừng nhảy, Diệp Thanh Dương đầu có chút trên mây
Đinh một tiếng, lấy lại tinh thần thì cửa thang máy đã mở, nàng lăng lăng tiêu sái đi ra, đón ánh mắt của mọi người, Diệp Thanh Dương có chút câu nệ cười
"Tiểu Dương tới "
Khả Lan cười nhìn Diệp Thanh Dương có chút ngại ngùng
Diệp Thanh Dương gật đầu, sau đó mặt nhìn phòng làm việc tổng tài
Khả Lan nhẹ nhàng lắc đầu, "Diệp Tổng hiện đang bận họp, ngươi chính là nên đợi một lúc"
Diệp Thanh Dương úc một tiếng, dừng lại một lúc nhìn quanh bốn phía, đã đến giờ này mà toàn bộ mọi người vẫn còn đang làm việc.
Chỉ chốc lát sau, cửa phòng mở ra, Diệp Thanh Dương nhìn một nam nhân hơn ba mươi tuổi từ bên trong đi ra, lễ phép tính gật đầu, sau đó tiêu sái đi vào phòng.
"Mẹ ", Diệp Thanh Dương nhẹ nhàng mở miệng gọi
Diệp Dĩ Tình quay đầu lại, nhìn Diệp Thanh Dương đứng ở cửa có chút ngu đần, "Sao ngươi lại tới đây ?"
Diệp Thanh Dương cầm trong tay hộp cơm nhấp mắt nói,"Ta đem cơm đến cho mẹ "
Diệp Dĩ Tình xoay người đi tới bàn ngồi xuống, "Ta không đói "
"Kia không được, không đói cũng ăn một chút a, không thì thế nào có sức làm việc a", Diệp Thanh Dương vừa nói vừa đem thức ăn tới..
Diệp Dĩ Tình nhìn Diệp Thanh Dương có điểm cợt nhả, vùng xung quanh lông mày cau lại, "Ngươi ăn không "
"Ta a, ăn" , này miệng vừa nói ra, Diệp Dĩ Tình mang biểu tình nghiêm túc. Diệp Thanh Dương nhanh chóng nuốt lời trở lại.
"Hắc hắc, không, còn chưa ăn, nghĩ cùng mẹ ăn "
Diệp Dĩ Tình trừng mắt liếc nàng," Kia còn không mau ăn, ta còn chưa đói "
"Mẹ không muốn ăn sao?" , Diệp Thanh Dương có chút thương cảm hề hề mở miệng, nhìn ánh mắt có chút sắc bén của Diệp Dĩ Tình, vội vã câm miệng, ngoan ngoãn cầm lấy đũa, cũng buồn bã ỉu xìu, nừa ngày cũng chưa ăn được một miếng cơm.
Diệp Dĩ Tình lơ đãng ngẩng đầu, vừa thấy như vậy một màn, hơi nhíu mày, một hồi sau, khép lại văn kiện trên tay...
"Đến, mẹ, nếm thử cái này, ngon lắm "
"Còn có cái này, đều là Trương mụ cố ý làm cho mẹ "
"Ân, cái này cũng không sai "
"...."
Diệp Dĩ Tình nhìn thức ăn được gắp đầy trong bát cơm, cơm đều nhìn không thấy, mà người trước mặt này còn liên tục không ngừng cằn nhằn, mà bát cơm của nàng chỉ đều là cơm trắng, có chút bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Diệp Thanh Dương
"Đừng chỉ gặp cho ta, ngươi nhanh ăn đi "
Diệp Dĩ Tình nói xong liền gắp đến một miếng rau xanh đến bát của Diệp Thanh Dương
Diệp Thanh Dương gật đầu, ăn thật lớn một ngụm cơm, mặt mày rạng rỡ ăn.
"Được rồi, ta buổi chiều có qua gia gia, bác sĩ nói đã không còn gì đáng ngại, mẹ ngươi không cần lo lắng "
Diệp Dĩ Tình đang ăn thì dừng lại một chút, cái gì cũng không nói.
Nguyên vốn muốn làm cho mẹ yên tâm, Diệp Thanh Dương lúc này mới nghĩ tới hiện tại không nên đề cập đến, cái loại cảm giác hận không nói nên lời này, khó chịu quá đi.
Dù sao cũng là phụ thân, làm ra chuyện như vậy, chính là bên ngoài không để ý nhưng bên trong rất quan tâm
"Một hồi cơm nước xong, ta nói tiểu Lý đưa ngươi về "
"Ta đây về cùng ngươi " , Diệp Thanh Dương nhanh thốt ra, tự nhiên tựa như là chuyện .
Diệp Dĩ Tình ngẫng đầu nhìn Diệp Thanh Dương, giống như là muốn nhìn thấu suy nghĩ nàng, chỉ là, Diệp Thanh Dương có điểm chột dạ
"Mẹ, ngươi điều tra ra được rồi sao?"
Diệp Dĩ Tình căn bản là muốn đứng dậy lại hoàn đĩnh bất động, có chút vô cùng kinh ngạc nhìn Diệp Thanh Dương
"Ai nói với ngươi cái gì "
Diệp Thanh Dương ngẩng đầu, "Không có, chỉ là loại sự tình này, không giống như bị người khác hãm hại sao? Trong TV đều là chuyện như thế"
Nghe nói như vậy, Diệp Dĩ Tình âm thầm thở dài một hơi, nàng không muốn người trước mắt dính vào những chuyện thị phi .
"Diệp Thanh Dương "
Diệp Thanh Dương ngơ ngác, nhưng chính là thành thật lên tiếng, "Ân "
"Ngươi gần đây có đúng hay không rất rãnh " , Diệp Dĩ Tình đột nhiên hỏi
"A?", mẹ nói lời này là có ý a?
"Không có việc gì làm thì đi ra ngoài một chút đi, bớt xem những phim truyền hình không có nội dung "
"...."
Quả nhiên không ngoài sở liệu, người làm nên sự này nghĩ có thể lừa bịp tống tiền tổng tài, chính là không nói ra người sai ở phía sau
Ngày mai tin vừa đưa ra, chuyện kiện tụng lần này có thể giải quyết, thế nhưng còn xảy ra chuyện gì không biết được, nếu như còn chưa tìm ra được người cầm đầu, thì công ty Tình Uyển chắc chắn vẫn trong thế bị động.
Vừa nhìn thời gian, đã 23 giờ.
Diệp Dĩ Tình qua đầu thì thấy Diệp Thanh Dương đang ngủ tại sô pha
Đứng dậy đi đến sô pha vỗ nhẹ vào khuôn mặt có chút lạnh kia
"Diệp Thanh Dương, tỉnh tỉnh "
Diệp Thanh Dương có điểm mê ngủ mở mắt ra, nhìn khuôn mặt tinh xảo được phóng đại, cọ một chút ngồi dậy, miệng cười đến toe toét
"Mẹ, ngươi giải quyết xong công việc rồi sao? Có mệt hay không? Chúng ta về nhà đi, có được hay không?"
Diệp Dĩ Tình nhìn người trước mặt, gật đầu
Bởi vì Diệp Thanh Dương muốn nàng ngồi ở sau, cho nên cuối cùng Diệp Dĩ Tình ngồi xuống ghế phó lái.
Trời đã mau sáng, trên đường xe cộ rất ít, Diệp Thanh Dương cũng không chạy nhanh, có thể là không muốn trôi qua thời gian này.
Con mắt luôn nhìn sang người bên cạnh, không biết là lần thứ mấy, chờ lúc Diệp Thanh Dương quay đầu lai thì người kia đã nhắm chặt hai mắt
Diệp Thanh Dương nhẹ nhàng đem xe dừng lại, cởi ra chiếc áo khoác rồi đắp lên người bên cạnh, lơ đãng lúc quay đầu, khuôn mặt gần trong gang tấc, hơi lạnh hô hấp nhẹ nhàng mà có chút nóng lên ở bên môi, trái tim không khống chế được bắt đầu đập kịch liệt, bỗng nhiên nhớ tới sáng sớm hôm nay vừa hôn, ma xui quỷ khiến thế nào bắt đầu chậm rãi đến gần, khi hơi nóng kia vừa chạm đến đầu môi hơi lạnh, Diệp Thanh Dương tựa hồ nghe thấy thanh âm băng tuyết tan rã trong mùa xuân hoa nở, tay đặt lên lưng áo, không tự chủ được bắt đầu hạ xuống, vẫn đầu lưỡi ấm áp chạm vào đôi môi hơi lạnh, từ từ nhẹ nhàng đảo qua, thân dưới mạnh run lên, sau đó lo lắng mở hai mắt. . .