Hai tay Diệp Thanh Dương nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của Diệp Dĩ Tình, tràn đầy lo lắng ngẩng đầu hỏi bác sĩ đang thu hồi ống nghe, "Nhạc Chương thúc, mẹ ta thế nào?"
Lâm Nhạc Chương, bác sĩ tư nhân Diệp Gia, y thuật cao siêu, từ khi Diệp Chấn Đình mới vừa khởi nghiệp thì bắt đầu theo hắn.
Lâm Nhạc Chương trước đó mặt hoàn nhăn thì hiện tại mi đã nhanh giãn ra, khẽ mỉm cười nhìn Diệp Thanh Dương, "Không có việc gì, chính là thân thể có chút suy nhược, hẳn là gần đây không nghỉ ngơi tốt đi, cũng không ăn uống tốt có đúng hay không?"
Diệp Thanh Dương quay đầu nhìn sắc mặt trắng bệch của người đang nằm trên giường, gật đầu.
Mấy ngày nay trên cơ bản Diệp Dĩ Tình chưa từng ăn cái gì,buổi tối tuy rằng đèn đều tắt như thường lệ, thế nhưng nàng biết Diệp Dĩ Tình khẳng định còn chưa ngủ.
"Ta quay về kê thuốc bổ, một hồi nữa cho đến, chăm sóc mẹ ngươi thật tốt "
Nhìn Diệp Thanh Dương gật đầu, Lâm Nhạc Chương mới cầm lấy đồ đạc đi ra, mới vừa ra phòng khách thì đυ.ng lấy Trương mụ
"Thế nào lão Lâm, tiểu thư có sao không?"
Lâm Nhạc Chương cười cười, "Yên tâm đi, không có việc gì lớn, ta trở lại lấy thuốc"
Trương mụ làu bàu nói, "Vậy là tốt rồi, vậy tốt rồi ", đột nhiên nghĩ tới cái gì, "Được rồi, tiên sinh cùng phu nhân đã biết tiểu thư ngã bệnh rồi sao?"
Nhắc tới cái này, Lâm Nhạc Chương đột nhiên nhớ tới vừa rồi Diệp Thanh Dương nói một câu, "Chuyện mẹ té xỉu tạm thời đừng nói cho gia gia nãi nãi"
"Không có "
Lâm Nhạc Chương nhịn không được nghĩ, chẳng lẽ sợ Diệp Chấn Đình cùng Bạch Tĩnh lo lắng sao? Nghĩ đến cái này, Lâm Nhạc Chương không khỏi cảm khái, tiểu Dương hài tử này từ nhỏ đã thông minh hiểu chuyện, lúc trước cha mẹ nàng thế nào nhẫn tâm từ bỏ, bất quá cũng may gặp được tiểu thư.
Nghe Lâm Nhạc Chương nói không có, Trương mụ chẳng hiểu sao đột nhiên khe khẽ thở dài, Lâm Nhạc Chương đứng rất gần nàng nên đều đem lọt vào tai
"Vì sao thở dài? Là xảy ra chuyện gì sao?"
Trương mụ vẻ mặt ngưng trọng lắc đầu, "Ta cũng không rõ lắm xảy ra chuyện gì, bất quá tiên sinh cùng tiểu thư có lẽ xảy ra chuyện nghiêm trọng "
Diệp Thanh Dương đem bàn tay lạnh lẽo của Diệp Dĩ Tình bỏ lại trong chăn, sau đó tỉ mỉ sửa lại góc chăn, ngay đầu giường ngồi xuống, con mắt cứ như vậy nhìn chằm chằm Diệp Dĩ Tình, ánh mắt vô tận yêu thương còn chất chứa tình yêu say đắm.
Nhìn vùng lông mày Diệp Dĩ Tình nhíu chặt, Diệp Thanh Dương do dự một chút rồi vươn tay ra, nhẹ nhàng xoa lõng từng chút một.
Một lần lại một lần nữa, chậm rãi, vùng lông mày Diệp Dĩ Tình nhẹ nhàng co giãn, khóe miệng Diệp Thanh dương bất giác dâng lên ý cười.
Không biết qua bao lâu, khi Diệp Thanh Dương dời ánh mắt từ trên người Diệp Dĩ Tình ra, sắc trời ngoài cửa sổ đã tối sầm lại, Diệp Thanh Dương đứng dậy đi đến mở đèn, điều chỉnh lại cho ánh sáng nhu hòa.
Vừa muốn xoay người trở lại, Trương mụ đột nhiên đi đến.
"Tiểu thư thế nào? Tỉnh sao?" , Trương mụ thấp giọng hỏi Diệp Thanh Dương
Diệp Thanh Dương quay đầu nhìn người trên giường, "Còn chưa tỉnh, bất quá đã không còn nóng nữa "
"Kia có muốn hay không đánh thức nàng, để cho nàng cơm nước xong rồi ngủ tiếp, nàng đều vài ngày đã không ăn thứ gì rồi "
Diệp Thanh Dương nhìn người trên giường một hồi lâu, lắc đầu , "Để cho nàng ngủ đi "
Trương mụ gật đầu, "Kia ngươi theo ta xuống dưới ăn cơm "
"Ta không đói, Trương mụ ăn trước đi " , Diệp Thanh Dương quay sang Trương mụ cười cười
Trương mụ nghe xong mặc kệ, "Ngươi không ăn sao được a? Không ăn cơm nào có sức chăm sóc tiểu thư a, ngoan, nghe mụ nói, chịu xuống ăn một chút đi"
"....", Diệp Thanh Dương chính là không nhả ra tiếng đáp ứng
"Ngươi như vậy nếu để tiểu thư biết, nàng sẽ lại không vui, ngươi biết nàng không thích ngươi như vậy ..."
"Ta đây xuống liền "
Ánh nắng sáng sớm xuyên thấu qua cánh cửa rọi vào phòng, mí mắt người trên giường cũng theo đó giật giật, sau đó chậm rãi mở ra, đôi mắt sâu thẳm như có ma lực, làm cho không đành lòng dời ánh mắt đi chỉ trong chốc lát
Diệp Dĩ Tình king ngạc nhìn khí trời ngoài cửa sổ, chẳng hiểu sao trong tư tưởng nổi lên một trận không vui, như đột nhiên nổi lên mưa phùn lất phất, tâm tình có điểm u ám thê lương.
Quay đầu, lơ đãng thoáng nhìn đầu giường, đầu óc trong nháy mắt có điểm trống rỗng, sau khi lấy lại tinh thần mới nhìn kỹ thật là có người tựa ở đầu giường
Mái tóc ngắn có chút mất trật tự, đôi môi hơi mỏng chu lên, thoạt nhìn có chút ngây ngốc, lông mi thật dài thỉnh thoảng run run nhẹ nhàng, vành mắt ẩn đen nhìn rất không phù hợp, còn có vẻ chói mắt.
Người nọ là cả đêm đều nằm sấp chỗ này sao? Diệp Dĩ Tình hơi nhăn mi lại, vừa muốn đưa tay đến đánh thức, nhưng phát hiện tay không có cách nào nhấc lên được, vừa nhìn lại, Diệp Thanh Dương đã nắm trọn tay nàng từ lúc nào, ấm áp, còn có điểm khó thích ứng
Diệp Dĩ Tình có chút sững sờ, Diệp Thanh Dương đột nhiên yếu ớt mở mắt, căn bản vẫn còn buồn ngủ lại nhìn đến Diệp Dĩ Tình tỉnh thì bật người cười sáng lạn đến không gì sánh được, so với ánh nắng ngoài cửa sổ còn chói mắt hơn vài phần.
"Mẹ, ngươi tỉnh "
Diệp Dĩ Tình mắt nhìn bàn tay bị nắm chặt, "Ngươi cả đêm qua đều ngủ chỗ này?"
"Ngạch, ân ", Diệp Thanh Dương không biết làm sao gật đầu, nhưng chính là không có buông tay.
Diệp Dĩ Tình bộ dạng biểu tình chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn nàng, "Cả đêm đều nằm sấp chỗ này, còn không biết lên giường ngủ sao?" , giường lớn như vậy, chẳng lẽ còn lo lắng ngủ không đủ chỗ phải không!
Diệp Thanh Dương lăng lăng nhìn hai bên trái phải Diệp Dĩ Tình, có phản ứng bất ngờ hướng tới, ý mẹ là nói nàng cùng mẹ ngủ sao? !
"Thế nhưng, thế nhưng mẹ đều không thích. . . "
Câu nói tiếp theo Diệp Thanh Dương còn chưa nói ra, bất quá Diệp Dĩ Tình đã biết nàng muốn nói cái gì, không thích người khác ngủ giường nàng, bất quá, nàng là người khác sao? Nghĩ vậy thôi, không biết vì sao, Diệp Dĩ Tình đã có chút tức giận.
"Cái kia mẹ ngươi chắc đã đói, ta đi giúp ngươi lấy thức ăn "
Xem Diệp Dĩ Tình chỉ là nhìn nàng một cái, không gật đầu cũng không lắc đầu, Diệp Thanh Dương xoay người bỏ chạy ra khỏi phòng, Diệp Dĩ Tình nhìn bóng lưng nàng, dĩ nhiên có điểm hoảng hốt.
Bầu không khí trong phòng hơi hướng quỷ dị, Diệp Dĩ Tình trừng mắt nhìn Diệp Thanh Dương, bộ dạng ngươi có muốn xem lại thần tình ta tốt như nào không, mà Diệp Thanh Dương thì khéo léo một tay bưng bát, một tay giơ thìa nhìn Diệp Dĩ Tình, ánh mắt co rúm lại, nhưng lại quật cường dáng dấp không chịu thỏa hiệp.
"Ta không đói bụng "
Diệp Dĩ Tình diện vô biểu tình phun ra ba chữ, chính là không chịu hé miệng ăn cái gì.
"Mẹ đêm qua chưa ăn cái gì, hiện tại thế nào lại không đói, hơn nữa, mẹ ngươi còn mang bệnh, không ăn thế nào khỏe lại đây" , nói liền đưa thìa đến bên mép nàng
"Ta không ăn "
"Không ăn nhiều thì ít nhất cũng ăn một miếng a, này cháo ngon, là Trương mụ nấu riêng cho ngươi "
Diệp Thanh Dương nhìn Diệp Dĩ Tình vẫn không chịu ăn, thì một mực tận tình khuyên bảo nói 'a', sắc mặt Diệp Dĩ Tình triệt để là đen xuống rồi
"Diệp Thanh Dương!" , Diệp Dĩ Tình hầu như là nghiến răng nghiến lời hét tên nàng
Diệp Thanh Dương vội vã im miệng, vẻ mặt cười hề hề nhìn Diệp Dĩ Tình, "Làm sao vậy mẹ?"
Mắt thấy ánh mắt Diệp Dĩ Tình hàn quang bắn ra bốn phía, Diệp Thanh Dương còn không sợ chết lại tới thêm một câu. "Mẹ có đúng hay không nghe ta chuẩn bị ăn một miếng a "
Điều này sao cảm giác nàng là tiểu hài tử, mà Diệp Thanh Dương nàng là người lớn đi!
"Ngươi nếu dám nói lại lời vô ích, tin hay không ta đem ngươi đá đi!"
Diệp Thanh Dương vẻ mặt vô tội nói, "Được được được, ta không nói, thế nhưng mẹ ngươi muốn đá ta đi mà không ăn cái gì a, sức khỏe thế nào đem ta đá được a"
"Diệp! Thanh! Dương!"
Diệp Dĩ Tình lần này đề cao vài tiết tấu, Diệp Thanh Dương bất giác run lên, chính là địch lại không được khí tràng cường đại của mẹ a!
Lúc này Diệp Thanh Dương rốt cuộc cũng ngoan ngoãn nghe lời, không ồn ào huyên náo nữa, bất quá đã đặt cái thìa ở đằng kia, Diệp Dĩ Tình lập tức hung hăng trừng mắt liếc nàng.
Tay Diệp Thanh Dương run lên, thiếu chút nữa đem cháo đổ lên giường. Thực sự chịu không nổi ánh mắt có lực sát thương của nữ nhân này a, nhìn trong bát còn chưa động qua miếng cháo, đột nhiên tâm nảy lên ý tưởng, đoan khởi tự bản thân đem ăn vào.
Diệp Dĩ Tình nhìn một màn trực tiếp như vậy thì triệt để hết chỗ nói rồi, vừa muốn lấy tay mà đánh cho một cái....,không ngờ đột nhiên có một bàn tay cố định sau đầu nàng, sau đó chỉ cảm thấy trên môi cảm giác ấm áp, ngay sau đó thì thứ chất lỏng ấm áp kia chảy xuôi theo đường cổ.
Đợi Diệp Dĩ Tình lấy lại tinh thần, Diệp Thanh Dương đang ghé vào người nàng cũng căng thẳng lên
Nhìn khóe môi Diệp Dĩ Tình mang vết loang trắng của dịch thể, mím môi, nhíu mày, con ngươi sâu thẳm mang tia hàn quang bắn ra bốn phía, thẳng đến khi Diệp Thanh Dương thấy đầu tê dại, có chút run rẩy vươn tay ra, sau đó đem khóe miệng Diệp Dĩ Tình lau đến chút cháo còn đọng lại.
Diệp Dĩ Tình rốt cuộc cũng phát hiện, tiểu quỷ này ngày càng to gan lớn mật, không nghe lời của nàng không nói, hiện tại cư nhiên còn dám làm cái này, như này, đều học nhanh lắm ! ! !
Diệp Thanh Dương chuẩn bị nghênh tiếp bão tố đi tới, cửa đột nhiên vang lên âm thanh của người nào đó không đứng đắn
"Ai u, này mới sớm thì đằng đằng sát khí, có thể hay không có gian tình a "
Thương Thiên Mặc ngồi xuống vị trí vừa rồi của Diệp Thanh Dương,Diệp Thanh Dương ngoan ngoãn đứng phía sau
"Ta còn tưởng rằng ngươi tốt lắm, không nghĩ tới cũng sẽ sinh bệnh đi"
Diệp Dĩ Tình lạnh lạnh liếc nàng, "Đại tinh tinh của chúng ta không ở nơi khác dương nanh múa vuốt, hôm nay thế nào thì rãnh rỗi tới đây?"
Vừa nghe đến lời này, Thương Thiên Mặc liền xù lông, "Ngươi mới đại tinh tinh! Ta đều là mỹ nhân hơn cả mỹ nhân, tiên nữ đều không sánh tới!"
Diệp Thanh Dương ở sau vừa nghe xong , nữ nhân này da mặt dày thật không thể địch nổi a!
Diệp Dĩ Tình không để ý nàng, Diệp Thanh Dương cũng nhịn không được, "Dì Mặc, ngươi hôm nay thế nào không cùng người kia thân mật một chỗ a"
Diệp Thanh Dương vừa nói xong, ót đã bị người vỗ một cái tát, "Ngươi tiểu quỷ thối này, một điểm trí nhớ cũng không có, đã nói phải gọi Mặc tỷ "
Diệp Thanh Dương vuốt ót không nói gì liền trở mình cái bạch nhãn ,"Được, Mặc tỷ "
"Ân, ngoan, này không sai biệt lắm, ta cùng nàng rất tốt a", Thương Thiên Mặc vui cười trả lời
Diệp Dĩ Tình thế nhưng thấy được biểu tình mất tự nhiên của nàng, "Xảy ra chuyện gì?"
"Cái gì mà xảy ra chuyện gì? Không có a, ta tốt a, là ngươi mới đúng "
Thương Thiên Mặc đột nhiên bùng nổ oang oang mấy tiếng, Diệp Dĩ Tình biết nàng không muốn nói cho nên cũng không có hỏi lại.
Thương Thiên Mặc nhìn Diệp Dĩ Tình không hỏi lại, trong tư tưởng thoáng thở phào nhẹ nhõm, cũng không có việc gì, chỉ là trong thời gian đi tìm Hứa Nghiên, thấy nàng cùng một nam nhân khác cùng nhau, không chỉ một lần, hay là bàn chuyện công việc, là nàng suy nghĩ nhiều cũng không chừng.
"Được rồi", Thương Thiên Mặc đột nhiên quay đầu nhìn Diệp Thanh Dương, "Ngươi vừa đối băng nhân làm cái gì, xem nàng bộ dạng biểu tình muốn gϊếŧ ngươi, nàng thế nhưng ít lộ ra biểu tình kinh khủng như vậy a, thành thật nói, ngươi có đúng hay không...."
**
Thương Thiên Mặc ăn xong bữa trưa thì đi về, Diệp Dĩ Tình nhìn Diệp Thanh Dương kia làm thủ tục thương cảm ủy khuất, cuối cùng thì ăn một chén cơm nhỏ, này cơm nước xong sau đó nàng chuẩn bị trở về phòng, vào gian phòng vừa định đóng cửa, xoay đầu thì thấy một cái bộ dạng, làm nàng thất kinh hồn phách, mặt nàng căng lại, gọi Diệp Thanh Dương về giường ngoan ngoãn ngủ trưa, tối qua nằm úp khẳng định một đêm cũng không ngủ hảo.
Diệp Dĩ Tình sau đó cũng lên giường, nằm mơ mơ màng màng ngủ. Lúc tỉnh lại đã hơn ba giờ chiều.
Diệp Dĩ Tình đứng dậy đi tới bên cửa, mới vừa kéo rèm ra thì thấy phía dưới con đường nhỏ có người đang đứng, chính là nhìn lên hướng này, đang nhìn rõ là ai thì ánh mắt Diệp Dĩ Tình bắt đầu trở nên phiêu phiêu bất định.
Diệp Thanh Dương gõ cửa hai lần không ai phản ứng, cho rằng Diệp Dĩ Tình vẫn chưa dậy, thì nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, mới vừa nhấc đầu thì thấy được Diệp Dĩ Tình đứng bên cửa sổ.
"Mẹ "
Không có tiếng phản ứng, Diệp Thanh Dương nhẹ nhàng đi qua, đứng bên cạnh Diệp Dĩ Tình, thấy Diệp Dĩ Tình chính là hướng mắt xuống dưới, không khỏi cũng nhìn theo, vùng lông mày nàng khe khẽ nhíu lại, quay đầu nhìn Diệp Dĩ Tình, biểu tình vô hạn bình tĩnh
Diệp Thanh Dương nhìn người cách đó không xa đứng như điêu khắc nhìn các nàng, hơi nhíu mày, kỳ thực nàng cũng không đáng ghét, chỉ là chưa nói tới có bao nhiêu thích
Diệp Thanh Dương đi qua, Úc Tâm nghe được thanh âm thì quay đầu lại, có điểm kinh ngạc nhìn Diệp Thanh Dương, vừa thấy Diệp Dĩ Tình biến mất ở cửa sổ, nàng còn nghĩ là. . .
"Ngươi nên về đi", Diệp Thanh Dương bình tĩnh mở miệng
Úc Tâm nhàn nhạt câu hạ khóe miệng, dáng vẻ tươi cười mang theo một tia khổ loạn, "Cảm ơn "
Nhìn Úc Tâm không hề động, Diệp Thanh Dương lại mở miệng, "Mẹ hiện tại không muốn thấy ngươi, ngươi đứng ở đây cũng không có tác dụng "
Úc Tâm ngẩng đầu nhìn ban công lầu hai, nhấc lên một góc rèm, bên trong rỗng tuếch
"Tình nhi nhất định sẽ tới gặp ta "
Nghe nói như thế, Diệp Thanh Dương có chút sinh khí, người này thế nào như vậy, chỉ lo cho bản thân, cũng không lo lắng cảm thụ của mẹ nàng, mẹ mặc dù có đối chuyện nàng giấu diếm cùng thương tâm vì phản bội, nhưng càng nhiều đối bản thân căm hận, tất cả đều do nàng dựng lên, tất cả cũng do nàng tạo thành
"Chuyện gì cũng đều cần thời gian, ngươi có thế hay không cũng suy nghĩ cho mẹ ta một chút, ngươi đây là muốn gϊếŧ chết nàng sao? !"
Diệp Thanh Dương về nhà sau đó, Diệp Dĩ Tình đang ở phòng khách xem TV, mà Diệp Thanh Dương biết Diệp Dĩ Tình căn bản đều không xem, tuy rằng mắt nàng đang nhìn chằm chằm màn hình TV, thế nhưng lại không động..
Diệp Thanh Dương đi qua ngồi cạnh nàng, lấy điều khiển đổi đài, một bên cùng Diệp Dĩ Tình nói
"Mẹ đang xem cái gì? Gần đây hình như có hài kịch mới.."
Đổi đài đổi đài, đột nhiên thấy tin tức tài chính và kinh tế Z thành ,"Xem cái này đi"
Diệp Thanh Dương vừa muốn buông điều khiển ra, thì trong TV đã truyền đến tin tức
"Tin tức nóng, sáng hôm nay lúc mười giờ, ở công ty lớn nhất của thành phố tra ra ba hạng mục sử dụng thép không chất lượng, tính đến ba giờ chiều hôm nay, đã có rất nhiều rất nhiều chủ xí nghiệp yêu cầu bồi thường..."