Chương 5

Tám năm trước

"Xuống xe "

Diệp Dĩ Tình vẻ mặt diện vô biểu tình phun ra hai chữ sau đó đã đi xuống trước, Diệp Thanh Dương vội vã tháo dây an toàn, mở cửa xe đi theo sau.

Diệp Dĩ Tình đưa tay nhấn chuông cửa, Diệp Thanh Dương vẫn an tĩnh đứng sau nàng.

Ra mở cửa là một nữ nhân trên dưới năm mươi tuổi, thấy Diệp Dĩ Tình trên mặt dáng vẻ tươi cười che cũng không che được.

"Tiểu thư đã trở về"

Diệp Dĩ Tình hơi cau lên khóe miệng, "Hoàng mụ"

Hoàng mụ vừa muốn đóng cửa, nhưng phát hiện người phía sau Diệp Dĩ Tình, có chút sửng sốt.

"Đây là..."

Đi vào cửa Diệp Dĩ Tình quay đầu lại, "Đến đây "

Diệp Thanh Dương mắt nhìn hoàng mụ, lúc này mới cúi đầu đi vào nhà.

Diệp Thanh Dương đang đứng tháo giày, vừa nhấc đầu lên liền thấy một nữ nhân độ tuổi trung niên đi ra.

"Tình nhi đã trở về"

Diệp Dĩ Tình nhẹ nhàng gật đầu, xoay người đi tới sô pha ngồi xuống.

Đối với phong thái lãnh đạm của Diệp Dĩ Tình, Bạch Tĩnh cũng không tức giận, vẫn như cũ bộ dáng tươi cười.

"Ngươi cũng đến ngồi đi "

Nghe được thanh âm hoàng mụ, Bạch Tĩnh quay đầu thì thấy được Diệp Thanh Dương ở hướng kia, đầu tiên là sửng sốt, sau đó hỏi hoàng mụ, " Đây là..."

Hoàng mụ mắt nhìn Diệp Dĩ Tình, "Phu nhân, là tiểu thư đưa về"

Bạch Tĩnh lập tức nhìn về phía Diệp Thanh Dương, "Tĩnh nhi, nàng là..."

Diệp Dĩ Tình nhìn Diệp Thanh Dương, "Đến"

Diệp Thanh Dương ngoan ngoãn mà đi tới, nhìn mắt Diệp Dĩ Tình ý bảo ngồi xuống.

"Nữ nhi của ta Diệp Thanh Dương "

Diệp Dĩ Tình vân đạm phong khinh nói, này Bạch Tĩnh cùng Hoàng mụ nghe được sắc mặt liền trở nên cứng ngắt, nói không lên biểu tình.

Qua hơn nửa ngày Bạch Tĩnh mới lấy lại tinh thần, nhìn Diệp Thanh Dương một chút, sau đó là nhìn Diệp Dĩ Tình, thần tình thoạt nhìn có điểm không biết làm sao, "Tình nhi, ngươi chừng nào thì có nữ nhi, mụ thế nào không biết"

Diệp Dĩ Tình không nóng không lạnh trả lời, "Một tuần trước "

"..."

Bạch tĩnh có điểm tiêu hóa không được, này đột nhiên có một tôn nữ lớn như vậy cũng không nói, hoàn qua một tuần nàng mới biết được, trong khoảng thời gian ngắn nàng thật không biết nói năng cái gì.

"Ngươi theo ta đến đây!"

Bạch Tĩnh vừa nhấc đầu, thì thấy từ lúc nào Diệp Chấn Đình đã đi ra, vẻ mặt bình tĩnh chính là nhìn đến Diệp Dĩ Tình đang ngồi ở sô pha kia.

"Chấn Đình, Tình nhi mới vừa trở về, trước tiên để cho nàng nghỉ ngơi một chút, còn chuyện gì hơn chuyện này nữa đi "

Diệp Chấn Đình cái gì cũng chưa nói, thì xoay người lên lầu, một lát sau, Diệp Dĩ Tình cũng từ sô pha đứng lên , đi lên lầu hai.

Bạch Tĩnh nhìn bóng lưng Diệp Dĩ Tình, tâm tình bất đắc dĩ lại sinh yêu thương, hài tử này vốn là còn đang sinh khí với bọn họ, hiện tại lại ra việc này, Chấn Đình hắn khẳng định lại không vui...

Bạch tĩnh thở dài, quay đầu lại nhìn Diệp Thanh Dương kia vẫn ngồi an tĩnh trên sô pha, ánh mắt phức tạp mà đi đến...

**

Diệp Thanh Dương lấy lại tinh thần, nhìn ánh mắt chuyên tâm lái xe của Diệp Dĩ Tình, ngày đó, qua hơn nửa giờ, Diệp Dĩ Tình từ trên lầu đi xuống, sắc mặt thoạt nhìn không tốt, chỉ lạnh lùng mà nói Diệp Thanh Dương đi, cũng không quản Bạch Tĩnh cùng hoàng mụ cật lực giữ lại, không quay đầu liền ly khai.

Từ lúc đó hai ba năm sau Diệp Dĩ Tình rất ít mang nàng trở lại, bản thân Diệp Dĩ Tình cũng rất ít khi trở về, vì thế, Diệp Thanh Dương vấn rất áy náy, tuy rằng Diệp Dĩ Tình đối ngày đó chuyện vẫn đều chưa nhắc đến , nhưng Diệp Thanh Dương khẳng định là bản thân không được vừa ý, nàng năng cảm giác đến, Diệp Chấn Đình cùng Bạch Tĩnh không thích mình, có lẽ càng chuẩn xác mà nói là không thích nàng làm tôn nữ của bọn họ.

Thẳng đến bốn năm sau tình huống mới có biến chuyển tốt đẹp, Diệp Chấn Đình cùng Bạch Tĩnh gọi điện bảo Diệp Dĩ Tình mang nàng đến, thỉnh thoảng Diệp Dĩ Tình còn có thể chủ động đến, mà bọn họ cũng đã tiếp nhận Diệp Thanh Dương rồi, càng trải qua tiếp xúc, càng thích tính cách thông minh cùng hiểu chuyện của nàng.

Thế nhưng ngày vui được chẳng bao lâu, không biết là phát sinh sự tình gì, từ ngày sinh nhật của Diệp Dĩ Tình ba năm trước, bọn họ lại quan hệ căng thẳng như trời đông giá rét...

"Xuống xe"

Diệp Thanh Dương lúc này mới ý thức được đã tới rồi, mở cửa xuống xe.

Nhìn Diệp Dĩ Tình đi phía trước, Diệp Thanh Dương không biết lần này đi vào hội lại xảy ra chuyện gì, trong tâm tình không khỏi bắt đầu lo lắng.

Vẫn như cũ là hoàng mụ đi ra mở cửa, " Các ngươi đã về"

"Hoàng mụ "

"Hoàng mụ"

"Ai, mau, mau vào "

Diệp Dĩ Tình cùng Diệp Thanh Dương vừa vào cửa liền nghe giọng nói Bạch Tĩnh vang lên, " Tình nhi cùng tiểu dương đã về"

Diệp Thanh Dương mỉm cười, "Nãi nãi"

"Úi chà", Bạch Tĩnh lên tiếng cười ha hả, con mắt không khỏi nhìn về phía Diệp Dĩ Tình.

"Mụ "

Thần sắc lãnh đạm trước sau như một, nhưng Bạch Tĩnh vẫn như cũ vui vẻ mà nói

"Ừ, các ngươi ngồi đi, ngày hôm nay ta tự mình xuống bếp, làm cho mấy người các ngươi hảo ăn"

Bên này Bạch Tĩnh vừa đi thì Diệp Chấn Đình xuất hiện.

"Tiểu Dương đến đây"

Diệp Thanh Dương nhếch miệng cười, "gia gia"

Diệp Chấn Đình gật đầu, ánh mắt luôn luôn nghiêm khắc dừng lại ở Diệp Dĩ Tình đang ôm cánh tay không nói lời nào.

"Cái kia ta đi giúp nãi nãi làm cơm"

"Diệp Thanh Dương mắt nhìn Diệp Dĩ Tình nói, liền đứng lên bỏ chạy.

Diệp Chấn Đình ở bên cạnh đặt người ngồi xuống sô pha, nhìn Diệp Dĩ Tình thành thạo lấy dụng cụ trà, phao trà, châm trà, sau đó đem đến trước mặt hắn.

"Công ty gần đây thế nào"

.......

Đột nhiên nhìn Diệp Thanh Dương chạy vào bếp, hoàng mụ cười ha hả hỏi

"Tiểu dương thế nào vào đây"

Đang vội vàng giúp Bạch Tĩnh liền quay đầu, "Có đúng hay không đói bụng ?"

"Hắc hắc, không có, ta là tới giúp nãi nãi ngươi làm cơm"

"Ngươi giúp làm cơm sao?", Bạch Tĩnh nhịn không được trêu ghẹo nàng.

"Ách...", Diệp Thanh Dương 囧 , "Sẽ không, nhưng ta có thể rửa thái giúp người a"

"Này ta đều rửa rồi, ngươi chính là đi ra chơi đi" , hoàng mụ cười nói.

"Ách..."

"Không thì ở lại đây theo ta nói chuyện đi, các người đều đã lâu không về"

Vì vậy Diệp Thanh Dương thuận lợi ở lại phòng ăn, nhiệm vụ chính là bồi Bạch Tĩnh nói chuyện phiếm.

"Hiện tại học rất căng thẳng sao? Có thể hay không sẽ mệt chết đi?"

"Ha hả, sẽ không"

"Tiểu dương chúng ta thông minh như thế, khẳng định học không uổng công"

Diệp Thanh Dương cười, Bạch Tĩnh đột nhìn thoáng ra bên ngoài, sau đó thần bí hề hề hỏi Diệp Thanh Dương.

"Mẹ người gần đây có qua lại với nam bằng hữu không "

Hóa ra muốn thám thính nàng chuyện này đi, Diệp Thanh Dương lắc đầu, "Hình như không có"

Bạch Tĩnh vẻ mặt hồ nghi mà nhìn nàng, " Thật không có sao? Tiểu Dương sẽ không gạt ta đi "

"Cái này thật không có" , ánh mắt chắc chắn, còn kém vươn tay lên trời mà thề.

Bạch Tĩnh nhìn nàng tự tin như vậy liền tin, " Ta với ngươi nói...."

Trên bàn cơm, Bạch Tĩnh đưa đến Diệp Dĩ Tình cùng Diệp Thanh Dương đĩa rau.

"Đây, ăn nhiều một chút, các ngươi đều gầy thành như vậy "

Diệp Dĩ Tình không nói gì, vẫn chậm rãi ăn cơm.

"Được rồi, gia gia nãi nãi các ngươi cũng ăn "

Diệp Thanh Dương gấp thức ăn đem đến chén của Diệp Chấn Đình với Bạch Tĩnh, vốn nghĩ muốn gấp vào chén Diệp Dĩ Tình, thế nhưng trong bát đều đầy ắp thức ăn, ngẫm lại chính là quên đi.

Này trên bàn cơm bầu không khí có thể coi như hài hòa, chỉ là ăn đến phân nửa thời gian Diệp Chấn Đình đột nhiên hướng Diệp Dĩ Tình nói

"Ngươi cũng đã trưởng thành, cũng là nên dành thời gian tìm người kết hôn "

Diệp Thanh Dương lúc này tâm can rơi lộp bộp, cơm đều không nhai cư nhiên còn trong miệng, lo lắng mà nhìn về phía Diệp Dĩ Tình, chỉ thấy nàng chăm chú mà vùng xung quanh lông mày đều đã nhíu chặt.

Bạch Tĩnh vừa nhìn Diệp Dĩ Tình sắc mặt không thích hợp, liền nghĩ đổi chủ để khác , "Cái này chính là nên đợi sau này cũng được"

"Phải đợi tới khi nào, đã mau ba mươi!" , Diệp Chấn Đình thái độ cường ngạnh nói, "Vừa vặn qua hai ngày ta có một lão bạn học về, hắn có nhi tử quả không sai, ngươi bớt thời gian cùng hắn gặp mặt".

**

Không khí bên trong xe cũng đủ dọa người, Diệp Thanh Dương ngồi ở phó lái đều không dám thở mạnh, nhìn không được liền liếc mắt đến Diệp Dĩ Tình ngồi bên cạnh, vẻ mặt sương lạnh, thấy nàng mà lòng căng thẳng run lên.

Từ lúc đi ra khỏi Diệp gia, sau đó Diệp Dĩ Tình vẫn là giữ bộ dáng dọa người này, Diệp Thanh Dương biết, nàng lúc này là đang nổi giận.

Nhớ tới tình cảnh trên bàn cơm vừa nãy, khi Diệp Chấn Đình vừa nói xong thì tức thời, quanh mình còn không phải đã từ 0 đến -30 độ đi.

Diệp Thanh Dương nhìn Diệp Dĩ Tình vẻ mặt không thần tình đứng lên, "Ta còn có việc đi trước"

Lời lạnh như băng vừa nói xong, nhìn cũng không liếc mắt nhìn một cái liền xoay người đi ra, Diệp Thanh Dương sửng sốt một chút vội vã buông bát đũa trong tay xuống đi theo ra ngoài.

Diệp Chấn Đình là người thích nắm người khác trong tay, mà Diệp Dĩ Tình vừa là người không thích bị gò bó, như vậy thủy hỏa bất dung giữa hai người, ở chung tất nhiên là tên lửa bắn ra bốn phía.

Diệp Thanh Dương đột nhiên nghĩ đến mà dâng lên một cỗ thương yêu, thương chính nàng tuổi này cư nhiên đã làm mẹ trẻ, yêu thương nàng một mình một người, phải chịu nhiều áp lực đến như vậy...

Diệp Dĩ Tình đầu tiên là dư quang khóe mắt thoáng nhìn đến Diệp Thanh Dương bộ dạng, sau đó là nhìn nàng ở đằng kia đang thất thần, hiện tại lại đưa mắt yêu thương nhìn nàng, trong tâm tưởng không nói ra được cái gì, cái này tiểu quỷ trong đầu lại suy nghĩ cái gì.

"Này là bộ dạng gì nhìn ta!"

Diệp Dĩ Tình thực sự chịu không nổi ánh mắt Diệp Thanh Dương như vậy, rốt cuộc nhịn không được liền mở miệng.

Diệp Thanh Dương lăng lăng lấy lại tinh thần, không biết có đúng hay không mình bị trúng tà, này cư nhiên phát lên tâm tình mà hướng tới, sợ Diệp Dĩ Tình nhìn ra cái gì, vội vàng chuyển hướng mặt.

Trong xe đã trở nên an tĩnh hơn, đột nhiên, Diệp Thanh Dương nhớ tới lời Bạch Tĩnh nới với nàng ở phòng ăn, lông mi hơi nhăn lại, nhịn không được nghiêng đầu nhìn Diệp Dĩ Tình, đợi nửa ngày môi mới động

"Mẹ, cái kia... ngươi sẽ đi "

Lời nói ở trong miệng ngập ngừng một hồi cũng nói không nên lời, Diệp Dĩ Tình chỉ nhìn thoáng qua liền biết Diệp Thanh Dương muốn hỏi cái gì, xoay mặt hướng về trước, lạnh giọng mở miệng

"Diệp Thanh Dương, ngươi muốn nói --- lập trường bản thân phải kiên định!"

Vừa rồi trên bàn cơm tiểu quỷ này cùng Bạch tĩnh mắt đi mày lại, Diệp Dĩ tình thế nhưng đều xem trong mắt.

"Ta lập trường vẫn rất kiên định "

....

Diệp Dĩ Tình quét mắt liếc nàng, thấy Diệp Thanh Dương trong tư tưởng chột dạ, nghĩ đến Bạch Tĩnh vừa cùng nàng nói nói, "Tiểu dương a, ngươi biết... nhiều năm nay mẹ người đều một mình, một người đem ngươi nuôi nấng, một người quản lý một công ty lớn như vậy, thật là khổ cực a, nếu như mẹ ngươi có thể tìm cho ngươi một người cha, kia nàng sẽ không như vậy mà khổ cực nữa, cũng có thể có nhiều người thương ngươi, ngươi nói đúng không a?" Diệp Thanh Dương nhíu mày suy nghĩ một chút, sau đó chăm chú gật đầu.

Bạch Tĩnh đối với phản ứng của nàng vô cùng thỏa mãn, lại tiếp tục hướng nàng nói ,"Cho nên a, ngươi phải khuyên mẹ ngươi nhiều vào, làm cho nàng nhanh tìm cho ngươi một người cha. Sau đó nếu có tốt thì hối thúc me ngươi đừng chậm trễ, ngươi nhất định phải suy nghĩ nhiều nhiều biện pháp tác hợp cho bọn họ, cũng không thể để mấy chuyện xấu quấy rối, còn có a, nếu như mẹ ngươi có thích ai, nhớ kỹ nhất định phải nói cho gia gia nãi nãi..."

Diệp Dĩ Tình quay đầu nhìn phía trước, "Như vậy tốt nhất, đến lúc đó làm như thế nào sẽ cho ngươi biết"

Diệp Thanh Dương lần này đã nghĩ trước sự tình, biểu tình vô hạn mà quấn quýt gật đầu, nhưng nhịn không được ở trong lòng hỏi bản thân

"Ngươi làm như vậy, thật sự được?"