Chương 46

Trên mặt Diệp Dĩ Tình đều không có lấy một tia biểu tình, nhìn hai người kia bị bốn người bảo an mang đi, cái nam nhân một thân tây trang kia trước khi rời đi khóe miệng còn cong lên làm cho Diệp Dĩ Tình hận đến không gì sánh được, thâm sâu trong đó lộ ra một tia đắc ý cùng trào phúng.

Diệp Dĩ Tình nhìn cũng không nhìn nữa, thẳng đi qua bàn làm việc tựa lưng vào rồi nhìn ra khung cảnh bên ngoài, ánh nắng có chút chói mắt, mu bàn tay trắng nõn vẫn còn những vết lằn đỏ như ẩn như hiện.

Như là có một bàn tay vô hình bóp chặt lấy trái tim, sau đó đột nhiên buông ra, lại đột nhiên nắm chặt, cứ như vậy nhiều lần, cảm giác được hô hấp càng lúc càng khó khăn, sắc mặt cũng liền tái nhợt, Diệp Dĩ Tình có chút thống khổ nhắm chặt hai mắt.

Đúng lúc này, cửa đột nhiên truyền đếm một âm thanh phá lệ chói tai, làm cho Diệp Dĩ Tình vốn là tâm căng thẳng mà từng chút vỡ vụn

"Tâm nhi "

Chiều hôm qua Đan Hàn đột nhiên xuất hiện tại quán cà phê, làm cho Úc Tâm bất ngờ, mà khi Đan Hàn nói ra những lời kia, càng làm cho nàng không biết làm sao, bất quá càng nhiều phẫn nộ cùng bất an kéo tới.

Cùng một chỗ nhiều năm như vậy, Úc Tâm có thể hiểu được Diệp Dĩ Tình, trong lòng tất nhiên biết Diệp Dĩ Tình nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện, nếu đã giấy không gói được lửa, thì chi bằng cứ đơn giản nói ra.

Hai người cùng một chỗ tối trọng yếu chính là thành thật cùng tín nhiệm, có một số việc chính miệng nói cho đối phương vẫn tốt hơn, dù sao chính bản thân mình nói hội so với người khác nói ra tất nhiên là khác biệt.

Chỉ là không nghĩ tới, lúc Úc Tâm từ thang máy đi ra, lại đυ.ng phải người này ngay trước mặt, một thân tây trang đen, một khắc hoàn ánh mắt âm lệ, tiếp theo thì đến vẻ mặt ôn nhu.

Úc Tâm căn bản sẽ không để ý tới hắn, tựa như người trước mắt là không khí đều như nhau, chỉ là có chút kinh hoảng nhìn ra phía sau tên nam nhân, nhìn đến cửa đột nhiên đang đóng lại, tâm liền bắt đầu trầm xuống.

Đinh một tiếng, cửa thang máy lại mở ra.

Tóc xõa tùy ý, áo sơ mi ngắn tay sọc ca rô hồng, phá cách với chiếc quần sooc kia, Diệp Thanh Dương mắt có chút mông lung buồn ngủ ngẩng đầu lên, mới vừa muốn đi ra thang máy, đột nhiên cảm giác được bên ngoài thang máy cả một bầu không khí quỷ dị đến không tầm thường, trong nháy mắt đầu óc liền thanh tỉnh không ít, mà thấy Úc Tâm đang đưa lưng về phía nàng, trong đầu thanh tỉnh hội đã rối tinh rối mù.

Diệp Thanh Dương ra khỏi cửa, co rúm đầu lại nhìn phòng làm việc của thư kí, sau đó lại nhìn sang phòng tổng tài, rồi lại nhìn đến Úc Tâm kia vẫn đứng ở đó, cuối cùng ánh mắt lại rơi xuống nam nhân tây trang đang đứng trước mặt nàng.

Nhìn nam nhân mang bộ dáng tươi cười, Diệp Thanh Dương không khỏi kéo tới một trận chán ghét cùng ác cảm, mà thấy nam nhân chính là nhìn chằm chằm vào Úc Tâm, trong nháy mắt Diệp Thanh Dương trở nên băng hàn tràn đầy địch ý không gì so sánh được.

Không cần nghĩ cũng biết chuyện gì xảy ra, Úc Tâm tìn đếm mẹ, vừa ra thang máy thì đυ.ng nam nhân này, mà nam nhân này lại thích Úc Tâm, lại còn gặp nam nhân này ở đây, vậy không phải nói lên hắn khẳng định là đi tìm mẹ đi.

Diệp Thanh Dương đối với chuyện tình Úc Tâm một điểm hứng thú cũng không có, nhưng nàng không thể nhìn người khác khi dễ Diệp Dĩ Tình. Huống hồ, nàng ghét nhất chính là cái loại này, bản thân không chiếm được tâm tư đối phương, liền đi lấy người đối phương thích ra uy hϊếp!

Diệp Thanh Dương lười nhác ngẩng cổ, từ hướng Úc Tâm với tên nam nhân kia đi qua, tại lúc đi qua tên kia, ánh mắt liếc hắn cực kỳ khinh miệt, sau đó vỗ vỗ vào vai một bảo an đứng sau.

"Ta nói đại ca, sau này phải quan sát kĩ, không được cho a miêu a cẩu gì đó đi vào, còn chưa nói đến chuyện nó cắn người, còn phải đi tiêm vắc xin phòng bệnh, hảo phiền phức a "

Diệp Thanh Dương không nóng không lạnh nói xong, cũng không quay đầu mà đi vào phòng tổng tài.

Diệp Thanh Dương đưa tay đẩy cửa ra, theo thói quen mà nhìn đến bàn làm việc, Diệp Dĩ Tình chính là ngồi ở ghế da kia, trắc mặt hoàn mỹ, băng lãnh đến một điểm nhìn không ra biểu tình.

Diệp Thanh Dương trở tay đóng nhẹ cửa, sau đó hướng phía trước đi đến, mới vừa đi không được vài bước thì bị đình chỉ đứng ngay tại chỗ, như hình ảnh không thể động đậy.

Mới vừa vào tới Diệp Thanh Dương liền nghĩ kỳ quái, này cũng quá bình thường đi, Diệp Dĩ Tình tựa như thường ngày ngồi ở bàn làm việc, xem như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh đến.

Mà khi Diệp Thanh Dương đến gần sau đó, nhìn thấy ánh mắt Diệp Dĩ Tình kia, mới phát hiện tất cả đều không phải như nàng vừa thấy.

Chỉ thấy hai trong mắt nguyên bản vẫn lạnh lùng kia, hôm nay đã phủ lên một mảnh mông lung, đã không còn bất kỳ tiêu cự gì, chỉ là cứ như vậy mở to mắt nhìn ra bên ngoài.

Tâm không khống chế bắt đầu co rút lại, sau đó mơ hồ sinh đau, Diệp Thanh Dương không khỏi cắn chặt răng, không cho thân thể của mình run lên, không để ánh mắt thượng nên một tầng sương mù.

Kỳ thực, sáng sớm lúc Diệp Dĩ Tình đi vào phòng nàng, nàng biết, chỉ là không muốn mở mắt, có lẽ bởi vì không biết phải đối mặt như thế nào, có lẽ là bởi vì tham luyến khoảnh khắc ấm áp cùng hạnh phúc khi đó.

Chỉ là, rất nhanh thì Diệp Dĩ Tình nghe điện thoại rời đi, Diệp Thanh Dương cũng không có tâm tình tiếp tục nằm trên giường, ra khỏi giường liền vô ý hỏi thăm Diệp Dĩ Tình, biết được sắc mặt Diệp Dĩ Tình lúc rời đi thật không tốt, trong suy nghĩ bắt đầu mang tư tưởng khẩn trương cùng lo lắng, sau đó thì như vậy chạy tới công ty.

Diệp Thanh Dương muốn mở miệng nói cái gì,nhưng thế nào lại thành mở miệng không được. Nàng biết, Diệp Dĩ Tình vẫn xem nàng như tiểu hài tử, nàng là muốn thoải mái nói gì thì nói, Diệp Dĩ Tình khẳng định là nghe không vào. Thế nhưng muốn nàng mở mắt trừng trừng nhìn Diệp Dĩ Tình thương tâʍ ɦội khổ sở như thế, Diệp Thanh Dương cảm giác được bản thân kia có bao nhiêu khó chịu sắp hít thở không thông rồi.

"Mẹ ta đói bụng!" , Diệp Thanh Dương đột nhiên đề cao thanh âm, kia nghe giống như là thanh âm làng nũng cũng không sai.

".....", một lát sau, Diệp Dĩ Tình mới quay đầu lại nhìn nàng, bất quá Diệp Thanh Dương cũng không thấy bản thân trong mắt Diệp Dĩ Tình.

Nhịn xuống xung động muốn tiến lên ôm lấy Diệp Dĩ Tình, Diệp Thanh Dương cong lên khóe miệng đi tới trước mặt nàng, chặn lại khung cảnh bên ngoài kia

"Mẹ ta đói bụng! Ta còn chưa ăn điểm tâm, ngươi theo ta đi ăn có được hay không "

"Tự mình về nhà ăn đi "

Thấy màn này, Diệp Thanh Dương tâm tư vừa chuyển, đột nhiên đưa tay phải lên đè lại bụng mình, "Tê, đói đến dạ dày đau nhức "

Diệp Thanh Dương một bên nhìn thần sắc Diệp Dĩ Tình, một bên hướng cửa đi ra

"Tê, kia, mẹ nhớ kỹ phải ăn trưa, ta trước hết về nhà "

Phòng tổng tài công ty sunshine

Úc Tâm đẩy cửa đi vào, nam nhân tây trang đi vào theo sau đó

Úc Tâm đột nhiên quay đầu lại, ánh mặt có điểm sắc bén, trong lòng nam nhân kia không khỏi rùng mình, vô ý thức đứng ngây tại chỗ

"Tô Chí Thành, ngươi tới làm gì " , giọng nói băng lãnh không mang một tia tâm tình.

Người đứng trước mắt lúc này, xa lạ mà lại quen thuộc, một năm trước đây rất xa lạ, một năm sau đó lại rất quen thuộc.

"Tâm nhi, ta tìm cửu cửu, nghĩ không ra ngươi hội về nước, liền chạy tới đây " , Tô Chí Thành cười nói.

Nghe tới câu Tâm nhi kia, Úc Tâm bất duyệt nhíu mày.

"Tâm nhi đều không phải tên ngươi có thể gọi! Còn có, ta đã sớm cùng ngươi nói, ta với ngươi trong lúc đó không có quan hệ kia !"

Tô Chí Thanh có chút khó có thể tiếp thu, "Sự việc kia là ta sai, ta cam đoan với ngươi, sau này tuyệt đối sẽ không phát sinh chuyện như vậy, ta chỉ hội toàn tâm toàn ý yêu một người ngươi! Tâm nhi, ngươi tin tưởng ta "

Ngữ khí gần như mang theo tia cầu xin, Tô Chí Thành muốn đưa tay nắm lấy tay Úc Tâm, lại vô tình bị bỏ qua.

"Đừng cầu ta! Ta không cần ngươi yêu, chỉ cần làm cho ta đừng nhìn thấy ngươi nữa là tốt rồi!"

Tô Chí Thành nhìn người trước mắt, đối hắn không thể tuyệt tình hơn, lạnh lùng đến tận đây, này đã hơn một năm, vô luận hắn cầu xin nàng tha thứ thế nào, khẩn cầu nàng hồi tâm chuyển ý trở lại bên hắn, vậy mà trước mắt mọi người đều thờ ơ.

Nguyên tưởng rằng là bởi vì người trước mắt quá lãnh tình, đối phương không được phép mang tình cảm bên ngoài, cho nên mới không chịu tha thứ hắn, mà hiện tại xem ra, sự việc căn bản đều không phải như vậy.

Nhớ tới khoảng thời gian dài như vậy, bản thân vẫn ăn nói khép nép hướng nàng cầu xin. Tô Chí Thành nghĩ thì dâng lên một cỗ hận ý.

"Ngươi có đúng hay không lợi dụng ta? Ngươi rốt cuộc có hay không yêu ta!"

Úc Tâm ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn, một chữ nói cho đúng đạo

"Chưa từng, ta cho tới bây giờ cũng chưa từng yêu ngươi! Trước đây không có, hiện tại không có, sau này lại càng không!"

Tô Chí Thành vùng lông mày phút chốc nhăn lên, nghiến răng nghiến lợi nói

"Nói như vậy, ngươi thực sự thích nữ nhân? !"

.....

Diệp Dĩ Tình cùng Diệp Thanh Dương đi đến một nhà hàng bình thường ăn, đến một vị trí bên cạnh cửa sổ.

Từ công ty đi ra sau đó, Diệp Dĩ Tình một câu cũng chưa nói qua. Cho nên, thức ăn đều là Diệp Thanh Dương gọi, tổng cộng có ba món, đều là món Diệp Dĩ Tình thích.

Diệp Dĩ Tình dựa lưng vào ghế, hai tay khoanh lại, nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ. Diệp Thanh Dương vừa nhấc đầu thì vừa vặn thấy kia trắc mặt hoàn mỹ đến câu hồn người, rất muốn nói cái gì, rồi lại không biết nói cái gì, cuối cùng lại biến thành trầm mặc.

Cũng may chỉ chốc lát sau thì thức ăn được đem lên, Diệp Thanh Dương cầm lấy đũa gặp cho Diệp Dĩ Tình mỗi thứ một ít, nhưng phát hiện Diệp Dĩ Tình là căn bản không đυ.ng đến một món.

"Ngươi ăn đi, ta không đói bụng "

Nghe xong lời này, Diệp Thanh Dương vốn đang nghĩ đói, đột nhiên một chút cũng không muốn ăn uống. Tùy tiện và vô miệng hai đũa, sau đó qua loa nuốt xuống, ánh mắt vẫn nhìn Diệp Dĩ Tình ngồi đối diện.

"Mẹ ngươi cũng chịu ăn một chút đi, không phải thì một người ta ăn rất thê lương a, đều đã không ăn uống gì rồi ", Diệp Thanh Dương có vẻ thương cảm hề hề nhìn Diệp Dĩ Tình.

Diệp Dĩ Tình quét mắt nhìn nàng, "Ta không đói bụng", liên thanh đều đều như nhau, không có gì biến hóa

Diệp Thanh Dương cố tình làm loạn sở dĩ là muốn bồi Diệp Dĩ Tình ăn, chính là nghĩ phân tán khả năng chú ý của nàng một chút, không muốn Diệp Dĩ Tình khổ sở như vậy, thế nhưng hiện tại xem ra, hình như một điểm hiệu quả cũng không có.

"Mẹ, ăn một chút đi, một ngụm, một ngụm thôi có được hay không "

Diệp Thanh Dương cũng không thiết nghĩ, cư nhiên gắp một đũa trực tiếp đưa đến môi Diệp Dĩ Tình.

Diệp Dĩ Tình bộ dạng phục tùng nhìn lướt qua nàng, "Ta nói ta không đói bụng", không có một điểm ý tứ muốn mở miệng.

Diệp Thanh Dương vẫn không buông tay, vẫn như cũ bảo trì tư thế kia, "Thì ăn một ngụm thôi, nếu như mẹ không ăn, ta đây cũng không ăn "

Diệp Thanh Dương nói thì buông xuống chén đũa, một mực ta sẽ cùng ngươi chung quy hình dạng.

Diệp Dĩ Tình đột nhiên đứng lên, "Không muốn ăn thì đi đi"

"Ai, chờ một chút", Diệp Thanh Dương vội đứng lên kéo tay Diệp Dĩ Tình, "Mẹ ngươi ăn một chút đi, coi như theo ta ăn một chút cũng không được?"

"Ngươi tự mình ăn thế nhưng không ăn", Diệp Dĩ Tình cúi đầu nhìn nàng

Diệp Thanh Dương lắc đầu, "Ngươi không ăn ta cũng không ăn!"

"Vậy đi", Diệp Dĩ Tình nói xoay người muốn đi, thế nhưng Diệp Thanh Dương vẫn nắm tay không cho nàng đi

Diệp Dĩ Tình mạnh quay đầu lại, "Diệp Thanh Dương, ngươi rốt cuộc có thôi đi hay không?" , thanh âm rất lớn, hơn phân nửa người trong nhà hàng đều nghe được, đều hướng bên này nhìn đến

Diệp Thanh Dương chính là không buông tay, chỉ chậm rãi ngẩng đầu nhìn Diệp Dĩ Tình, ánh mắt sáng sủa tựa như chứa đựng một bầu trời đầy sao.

"Ta chỉ là muốn mẹ vui vẻ "

Cuối cùng, Diệp Dĩ Tình cũng không lay chuyển được Diệp Thanh Dương, lại lần nữa cùng Diệp Thanh Dương ngồi xuống ăn bữa trưa, tuy rằng ăn rất ít, thế nhưng ít ra cũng có ăn, điều này làm Diệp Thanh Dương rất hài lòng.

Từ nhà hàng đi ra, Diệp Thanh Dương đi phía trước, Diệp Dĩ Tình đi sau, một trước một sau hướng xe đi đến, Diệp Thanh Dương vừa muốn tiến lên mở cửa xe, cũng không biết Đan Hàn đột nhiên từ đâu xông ra, chặn lối đi hai người.

Diệp Thanh Dương vô thức đưa tay chắn trước người Diệp Dĩ Tình, đem nàng bảo hộ phía sau, sau đó ngữ khí bất thiện hỏi Đan Hàn.

"Ngươi tới làm gì, muốn đánh nhau sao, ta tuyệt đối phụng bồi!"

Đan Hàn căn bản không để ý Diệp Thanh Dương, trực tiếp nhìn Diệp Dĩ Tình ở sau nàng, Diệp Thanh Dương mười phần cảnh giác chắn trước mặt Diệp Dĩ Tình, "Ngươi nếu dám làm gì mẹ ta, ta nhất định cho ngươi chết đến khó nhìn!"

Đan Hàn bung mẩu thuốc kẹp trên ngón trỏ, sau đó nhấc chân bước tới. Ngẩng đầu thẳng tắp mà nhìn Diệp Dĩ Tình, có chút ngạo nghễ mở miệng

"Diệp Dĩ Tình, ngươi không có tư cách chỉ trích nàng..."

**

Diệp Thanh Dương kinh hồn chưa định buông tay, quay đầu nhìn người lái xe, vẫn trong trẻo lạnh lùng như lúc đầu, bình tĩnh không một gợn sóng.

Nhớ tới một đường bão táp kia, kia quả thực là lái xe đầy mạo hiểm kí©h thí©ɧ a! Diệp Thanh Dương từ đầu đến cuối vẫn cầm chặt lấy tay vịn, rất sợ bản thân không kiềm mà thét ra tiếng chói tai. Diệp Thanh Dương chưa bao giờ biết, Diệp Dĩ Tình cư nhiên cũng sẽ 'Cả gan làm loạn' như lúc này.

Quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, khuôn viên Diệp gia, tuy mang vẻ đẹp xa hoa nhưng lại không mất đi phong thái lịch sự tao nhã, chỉ là, Diệp Thanh Dương vẫn nghĩ hình như nó thiếu cái gì, thế nhưng cụ thể lại không rõ rốt cuộc là cái gì, bất quá giờ phút này, Diệp Thanh Dương hảo muốn biết.

Quay đầu lại nhìn Diệp Dĩ Tình, hai tay đặt trên bánh lái, chính trực nhìn thẳng cổng trắng Diệp Gia, con ngươi băng lãnh toát ra một tia hận ý.

Diệp Thanh Dương không khỏi nhớ tới Đan Hàn vừa đối Diệp Dĩ Tình nói, "Quay về Diệp Chấn Đình hỏi một chút, xem hắn rốt cuộc đã làm ra chuyện tốt gì!"

Không biết ngồi trong xe bao lâu, khi thấy Diệp Dĩ Tình vừa muốn đưa tay xuống mở cửa, Diệp Thanh Dương đột nhiên gọi nàng lại.

"Mẹ "

Diệp Dĩ Tình quay đầu lại, lần thứ hai lại thấy đôi mắt như bầu trời đầy sao trong đêm tối kia.

Diệp Thanh Dương loan loan khóe miệng, đưa tay lên đặt trên tay phải Diệp Dĩ Tình

"Vô luận phát sinh điều gì, ta sẽ cùng ngươi đối mặt!"