Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mẹ Như Vậy Ngạo Kiều

Chương 45

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trong nháy mắt toàn bộ quán cà phê rơi vào một mảnh tĩnh lặng, không ai dám phát sinh bất luận âm thanh gì. Mọi người đều giương mắt nhìn Diệp Dĩ Tình các nàng một màn, biểu tình hoặc khϊếp sợ hoặc hiếu kỳ hoặc là không có hảo ý.

Vốn dĩ tại quán cà phê cư nhiên cãi nhau đã làm người khác chú ý, phía sau lại còn dính dáng ra một đoạn tình cảm tứ giác cẩu huyết, nhưng lại đều là nữ nữ luyến, này cũng thôi đi, trong đó lại còn có một đôi yêu nhau, thật sự là làm cho khϊếp sợ đều không có điểm phản ứng tới.

Diệp Thanh Dương dùng hết khí lực toàn thân rống hết những lời này sau đó, nàng đứng như trời trồng suy nghĩ thật sau rồi nhìn thoáng qua Diệp Dĩ Tình, sau đó xoay người chạy ra khỏi quán cà phê.

Lúc Diệp Dĩ Tình lấy lại tinh thần, người trước mặt sớm đã đi mất, vội vã chạy ra cửa nhìn lại thì thấy một màn kinh hồn kia, Diệp Thanh Dương cũng không quản xe trên đường chạy nhiều bao nhiêu thì đã chạy ngang qua, vài chiếc xe thiếu chút nữa va vào nàng, tâm Diệp Dĩ Tình thoáng cái chỉ còn người trước mắt, cũng không còn để ý tới hai người kia, lập tức đi nhanh ra khỏi quán.

Chỉ là, chờ Diệp Dĩ Tình đi ra sau đó, đã không nhìn thấy thân ảnh Diệp Thanh Dương nữa rồi, vùng lông mày Diệp Dĩ Tình cau lại mà tìm kiếm xung quanh, lần đầu tiên trong tư tưởng hoảng đến độ không biết nên làm cái gì.

Thẳng đến một thanh âm chói tai vang lên, Diệp Dĩ Tình mới giật mình phát giác bản thân đã đi ra giữa đường từ bao giờ, nàng mờ mịt đi lui trở lại, nhìn xe cộ trên đường người tới người lui, đột nhiên cảm giác trong tư tưởng dâng lên một khoảng không vắng vẻ.

Úc Tâm nhìn Diệp Dĩ Tình cấp tốc chạy đi tìm, qua hơn nửa ngày mới lấy lại tinh thần, đi đến chiếc BMW, nhìn cũng không nhìn Đan Hàn đứng một bên.

Đan Hàn vẫn như cũ tối tăm nghiêm mặt, không xa không gần bảo trì khoảng cách, thẳng đến khi Úc Tâm xoay người nàng mới ngừng lại.

Úc Tâm diện vô biểu tình nhìn nàng, "Ta nhớ kỹ ta đã từng cùng ngươi nói, chuyện của ta hoàn mời ngươi không cần nhúng tay!"

"Nàng thì tốt như vậy sao? Đáng giá để ngươi nỗ lực cho tất cả sao!" , trong mắt Đan Hàn hiện lên một tia thần tình thống khổ

Úc Tâm xoay người mở cửa ngồi vào xe, "Kia là chuyện của ta, cùng ngươi không quan hệ!"

Đan Hàn nhìn trắc mặt lạnh lùng của Úc Tâm kia, như là đem lời thề ra nói

"Chỉ cần nàng lại tổn thương ngươi, ta sẽ không để nàng sống tốt!"

Đan Hàn tuy rằng thanh âm không lớn, nhưng Úc Tâm chính là đều nghe thấy được, ánh mắt này phút chốc đã thay đổi, sẳng giọng tựa như một lưỡi dao sắc bén đối

"Ta đây nhất định sẽ làm cho ngươi sống không bằng chết!"

Vừa dứt lời, dưới chân đạp mạnh một cái, xe liền phóng thẳng về trước.

Đan Hàn nhìn trên mặt đất cuồn cuộn nổi lên từng hạt bụi, từ trong túi móc ra một gói thuốc lá, rút ra một điếu sau đó đem tới bên môi, nàng hút thật sau một ngụm.

Xuyên thấu qua làn khói mờ ảo kia, ánh mắt Đan Hàn có chút mê ly.

Nhiều năm như vậy trôi qua, chính là như nhau, chỉ cần lời nói hành vi thoáng đối nữ nhân kia có cái gì bất kính, nàng tựa như một con sư tử bị chọc giận, đối nàng từng lời nói kia rất sâu ẩn dấu nhiều sự lợi hại, tùy thời đều có thể đem nàng tan vỡ thành từng mảnh từng mảnh.

"Thuê bao quý khách vừa gọi.........", ngay sau đó điện thoại tự cúp

Nay đã là hơn mười cuộc kể từ khi ra khỏi quán, chính là không người tiếp.

Lúc này sắc mặt Diệp Dĩ Tình thập phần xấu xí đến có điểm dọa người, nếu là đổi lại, Diệp Thanh Dương thấy thần tình này của Diệp Dĩ Tình, khẳng định sợ đến đại khí cũng không dám làm ra, để cho nàng làm gì thì làm.

Chỉ là hiện tại, Diệp Thanh Dương ở đâu nàng cũng không biết.

Diệp Dĩ Tình hiện tại rất tức giận, tức giận đến môi đều có điểm trắng bệch, bất quá cũng càng nhiều lo lắng, lo lắng sợ Diệp Thanh Dương xảy ra chuyện gì.

Đến bây giờ, trong đầu nàng vẫn còn ong ong chưa lấy lại tinh thần.

Vừa tại quán cà phê, khi Diệp Thanh Dương rống ra câu kia, "Bởi vì ta thích ngươi, ta yêu ngươi" , Diệp Dĩ Tình cảm giác trong đại não hình như có cái gì đột nhiên nổ tung, sau đó bắt đầu ong ong tác hưởng, cái gì cũng không nghe không thấy nữa.

Từ ngày tám năm trước đó, Diệp Dĩ Tình đem Diệp Thanh Dương về nhà, đây là lần đầu tiên Diệp Dĩ Tình động tay với Diệp Thanh Dương, lại còn nằm trên mặt.

Cho tới nay, Diệp Thanh Dương đều rất nghe lời Diệp Dĩ Tình nói, hầu như đều không ngỗ nghịch lại lời nàng, tuy rằng thỉnh thoảng cũng sẽ làm Diệp Dĩ Tình sinh khí, thế nhưng nàng lập tức thừa nhận sai lầm hội cợt nhả kia, sau đó sẽ khiến nàng hài lòng.

Diệp Dĩ Tình, này một cái tát thật đả thương tâm can Diệp Thanh Dương, nàng chỉ đơn thuần nghĩ bảo vệ bản thân, không muốn làm bản thân bị tổn thương mà thôi, tựa như năm kia đều như nhau.

Nhớ tới ngày đó, lão sư đột nhiên gọi điện thoại mời nàng đến trường, nói là Diệp Thanh Dương cùng bạn học đánh nhau, còn đem người đánh đến gãy xương tay.

Lúc đó Diệp Dĩ Tình còn tưởng rằng bản thân nghe lầm, bởi vì Diệp Thanh Dương lúc đó có chút hướng nội cùng nhát gan, cái gì cũng chưa dám làm, huống chi là theo người đánh nhau, còn đem đối phương đánh tới gãy xương, mà nàng kia thân thể không tốt, có muốn cũng có thể là nàng bị đánh tới gãy xương a.

Sau lại, Diệp Dĩ Tình tới trường thấy Diệp Thanh Dương thì mới biết được, lão sư đều nói sự thực. Đối phương đích thật là có bị gãy xương tay, bất quá Diệp Thanh Dương cũng bị đánh cho trên mặt bầm lại một khối, khóe miệng còn chảy đầy máu.

Diệp Dĩ Tình hỏi nàng vì sao đánh nhau, Diệp Thanh Dương chỉ là tuyệt đối im miệng mà không nói lời nào, dáng dấp quật cường kia làm cho Diệp Dĩ Tình vừa tức giận lại vừa muốn cười.

Sau đó lão sư mới cùng Diệp Dĩ Tình nói, Diệp Thanh Dương nói nam sinh kia mồm thối, nói năng lung tung, nàng xem bất quá có giáo dục hay không giáo dục được cái nhân cách thối nát kia! Nghe được lão sư nói lời này, mụ mụ của nam sinh kia nhất thời tức giận đến tát vào mồm còn nhanh sai lệch.

Từ trường học về nhà sau đó, khuôn mặt Diệp Dĩ Tình lạnh như băng ngồi ở sô pha, Diệp Thanh Dương thì đứng trước mặt nàng, mặt phiết sang một bên, kia cỗ quật cường vẫn còn chưa hạ xuống.

Diệp Dĩ Tình nhíu nhíu mày, "Chỉ nói vậy thôi, để làm chi cùng người khác đánh nhau "

"Hắn chính là khiếm tấu! " , Diệp Thanh Dương khẩu khí oán hận nói

Diệp Dĩ Tình sắc mặt lạnh lạnh , "Làm sai sự còn có lý do ? ! Ta trước đây là thế nào dạy ngươi!"

"...." , Diệp Thanh Dương không nói lại, chỉ là đứng nghiêm túc mà cắn vào môi.

Diệp Dĩ Tình nhìn dáng dấp nàng như vậy không nói một lời, "Nói! Nếu đã làm còn không dám gánh chịu sao?"

"....."

Diệp Dĩ Tình đến bây giờ còn nhớ rõ, lúc đó Diệp Thanh Dương quay đầu lại, vẻ mặt quật cường nhìn nàng, nhất phó một biểu tình ta không sai, biểu tình hắn chính là khiếm tấu.

"Hắn lần sau còn dám nói bậy, ta thì đem hắn một......cánh tay khác đánh gãy "

Sau lại Diệp Dĩ Tình mới biết được, hóa ra bởi vì ngày đó nam sinh kia nói bậy Diệp Dĩ Tình, vừa vặn bị Diệp Thanh Dương nghe được, Diệp Thanh Dương xung khí, bất quá hai lời chưa nói thì đã tới cho hắn một cước, sau đó hai người thì đánh nhau đến như vậy.

Sau lại lên trung học năm nhất cũng xảy ra chuyện tình tương tự, một cái nữ sinh không biết từ nơi nào nghe được một ít chuyện Diệp Dĩ Tình, sau đó nói một ít lời khó nghe, tại chỗ liền bị Diệp Thanh Dương quăng một bạt tai.

....

Giang Chỉ Mỹ mặc một quần dài đỏ chữ V, ngồi ở ghế da sau bàn làm việc, chẳng biết nghĩ tới cái gì, khóe miệng cong lên đầy mị hoặc, sau đó lại đột nhiên nhíu mày.

Thoáng ngồi thẳng lại, cấm lấy khung ảnh được in hoa văn ngay bên phải bàn làm việc, nhìn ảnh hai người chụp vô cùng thân thiết, giống như tại vành tai với tóc mai hai người chạm vào nhau, trong mắt lóe lên một tia tiếu ý.

Chỉ thấy ảnh chụp hai người, một cái biểu tình kinh hoảng còn mang theo tia xấu hổ, hai tay hẳn là không biết đặt ở đâu, mà người kia thì thần sắc xinh đẹp, khóe mắt ướt mị cùng với hai luồng đẫy đà no đủ bị đè ép đến sinh động, hai cánh tay trắng noãn đặt tại cổ người kia, đôi môi đỏ mọng kiều mị ghé sát vào.

Đây là ngày ấy Giang Chỉ Mỹ tại hồ bơi câu dẫn Diệp Thanh Dương một màn, Giang Chỉ Mỹ đem khung ảnh đặt xuống. Bất quá Diệp Thanh Dương cũng không biết, không biết lúc đó cũng có người, càng không biết một màn kia đều bị chụp được, không phải thì khẳng định nàng gấp đến độ muốn giơ chân lên a.

Giang Chỉ Mỹ tưởng tượng đến phản ứng Diệp Thanh Dương, bất giác cười thành tiếng, sau đó lại lập tức thở dài, này, không có tiểu quỷ này một ngày thật đúng là buồn chán đi.

Giang Chỉ Mỹ đang nghĩ ngợi định gọi điện cho Diệp Thanh Dương, làm cho nàng bồi bản thân mình a, thì điện thoại đột nhiên vang lên. Dãy số lạ, bất quá Giang Chỉ Mỹ vừa nhìn bốn chữ số cuối thì biết người điện là ai rồi.

Khóe miệng cong lên, lộ ra một hàm ý cười đầy hàm xúc, "Thực sự là ngạc nhiên, nghĩ không ra ngươi cư nhiên....."

"....."

"Cái gì? Không gặp ?"

"....."

"Ta có cần phải lừa ngươi sao?"

"....."

"Sẽ không phải bởi vì Úc Tâm đi?"

"....."

"Diệp Dĩ Tình, ngươi không xứng để nàng đối với ngươi như vậy! Ngươi nếu như không muốn nàng, ta Giang Chỉ Mỹ muốn!"

Giang Chỉ Mỹ nói xong, 'ba' một tiếng cúp điện thoại, liền đứng dậy đi ra ngoài.

Đinh một tiếng cửa thang máy mở, Hứa Nghiên từ bên trong đi ra.

Một thân váy chức nghiệp màu đen, bao lấy khối lồi lõm đầy yểu điệu kia, đường cong hoàn mỹ khiến nam nhân nhìn đều muốn phun máu, càng làm cho nữ nhân ao ước đố kị.

"Hứa tổng "

"Hứa tổng hảo "

"....."

Hứa Nghiên chỉ hơi điểm phía dưới, mau đi đến phòng làm việc của tổng tài, thư ký Ngô Dao đột nhiên đứng lên.

"Hứa tổng, tổng tài công ty XX đã ở bên trong chờ ngài "

Hứa Nghiên lấy tay đẩy ra, sau đó thì thấy người kia đang ngồi trên sô pha, sắc mặt bỗng dưng biến đổi.

"Ngươi thế nào ở chỗ này?"

Nam nhân ngồi trên sô pha ngẩng đầu, "Đã lâu không gặp, Nghiên nhi, nghĩ không ra ngươi cũng ở Z thành "

....

Móc chìa khóa ra mở cửa, vào cửa sau đó giày cũng chưa đổi, không nhìn thấy Trương mụ, phòng Diệp Thanh Dương lầu hai vẫn còn đóng cửa.

"Trương mụ, trương mụ "

Không ai đáp lại, Diệp Dĩ Tình lập tức đi lên nhanh lầu hai, mở cửa phòng Diệp Thanh Dương ra, bên trong vẫn vắng vẻ.

"Tiểu thư, hôm nay thế nào ngươi sớm như vậy đã trở về "

Nghe được thanh âm Trương mụ, Diệp Dĩ Tình quay đầu lại, thì thấy Trương mụ đứng dưới lầu.

Xuống lầu, "Diệp Thanh Dương đã về sao?"

"Tiểu Dương?Không có a, hôm nay sáng sớm ngươi đi một hồi thì nàng cũng đi, đến bây giờ cũng chưa từng về qua ", Trương mụ nhìn bộ dạng cau mày của Diệp Dĩ Tình kia, "Làm sao vậy? Có đúng hay không xảy ra chuyện gì "

Diệp Dĩ Tình vẫn không nói gì, chỉ lắc đầu. Đi tới phòng khách ngồi xuống sô pha, đây là lần đầu tiên Diệp Dĩ Tình cảm thấy không có cách giải quyết như thế này.

Tròn hơn năm tiếng, Diệp Dĩ Tình cùng Thương Thiên Mặc hai người ở bên ngoài tròn năm tiếng hơn để tìm, nhưng Diệp Thanh Dương đến một cái bóng đều không thấy. Diệp Dĩ Tình đã tìm đến lão sư, còn có Tịch Thanh cùng Lâm Mục hỏi, nhưng đều không ở chỗ các nàng. Sau đó Tịch Thanh cùng Lâm Mục có nhắc tới địa phương bình thường bọn họ hay đi, nhưng cũng không tìm được, Tất cả rơi vào đường cùng, đột nhiên nhớ tới Diệp Thanh Dương cùng Giang Chỉ Mỹ ở một chỗ, Diệp Dĩ Tình thậm chí còn gọi Giang Chỉ Mỹ hỏi nàng.

Nàng có nghĩ đến những địa phương khả năng kia tìm khắp một lần, chính một điểm tin tức cũng không có.

Diệp Dĩ Tình từ lúc đầu là tức giận cùng lo lắng, dần dần biến thành khổ sở cùng tự trách. Nàng đột nhiên phát hiện, nàng tuyệt không biết điều gì về Diệp Thanh Dương, không biết nàng lúc thương tâm khổ sở sẽ đi nơi nào, hội làm cái gì, không biết nàng bình thường một người sẽ ở đâu.

Cho tới nay, nhìn Diệp Thanh Dương trước mặt nàng khoe đủ kiểu cợt nhả, mỗi ngày ở hai điểm một đường, hết ở nhà lại đến trường học, cơ bản chưa bao giờ làm nàng lo lắng, nghe lời, cho rằng chỉ cần giáo nàng cách đối nhân xử thế, nhưng nàng chính là quên rằng, Diệp Thanh Dương bất quá chỉ mới là một hài tử 16 tuổi, nàng cũng sẽ có nhiều hỉ nộ ái ố, nàng càng cần nhiều sự quan tâm cùng bảo vệ.

Này tám năm thời gian, lại nói là Diệp Thanh Dương ở cùng nàng, lại càng không nói Diệp Thanh Dương cùng nàng vượt qua, cùng nàng đi qua nỗi dày vò từng tấc từng tấc, mang đi cuộc sống duy nhất một màu sắc của nàng.

Từ bốn giờ chiều mãi cho đến mười giờ tối, Diệp Dĩ Tình vẫn ngồi ở phòng khách chờ, liên tục chưa từng cử động lấy một chút, Trương mụ làm cơm xong nàng cũng không buồn phản ứng.

Thẳng đến khi đồng hồ treo tường chỉ tới 10:30 , rốt cuộc cũng truyền đến thanh âm mở cửa.

Diệp Dĩ Tình mạnh ngẩng đầu nhìn lên, thì Trương mụ đã chạy tới mở.

Ngay sau đó liền nghe đến thanh âm kinh hỉ của Trương mụ, "Tiểu Dương a, ngươi rốt cuộc đã về, ngươi đã đi đâu vậy, làm cho mẹ ngươi lo muốn chết "

Một lát sau, Diệp Dĩ Tình mới nghe được thanh âm nhẹ nhàng mà mệt mỏi rã rời của Diệp Thanh Dương vang lên.

"Trương mụ "

Diệp Thanh Dương kéo từng bước nặng nề đi tới phòng khách, vừa cùng Diệp Dĩ Tình bốn mắt nhìn nhau, nhìn sắc mặt Diệp Dĩ Tình có chút tái nhợt, tại trong nháy mắt, không biết vì sao đột nhiên có loại xung động muốn khóc.

Tại bờ biển đứng hơn nửa ngày đêm, gió biển lộng vào quần áo, thân thể lạnh đến đắc run, hàm răng cũng thẳng đánh vào nhau, trong tư tưởng một điểm phản ứng cũng không có.

Mắt thấy sắc trời dần tối xuống, sau đó ánh trăng lên cao, tiếng sóng biển còn hơn ban ngày, cuồng loạn mà đánh vào bờ, bãi biển cũng chỉ còn lại vài người lẻ loi mà thôi.

Diệp Thanh Dương lần đầu tiên là không muốn về nhà, nhưng đều không phải không muốn gặp nàng, chỉ không biết là phải đối mặt thế nào, không dám đối diện nàng, cứ như vậy dưới bầu trời đêm cho đến 21:30.

Không muốn làm Diệp Dĩ Tình lo lắng, lại càng không muốn nàng khổ sở, cho nên chính bản thân mình đã nhanh trở về.

Chợt nhịn xuống để không làm nước mắt chảy ra, bất quá....cũng đứng ở đằng kia không hề cử động.

Diệp Dĩ Tình nhìn người cách đó không xa, kia gương mặt trắng nõn có thể mơ hồ thấy được năm dấu tay nhàn nhạt đỏ, chân mày buông xuống, liễm đi chỗ đó nhẹ nhẹ từng sợi yêu thương, đứng dậy đi tới tủ lạnh phía trước.

Rồi lúc quay lại, Diệp Dĩ Tình trong tay mang theo một chậu nước đá, Diệp Thanh Dương động tác chính là không đổi, vẫn đứng ở nơi đó, đầu lệch sang một hướng khác.

"Đến ngồi xuống " , Diệp Dĩ Tình vẫn như cũ thanh âm trong trẻo hòa loãng vẻ lạnh lùng.

Diệp Thanh Dương đứng không hề động, qua một hồi lâu, mới quay đầu lại nhìn Diệp Dĩ Tình ngồi trên sô pha, nhìn đại khái một lúc

"Ta mệt rồi, muốn lên lầu ngủ "

Khăn mặt được bao lấy khối đá trong tay, cái loại hơi lạnh này xuyên thấu qua da, lan đến từng dòng máu đang chảy bên trong, sau đó tốc hành đến chỗ sâu nhất trong trái tim, Diệp Dĩ Tình vẫn như vậy cầm nó không hề cử động.

Diệp Thanh Dương cũng không quay đầu lại, cứ như vậy từng bước tiêu sái lên lầu, sau đó nặng nề ngã đầu xuống giường.

Ngày thứ hai

Diệp Thanh Dương không xuống ăn điển tâm, Diệp Dĩ Tình một người ngồi ở bàn ăn lớn như vậy, từ đáy lòng cảm thấy khoảng trống lặng đến cô tịch chưa từng có.

Trương mụ nhìn sắc mặt xấu xí của Diệp Dĩ Tình, chỉ biết đêm qua khẳng định là cả đêm chưa từng ngủ đi. Lại ngẩng đầu nhìn phòng Diệp Thanh Dương lầu hai, nhớ tới tình cảnh tối qua, nặng nề mà thở dài, này hai người sợ là cãi nhau đi, chính là lần đầu tiên lợi hại như vậy.

Diệp Dĩ Tình trên cơ bản là chưa từng động đũa, sau đó thì buông đồ xuống, đứng lên xoay người lên lầu hai.

Đẩy cửa phòng ra, nhẹ nhàng đi vào.

Người trên giường là nằm úp sấp mà ngủ, cũng không thay quần áo, cũng không cởi giày, cũng không lấy một tấm chăn để đắp.

Diệp Dĩ Tình hơi nhíu mày lại, bắt tay lấy đến tăm chăn đắp đến, vừa định muốn đem giày Diệp Thanh Dương cởi ra thì nàng đột nhiên giật giật, Diệp Dĩ Tình còn tưởng rằng mình đánh thức nàng dậy.

Nhìn Diệp Thanh Dương vẫn không có tỉnh, Diệp Dĩ Tình mới nhẹ nhàng mà giúp nàng đem giày cởi ra. Nhìn người kia trong lúc ngủ vẫn cau chặt mày, không biết là nằm sấp ngủ quá khó khăn, hay chính là mộng cái gì làm nàng khổ sở đến như vậy.

Diệp Dĩ Tình đang nghĩ ngợi đem Diệp Thanh Dương nằm thẳng lại, Trương mụ đột nhiên đi đến, cầm trên tay điện thoại

"Uy "

"...."

Ta hôm nay không có thời gian, để bọn họ hôm nào trở lại đi "

Diệp Dĩ Tình nói xong thì treo điện thoại, sau đó lại ngẩng đầu mắt nhìn lầu hai.

Công ty điện báo nói, có một vị khách ở phòng khách chờ nàng, hỏi Diệp Dĩ Tình lúc nào có thể tới.

Không quá năm phút, điện thoại lại gọi đến. Diệp Dĩ Tình nghiêm mặt tiếp

"Hắn đợi thì cứ để cho hắn đợi "

Diệp Dĩ Tình tay khoanh lại ngồi trên sô pha, hiển nhiên là bị tức giận không nhẹ. Cũng không phải cấp hạng mục gì, để làm chi hôm nay cần gặp nàng, đều nói hôm nay không có thời gian. Làm cho phó tổng đi gặp đều không được, nhất định phải muốn gặp nàng!

Chẳng được bao lâu, điện thoại lại bắt đầu reo, Diệp Dĩ Tình là trực tiếp không nghe máy! Mà giống như là cùng nàng đối tự, vẫn kiên nhẫn reo, sắc mặt Diệp Dĩ Tình là triệt để lạnh xuống tới,xem ra thư kí này là nên thay đổi!

Cầm lấy vừa muốn tắt máy, nhưng phát hiện người gọi là Diệp Chấn Đình, nhíu mày nhìn một hồi, cuối cùng Diệp Dĩ Tình cũng tiếp.

Diệp Dĩ Tình tùy tiện lên đổi một bộ thoải mái để mặc, đối Trương mụ đang dọn dẹp vệ sinh nói

"Trương mụ, ta đến công ty, sẽ về nhanh thôi, ngươi xem rồi làm điểm tâm cho Diệp Thanh Dương "

Công ty Tình Uyển lầu 23

Căn bản thì mọi người đang cúi đầu làm việc, đột nhiên nghe được tiếng thang máy vang lên, sau đó không biết cỗ gió lạnh ở nơi nào thổi qua, có chút căng cứng khắp người mà quay đầu lại, thì thấy Diệp Dĩ Tình khuôn mặt lạnh nghiêm từ bên trong đi tới, cả người tản ra một loại khí áp không cần thấy cũng đã sợ.

Khả Lan có điểm nơm nớp lo sợ đứng lên, còn chưa kịp mở miệng thì Diệp Dĩ Tình đã đẩy cửa phòng tổng tài đi vào.

Vừa mở cửa ra, đường nhìn băng lãnh trực tiếp hạ xuống phòng khách, một cái nam nhân tây trang, bên phải còn có một nam nhân diện vô biểu tình đang đứng, thoáng nhìn cũng biết chưa từng gặp người này.

Nam nhân tây trang kia ngẩng đầu nói ,"Quả nhiên là danh bất hư truyền, Diệp tổng thực sự là mỹ nhân khiến ta đều phải động tâm "

"Ta bộn bề công việc, không rãnh với ngươi ở chỗ này lãng phí thời gian!"

Nam nhân đứng lên, nhìn Diệp Dĩ Tình cười, thế nhưng cười này chỉ là cong xả khóe miệng, trong mắt một điểm cười cũng không có.

"Úc? Kia vì sao Diệp tổng bận như thế? Là bồi bạn trai? Hay bạn gái đây? Có lẽ đều bồi!"

Mí mắt nguy hiểm của Diệp Dĩ Tình hạ xuống, "Quả nhiên là miệng chó lý thổ không ra răng ngà*!"

(*đại khái chỉ nói năng không sạch sẽ)

Diệp Dĩ Tình cũng không nghĩ cùng hắn nói lời vô ích, đi tới trước bàn làm việc cầm lấy điện thoại gọi bảo an, ai biết cổ tay đột nhiên bị người dùng lực bắt lấy, là nam nhân diện vô biểu tình đứng ở đằng kia vẫn chưa nói chuyện tới.

"Diệp tổng, ta mặc kệ ngươi là bồi nam nhân hay nữ nhân "

Hàn quang trong mắt Diệp Dĩ Tình lóe lên, đột nhiên chân phải vừa nhấc, quay sang tên giày da màu đen kia hung hăng đá cho một cước.

"Khả Lan!"

Khả Lan mạnh một chút đẩy cửa chạy vào, nhìn cảnh tượng trước mắt vẫn chưa phản ứng tới kịp, chỉ thấy thần sắc Diệp Dĩ Tình băng lãnh đứng ở bàn làm việc, nam nhân trước mặt nàng cong thắt lưng lại biểu tình đến mức đáng sợ, mà một nam nhân ăn vận tây trang chính là cười đến quỷ dị không gì so sánh được.

"Lập tức gọi người đem mấy người này ra ngoài cho ta!"

Khả Lan vội xoay người, sau đó chợt nghe đến nam nhân tay trang kia hắc lên nụ cười có chút âm hiểm.

"Ta nói cho Diệp Dĩ Tình ngươi biết, Úc Tâm là nữ nhân của ta, chúng ta đã kết hôn, cho nên, mời ngươi không cần chen chân, phải biết rằng, tiểu tam đều không có kết cục tốt!"
« Chương TrướcChương Tiếp »