Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mẹ Như Vậy Ngạo Kiều

Chương 43

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lại một lần 'Tan rã trong không vui'

Úc Tâm nhìn ánh mắt Diệp Chấn Đình tản mát ra một cỗ thuốc súng, vì tránh cho kết quả không thể vãn hồi lại một lần nữa xuất hiện, Diệp Dĩ Tình cũng không quản sắc mặt Diệp Chấn Đình có bao nhiêu xấu xí, liền kéo Úc Tâm đi khỏi Diệp gia.

Diệp Dĩ Tình thực sự cảm nhận được rồi, cảm nhận được thái độ Diệp Chấn Đình kia có bao nhiêu ngang ngược, bởi vì hắn, nàng cùng Úc Tâm mới xa cách tám năm, nàng không muốn có tiếp tục tám năm nữa, thậm chí thời gian càng dài, bản thân nàng chờ cũng sẽ không vực nổi nữa.

Lúc trước, Úc Tâm vì ước định với Diệp Chấn Đình mà phải đi mỹ, Diệp Dĩ Tình trong lòng đều biết Úc Tâm là vì nàng, nàng chính là không muốn để Úc Tâm đi, ngoại trừ vạn phần luyến tiếc ra, thì còn một nguyên nhân rất trọng yếu, Diệp Dĩ Tình biết, cho dù Úc Tâm có làm theo lời Diệp Chấn Đình nói, thì ông ta cũng không hội đáp ứng chuyện hai người ở bên nhau.

Dù sao Diệp Dĩ Tình cũng là thân sinh nữ nhi của Diệp Chấn Đình, nàng có thể hiểu người cha này. Đây bất quá chỉ là 'kế hoãn binh' mà thôi. Hôm nay xem ra, cùng sở liệu của nàng thực sự như nhau, thái độ Diệp Chấn Đình cùng lúc trước không kém nhau là mấy.

Diệp Dĩ Tình đột nhiên cảm giác có chút nản lòng thoái chí, nàng không rõ, vì sao Diệp Chấn Đình nhất định bằng mọi cách phải cản trở nàng cùng Úc Tâm một chỗ, càng biết rõ nếu như làm cho nàng cùng người khác ở cạnh nhau sẽ không hạnh phúc, lẽ nào vì danh dự đem so với hạnh phúc của nữ nhi còn trọng yếu hơn sao?

Trước đây, bởi vì Úc Tâm nên Diệp Chấn Đình muốn cùng Diệp Dĩ Tình đoạn tuyệt quan hệ, khi đó Diệp Dĩ Tình chỉ là có chút oán đối với Diệp Chấn Đình, nhưng nàng có thể hiểu hắn, mà hiện hôm nay, nàng đối với người cha này đã có chút phẫn hận lẫn hỗn loạn trong đó.

Úc Tâm nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, từ Diệp gia đi ra sau đó, sắc mặt vẫn hàn băng đến dọa người, cả hai tay đều lạnh như băng, thậm chí còn thấu triệt đến lòng nàng.

Cảm giác được Diệp Dĩ Tình muốn buông tay nàng ra, Úc Tâm không khỏi bình tĩnh mà đặt tay lên tay nàng, khóe miệng hiện lên dáng vẻ tươi cười.

"Ta không sao, nhưng nếu ngươi cứ cau mày như thế, ta thật là sẽ có chuyện "

Kỳ thực, từ lâu Úc Tâm đã ngờ tới thái độ Diệp Chấn Đình là như thế này, từ sự việc xảy ra ngày đó, nàng căn bản là không nghĩ đến Diệp Chấn Đình sẽ cho nàng sắc mặt hòa nhã, cho dù là bình thường đi nữa cũng không có khả năng.

Diệp Dĩ Tình trên mặt hàn băng thoáng vơi bớt, xoay người nhìn sang Úc Tâm, ánh mắt lạnh lùng nhưng trong đó còn tản mát ra vẻ nhu hòa.

"Sau này cũng đừng tới đây nữa"

...

Tại lúc chưa đem tóc dài cắt đi, Diệp Thanh Dương tại trường học đã rất nổi danh, có rất nhiều nam sinh thích, đương nhiên trong lúc đó cũng không ít nữ sinh, mà hiện tại tóc đã cắt ngắn, hầu như có thể nói là nam nữ ăn thông, càng khiến cho toàn bộ trường đều biết.

Mà gần nhất, lại liên tiếp bị người người thấy được mỹ nữ đến đón đi, đều là mỹ nữ phong hoa đại tuyệt còn chưa nói, mà nhất nhất còn là người có tiền, thuần khiết bạch phú a, hơn nữa nếu không phải ngự tỷ thì chính là nữ vương, trong khoảng thời gian ngắn càng làm cho Diệp Thanh Dương rơi vào đầu gió của ngọn sóng, các loại truyền miệng các loại tin tức nhỏ các loại bát quái đều lặng lẽ gom thành một cỗ.

Diệp Thanh Dương cảm giác, vô luận nàng đi tới đâu, hình như đều có vô số ánh mắt nhìn chằm chằm nàng, nàng thấy mà cả người sợ hãi, cho nên, khi Diệp Dĩ Tình mới vừa đem xe dừng lại, Diệp Thanh Dương có chút sốt ruột hoang mang mà ngồi xuống, giống như bên ngoài có mãnh thú đều như nhau.

Thẳng đến khi rời xa trường học, Diệp Thanh Dương mới dám cử động cổ, "Xảy ra chuyện gì "

"A, không có việc gì đâu" , Diệp Thanh Dương vừa nói vừa sờ chóp mũi

Diệp Dĩ Tình cũng không hỏi lại, chỉ là mắt nhìn phía trước, an tĩnh lái xe.

Diệp Thanh Dương nhìn trắc mặt Diệp Dĩ Tình, nhíu mày một điểm, "Mẹ không vui sao?"

".....", Diệp Dĩ Tình nhìn nàng một cái, cũng không có trả lời.

Sắc mặt Diệp Thanh Dương trở nên nghiêm túc hơn, "Là bởi vì Úc Tâm kia sao?"

Diệp Dĩ Tình quay sang nhìn nàng, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, "Ngươi nên gọi nàng là dì Tâm"

Diệp Thanh Dương khó chịu bĩu môi, nhìn sang hướng khác, biểu tình xem như rất không tình nguyện.

Một lát sau, Diệp Dĩ Tình nhàn nhạt mở miệng nói, "Ngươi không thích nàng", đây đều không phải nghi vấn, mà chính là khẳng định.

Diệp Thanh Dương nhìn thoáng qua trắc mặt Diệp Dĩ Tình, sau đó quay đầu nhìn phía trước

"Chỉ cần mẹ thích ta đều thích"

"....."

"Thế nhưng, duy nhất nàng là ngoại lệ", Diệp Thanh Dương ngay sau đó lại bổ sung một câu.

"....."

Diệp Dĩ Tình tựa như không nghe đến, không có phản ứng gì, chuyên tâm lái xe, trong xe một chút lại trở nên trầm mặc, Diệp Thanh Dương cũng không nói nữa, chỉ là chống tay nhìn ra ngoài.

Trương mụ hôm nay làm một bàn đầy thức ăn ngon, hơn nữa tất cả đều là món Diệp Thanh Dương thích ăn, Diệp Thanh Dương ngồi trước bàn, cũng không biết nên ăn cái gì trước.

Ngay lúc Diệp Thanh Dương chuẩn bị hạ đũa, trước mặt đột nhiên có một chén thuốc, Diệp Thanh Dương vừa nhấc đầu lên thì thấy khuôn mặt trong trẻo mà lạnh lùng Diệp Dĩ Tình kia.

"Uống trước đi "

"Úc ", Diệp Thanh Dương tự động đoan khởi mà cầm lên uống, một bên uống một bên ánh mắt hướng đến Diệp Dĩ Tình, đang nhìn đến cái bát gần rỗng tuếch của Diệp Dĩ Tình, đột nhiên 'ba' một chút buông thang thuốc trong tay xuống, sau đó cầm bát Diệp Dĩ Tình lên.

Diệp Dĩ Tình thực là muốn bị nàng làm hoảng sợ, vừa muốn định mở mắt trừng nàng, đang nhìn đến cái bát bên kia của nàng, đổi lại nhìn nàng bằng ánh mắt không lớn không nhỏ

"Đây, mẹ ngươi cũng uống "

Cũng không biết thế nào, một màn trong nháy mắt khiến Diệp Dĩ Tình nghĩ tới tình tiết trong TV, tiểu hài tử ngốc thay mụ mụ đưa thang, sau đó nãi thanh nãi khí mà nói, "Mụ mụ ngươi cũng uống " , trong nháy mắt nghĩ hảo ấu trĩ, khóe miệng không khó phát hiện ra có chút động đậy.

"Hôm nay còn đau đầu không?" , Diệp Dĩ Tình đột nhiên hỏi.

Diệp Thanh Dương sửng sốt một chút, "A, sẽ không, đã tốt " , từ tối hôm qua lúc Diệp Dĩ Tình xoa huyệt cho nàng sau đó thì không cảm thấy đau nữa. Điều này không làm cho nàng nhịn mơ tưởng, nếu như sau này đau đầu Diệp Dĩ Tình đều giúp nàng xoa thì thật tốt a!

Diệp Dĩ Tình nhàn nhạt sĩ hạ mi mắt, "Hồi hộp sao?"

"Ân, có điểm" , Diệp Thanh Dương suy nghĩ một hồi rồi đáp, Diệp Dĩ Tình không hỏi cũng không nghĩ gì, thế nhưng không biết vì sao, này vừa hỏi thì trong tư tưởng liền có điểm khẩn trương.

"Bình tĩnh mà làm"

Diệp Thanh Dương gật đầu, do dự một chút rồi nói, "Mẹ, ta có thể không đi nam thượng được không?"

"Vậy ngươi đi chỗ nào", Diệp Dĩ Tình vừa ăn cơm vừa hỏi

"Đại học Nhạc văn", đại học này nằm ngay tại Z thành, là đại học tốt nhất Z thành, đứng thứ ba toàn quốc, mà nam thượng thì đứng danh thứ nhất.

Diệp Thanh Dương mở to đôi mắt sáng long lanh mà nhìn Diệp Dĩ Tình, kỳ vọng Diệp Dĩ Tình có thể gật đầu đáp ứng nàng.

Ai biết Diệp Dĩ Tình chỉ là ngẩng đầu liếc mắt nàng, sau đó lại cúi đầu tiếp tục nhai trước nuốt sau

"Chờ có điểm xong rồi nói "

Ngày hôm sau buổi sáng chính là thi ngữ văn, cũng là môn Diệp Thanh Dương đau đầu nhất, nàng cũng không mong muốn nhiều, chỉ muốn đạt tiêu chuẩn là tốt rồi.

Thời gian làm bài coi như thuận lời, nhưng văn thì Diệp Thanh Dương có chút ăn đau, nghị luận văn, thỉnh là nói chuyện ngươi đối 'học qua loa' hay 'học vẹt' là ra cái nhìn.

Nghẹn cả buổi mới nghẹn được mấy dòng, Diệp Thanh Dương cũng không biết bản thân rốt cuộc viết cái gì, chỉ là cảm giác số lượng từ đã đủ rồi, nhịn không được mà thở ra một hơi.

Làm xong sau đó, cách giờ thi chỉ còn năm phút đồng hồ, Diệp Thanh Dương lại quay đầu kiểm tra bài làm một chút, sau đó chuông kết thúc vang lên.

Chờ lão sư thu bài rồi đi khỏi phòng học sau đó, Diệp Thanh Dương mới đứng lên đi ra. Cũng không biết nàng ăn trúng vận gì, lớp học không có một người cùng trường, liền cả trường thi cũng không có, khiến cho nàng một người cô đơn.

Thì như thế một người lắc lư tới cổng trường, liếc mắt liền thấy tất cả đều là đang đợi phụ huynh đến đón, nhịn không được trong lòng cảm thán, thật sự là thương cảm cho tâm thiên hạ phụ mẫu a!

Thi vào trường đại học, quả nhiên đều không phải một người chiến đấu, mà là cả một nhà chiến đấu, thậm chí có thể nói là cả một gia tộc chiến đấu a.

Diệp Thanh Dương cố sức chen trong đám người đi ra, vừa ra tới thì thấy cách đó không xa bên phải nàng có chiếc Porsche màu trắng kia của Diệp Dĩ Tình, khóe miệng bắt đầu cong lê, không tự giác cước bộ nhanh hơn một chút.

Ai biết vừa mới đi không được hai bước, đã bị một bóng người màu đỏ chặn lại, nhíu mày ngẩng đầu, đang nhìn đến khuôn mặt xinh đẹp kia, một chút thì ngây ngẩn cả người

"Sao ngươi lại tới đây? !"

Giang Chỉ Mỹ nhìn biểu tình Diệp Thanh Dương này đều có chút không vui ý mà nhíu mày, "Thế nào? Như thế nào không muốn thấy ta a"

Diệp Thanh Dương cũng không suy nghĩ nhiều, vô ý thức đã gật đầu, sau đó đột nhiên nghĩ tới cái gì lại lập tức lắc đầu.

"Không, đương nhiên đều không phải "

Diệp Thanh Dương đúng là nói với Giang Chỉ Mỹ, nhưng con mắt lại nhìn sang hướng Diệp Dĩ Tình ngó đến, thần sắc thoạt nhìn có chút khẩn trương.

"Ta là cố ý chạy tới tiếp ngươi, ngươi còn một mực hình dạng không tình không nguyện " , Giang Chỉ Mỹ một tay nhéo lấy má phải Diệp Thanh Dương, "Ngươi cái tên không lương tâm, vài ngày đều không gặp ta, lẽ nào cũng không nhớ ta sao?"

"....."

Đợi nửa ngày, cũng không thấy Diệp Thanh Dương phản ứng gì, chỉ là hai mắt thẳng tắp mà nhìn phía sau nàng, Giang Chỉ Mỹ cũng không do dự quay đầu lại, liếc mắt thì thấy Diệp Dĩ Tình vẻ mặt băng lãnh ngồi trong xe đang nhìn các nàng.

Nàng có chút dỗi mà nhìn lại, chính vừa lúc chặn đường nhìn của Diệp Thanh Dương, Diệp Thanh Dương lúc này mới lấy lại tinh thần, có chút vô thức cho nên nhìn Giang Chỉ Mỹ gần trong gang tấc.

"Cư nhiên minh mục trương đảm * (* phóng túng làm càn, không kiêng kể ) không nhìn ta, tin hay không ta.... " , Giang Chỉ Mỹ đột nhiên áp sát vào Diệp Thanh Dương, mang theo hương vị hơi thở nhè nhẹ hạ xuống đôi môi Diệp Thanh Dương , "Thì ở chỗ này , hôn, đi "

Đầu óc Diệp Thanh Dương trong nháy mắt kịp thời tỉnh thần, sau đó mạnh một cái lùi về sau, vẻ mặt 'đề phòng' nhìn Giang Chỉ Mỹ, nhưng phát hiện nàng kia cười đến vẻ mặt không có hảo ý, thoạt nhìn tâm tình thật tốt.

Giang Chỉ Mỹ nghiêng thân nhìn Diệp Dĩ Tình cách đó không xa, cười khanh khách mà đối Diệp Thanh Dương nói

"Ngươi nói, ngươi hiện tại muốn lên xe ai đi "

Bên phải là một chiếc Porsche màu trắng, bên trong là Diệp Dĩ Tình thần sắc lãnh diễm vô song, mà bên trái là chiếc Ferrari màu đỏ, chủ nhân chiếc kia mang theo đôi môi đỏ mọng gợi cảm xinh đẹp, lúc này Diệp Thanh Dương đang đứng giữa hai bên.

Vô luận là ai, đều hấp dẫn tiêu điểm mọi người!

Diệp Thanh Dương hầu như không chút suy nghĩ, nhấc chân đi về hướng Diệp Dĩ Tình, nhưng lại một lần nữa bị Giang Chỉ Mỹ chặn lối.

"Ngươi cứ dự định như thế mà đi? Có thật không đối với ta không có một tia lưu luyến?"

Lời này nghe rất ma mị, bên tai Diệp Thanh Dương bắt đầu phát nhiệt, cũng không biết đáp thế nào. Thế nhưng mắt thấy Diệp Dĩ Tình bên kia, Diệp Thanh Dương lại sốt ruột, lo lắng sợ nàng chờ lâu lại hội mất hứng, kỳ thực càng sợ Diệp Dĩ Tình thấy nàng cùng Giang Chỉ Mỹ làm trò trước mặt.

Mà Giang Chỉ Mỹ giống như là cố ý, chính là không chịu dễ dàng để Diệp Thanh Dương đi.

"Nói như thế nào chúng ta cũng có da thịt chi hôn, lẽ nào nói, ngươi còn muốn bội bạc tình nghĩa phải không "

Giang Chỉ Mỹ cấp cho Diệp Thanh Dương một cái mị nhãn, Diệp Thanh Dương thấy thì nổi da gà. Tối trọng yếu là, rõ ràng như vậy nói, tại trước cổng trường mà không coi ai ra gì như thế, Diệp Thanh Dương có chút khẩn trương nhìn bốn phía, sau đó quay đầu lại nói một câu, "Cái kia ta đi trước a, chờ ta thi xong sẽ tìm ngươi "

Nói xong, vừa lúc Giang Chỉ Mỹ không chú ý, từ bên cạnh lách qua hướng về trước đi tới.

Giang Chỉ Mỹ nhìn người như chạy trối chết kia, tâm tình bật tốt liền vung lên khóe miệng.

Buổi chiều cùng ngày thi, sau khi thi ra Diệp Thanh Dương đều thấy được Giang Chỉ Mỹ, chính là vị trí đồng dạng, mà Diệp Dĩ Tình cũng ở bên kia.

Diệp Thanh Dương da đầu có chút tê dại mà nhìn chiếc Ferrari đỏ thượng bên kia, mà Giang Chỉ Mỹ không khỏi mang phong thái mị hoặc mà hướng về đây, trong lòng nàng không ngừng cầu xin, không nên thấy ta, không nên thấy ta a, thế nhưng rất hiển nhiên, thượng đế hay phật tổ cũng đều không nghe thấy được.

"Vội vã như vậy là lên chỗ nào a"

Đột nhiên vang lên một giọng nữ làm đỉnh đầu có chút run, Diệp Thanh Dương mạnh ngẩng đầu, sau đó đầy một cõi lòng lảo đảo qua lại, Giang Chỉ Mỹ đẹp như trong TV nghìn vạn lần tràng cảnh như nhau, không khống chế mà lảo đảo đi, sau đó Diệp Thanh Dương tay mắt lanh lẹ liền dang tay chụp tới, lại một màn hình ảnh cẩu huyết xuất hiện. . .

Diệp Thanh Dương có chút run như cầy sấy mà ngồi ở phó lái, thỉnh thoảng lại nhìn sang Diệp Dĩ Tình khuôn mặt lạnh nghiêm bên cạnh .Nữ vương rất tức giận, hậu quả hoàn không lường được, nay tiểu quỷ thấp thỏm không yên.

Này cũng khó trách, một lần thì thôi đi, cứ như vậy ba lần bốn lượt mà trước mặt Diệp Dĩ Tình đùa giỡn, thực sự là nhẫn thục bất khả nhẫn* a! Vì vậy, quả đoán không sai vẻ mặt lạnh lùng của nữ vương kia đi!

(*nhẫn thục bất khả nhẫn : ý chỉ cực điểm không thể tha thứ/không thể nhịn được nữa.)

Nữ nhân này, tuyệt đối tuyệt đối là cố ý! Diệp Thanh Dương nhịn không được ở trong lòng oán hận nghĩ!

"Cái kia, mẹ, nàng chỉ là theo ta đùa giỡn, ngươi...."

"Ngươi không cần theo ta giải thích" , Diệp Dĩ Tình mục thị tiền phương lạnh giọng ngắt lời, "Ngươi có thể biết bản thân đang làm gì "

Không còn lời nói mắc kẹt lại trong cổ họng, cảm giác thật khó chịu, hoãn một hồi, Diệp Thanh Dương lại mở miệng lần hai.

"Mẹ trước đều không phải hy vọng ta cùng nàng không tiếp xúc sao?" , vì sao hiện tại không cấm? ! Chẳng lẽ bởi vì Úc Tâm kia sao?

Nguyên tưởng rằng Diệp Dĩ Tình sẽ không trả lời, một lát sau, chỉ nghe người kia nhàn nhạt tới một câu

"Ngươi có thể học được điều bản thân quyết định, ta không có khả năng thay ngươi cả đời quyết định nên "

"....." , Diệp Thanh Dương có điểm kinh ngạc, sau đó lại trầm mặc, nếu như thế này, kia vì sao mẹ không vui đi? Nhưng cái này dù sao Diệp Thanh Dương cũng không đem hỏi.

Diệp Dĩ Tình thoáng nhìn nàng có chút yên lặng, nhấp mím môi, mặc dù nghe có chút tàn nhẫn, nhưng người đều luôn luôn lớn lên không phải sao?

Về phần nàng vừa rồi vì sao rất không cao hứng, chính nàng cũng không rõ, chỉ là nhìn Diệp Thanh Dương đối Giang Chỉ Mỹ lộ ra biểu tình ngốc nghếch kia, cảm giác có chút không quen mà thôi, Diệp Dĩ Tình vẫn cho rằng Diệp Thanh Dương chỉ có tại nàng mới hội lộ ra thần tình như vậy.

Không biết ngốc giàu to được bao nhiêu rồi, chờ Diệp Thanh Dương lấy lại tinh thần, nhìn cảnh phía trước xa lạ, có chút không xác định được, này đều không phải đường về nhà a.

"Mẹ, chúng ta đây là đi chỗ nào "

BLUE LOVER

Diệp Thanh Dương mở cửa xuống xe, nhìn dòng chữ màu đỏ chót trên cửa, khóe mắt hung hăng co quắp vài cái, chỉ thấy mặt trên còn viết thêm dòng chữ màu trắng, "Nhiệt liệt chúc mừng tiểu quỷ kết thúc thi vào đại học "

Phương thức ăn mừng thiếu nội tâm như vậy. cũng chỉ có Thương Thiên Mặc lăng lăng mới nghĩ ra được. Quả nhiên, nữ nhân khi yêu đều là đồ ngốc!

Diệp Dĩ Tình nhìn cảnh tượng trước mặt này cũng mang theo vẻ mặt hắc tuyến, có chút không đành lòng nhìn thẳng, cũng không nghĩ đi vào. Mà đã tới rồi, tổng không thể trốn đi được, nếu như bị Thương Thiên Mặc gọi đến cũng vậy, ngẫm lại hay là thôi đi, liền nhấc chân đi vào.

Diệp Thanh Dương nhìn Diệp Dĩ Tình đi vào bên trong, mặc dù cũng không tình nguyện theo vào.

Hai người vừa mới đi vào, lại đột nhiên nghe được ba ba âm thanh tiếng pháo, dọa các nàng nhảy dựng.

Đợi Diệp Dĩ Tình với Diệp Thanh Dương lấy lại tinh thần, thì thấy ở giữa quán bar có một đám người nhìn các nàng, Thương Thiên Mặc, Hứa Nghiên, Lam Hi, Úc Tâm, còn có Đan Hàn.

Thương Thiên Mặc có vẻ đặc biệt hưng phấn, một tay tiến đến kéo Diệp Thanh Dương qua, đem nàng ngồi xuống vị trí trung tâm, sau đó đem các loại mũ vua gì đó mang trên đầu nàng

"Nhìn, tiểu quỷ chúng ta rốt cuộc cũng trưởng thành, thành thiếu nữ trong lòng đông đảo vương tử!"

"...."

Mọi người đều không ai nói gì.

Diệp Thanh Dương nhịn không được trở mình một cái bạch nhãn, đưa tay nghĩ tháo xuống cái mũ hề trên đầu, lại bị Thương Thiên Mặc một cái chặn lại, bất đắc dĩ, chỉ phải thương cảm nhìn về phía Diệp Dĩ Tình.

Mà Diệp Dĩ Tình căn bản là không nhìn nàng, mà đang nhìn đến mấy người xung quanh nàng, thẳng đến lúc này, Diệp Thanh Dương mới hậu tri hậu giác phát hiện bầu không khí hiện trường có chút vi diệu.

Thương Thiên Mặc nhất phó cợt nhả biểu tình của nàng, Lam Hi cau mày nhìn Thương Thiên Mặc, sau đó thỉnh thoảng lại nhìn Hứa Nghiên bên cạnh nàng kia, Hứa Nghiên lại mang ánh mắt có chút ý tứ hàm xúc nhìn Úc Tâm, mà Úc Tâm lại đang ôn nhu nhìn Diệp Dĩ Tình, ánh mắt của Đan Hàn tăm tối nhìn qua lại giữa hai người.

Diệp Thanh Dương mơ hồ nghĩ bản thân đang loạn lạc giữa một bãi chiến trường đầy mùi thuốc súng , đang định quay đầu nhìn về phía Diệp Dĩ Tình, nhưng là đột nhiên nhớ tới cái gì, bỗng dưng mở to hai mắt nhìn chằm chằm Đan Hàn

"Ta đã thấy ngươi "

Diệp Thanh Dương thình lình hét lên một tiếng, lập tức đem đại đa số mọi người chú ý đến, Diệp Thanh Dương nhìn ánh mắt Diệp Dĩ Tình hơi lộ ra điểm không giải thích được, chỉ vào Đan Hàn nói

"Mẹ, ta đã thấy nàng, lần đó ngươi dẫn ta đi tiệc đêm, còn có lần sau khi ta bị thương ngươi đưa ta đi học "

Nghe nói như thế, phút chốc vùng lông mày Diệp Dĩ Tình thắt chặt lại, sau đó quay đầu nhìn về phía Đan Hàn vẫn chưa từng mở miệng, Diệp Dĩ Tình nhớ kỹ, Úc Tâm đã từng cùng nàng nói qua, Đan Hàn là theo nàng cùng nhau trở về, tại ngày sinh nhật nàng trở về......
« Chương TrướcChương Tiếp »