Chương 40

Ánh mắt Diệp Dĩ Tình chỉ dừng lại trên hai người vài giây, liền dời đi, sau đó cũng không bao giờ..... liếc mắt qua Diệp Thanh Dương nữa.

Diệp Thanh Dương lăng lăng đứng ở kia mà nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Diệp Dĩ Tình, trong tư tưởng bắt đầu thấp thỏm cùng bất an, mẹ đây là đang giận nàng sao? Bằng không chính là đổi nhà hàng khác đi.

Chờ Diệp Thanh Dương phục hồi lại tinh thần thì mới phát hiện không còn kịp nữa rồi, từ bao giờ nàng đã an vị ngồi xuống, hơn nữa bàn của Diệp Dĩ Tình lại ở sát bên, hỏi có chết hay không chứ, Diệp Thanh Dương cùng Diệp Dĩ Tình ngồi vị trí như nhau, cho nên hẳn là nàng đưa lưng về phía Diệp Dĩ Tình, tuy rằng nhìn không thấy mặt Diệp Dĩ Tình, thế nhưng toàn thân Diệp Thanh Dương chính là cứng ngắc không dám động đậy.

Hai mắt lưu lưu chuyển chuyển, nhìn nữ nhân trước mặt đang gọi món ăn, Diệp Thanh Dương trong tư tưởng cũng không nói gì, nữ nhân này khẳng định là cố ý, chỗ nào không đi hết lần này tới lần khác mang nàng đến đây, hơn nữa lại còn đυ.ng phải mẹ.

"Tới, muốn ăn cái gì ", Giang Chỉ Mỹ đem thực đơn đưa trước mặt Diệp Thanh Dương

Diệp Thanh Dương chỉ cảm thấy cổ cứng đờ, mắt cúi đầu nhìn thực đơn, "Kia, cái kia, ngươi gọi là tốt rồi, ta không kiêng ăn"

Nghe nói như thế, Giang Chỉ Mỹ đột nhiên cười đến hàm ý, "Nói như vậy, chỉ cần là ta gọi, ngươi đều thích ăn đúng không?"

Diệp Thanh Dương ngẩng lên hóa đá tại chỗ, nữ nhân này như thế nào lại có ý tứ này đây!

Thật vất vả mới gọi xong, Diệp Thanh Dương nhịn không được âm thầm thở một hơi, cũng may lúc này nữ nhân kia không nói tới cái gì kinh người, không phải thì nàng đã bị hù cho đến chết rồi.

Diệp Thanh Dương tuy rằng vẫn buộc chặt chân tâm, bất quá vẫn đều tỉ mỉ nghe thanh âm phía sau, nói đến cũng lạ, từ lúc các nàng ngồi xuống sau đó, cũng không nghe đến Diệp Dĩ Tình nói qua một câu, bầu không khí an tĩnh có chút quỷ dị.

Diệp Thanh Dương đang suy nghĩ, nữ nhân ngồi đối diện mẹ là ai, tuy rằng không thấy chính mặt nàng, thế nhưng xem qua bóng lưng nàng thì biết, trước kia hẳn là chưa từng gặp qua một người thế này.

Thẳng đến khi món ăn được đem lên, Diệp Thanh Dương cũng chưa khôi phục tinh thần.

"Mau ăn đi, không một hồi đều sẽ lạnh "

Thanh âm Giang Chỉ Mỹ đột nhiên vang lên, Diệp Thanh Dương cúi đầu xuống thì thấy trong chén đã có thức ăn, ngẩng đầu lên nhìn người đối diện.

"Ngươi xem nhìn ngươi, đều nhanh gầy thành cây tăm, bình thường ăn không no đủ sao, hoàn là có người ngược đãi ngươi đi "

Giang Chỉ Mỹ nói làm như cố ý hoặc vô ý mà nhắm phía sau liếc mắt, Diệp Thanh Dương sau đó thấy được thì vội vã cúi đầu xuống hận không thể quay lại phía sau mà dòm đi.

"Không có việc gì, sau này ta sẽ dưỡng ngươi, nhất định sẽ đem ngươi dưỡng tốt "

Mắt thấy Giang Chỉ Mỹ lại muốn nói, Diệp Thanh Dương nhanh gấp một miếng nhét vào miệng nàng

"Cái này ngon a, ngươi nếm thử xem "

Giang Chỉ Mỹ cũng không giận, trái lại cười đến hết sức yêu mị.

"Thanh Dương đây là đang uy cho ta ăn sao? Còn chính là dùng đũa ngươi a, chúng ta thế này đều không phải trực tiếp hôn môi sao?"

Diệp Thanh Dương mới vừa nhét vào mồm miếng thịt thì ngay lập tức tắc lại trong cổ họng, sau đó cũng rất bi kịch mà nuốt xuống.

"Khụ, khụ, khụ "

"Ai nha, ngươi kích động cái gì a, tới, uống nước "

Giang Chỉ Mỹ có chút oán trách nhìn Diệp Thanh Dương không ngừng ho khan, đem nước đưa cho nàng uống

Diệp Thanh Dương cũng không suy nghĩ nhiều, tiếp lấy rồi uống hết một hơi, thiếu chút nữa thì đi đời nhà ma.

Bên này vừa mới hoãn khẩu khí, thì lại nghe Giang Chỉ Mỹ mở miệng

"Nghĩ không ra ngươi xấu hổ như thế a, đây cũng không phải lần đầu tiên...."

Diệp Thanh Dương chỉ cảm thấy phía sau mà sưu sưu một trận gió mát, một đạo ánh mắt băng lãnh bắn đến, ngay sau đó da dẻ liền bắt đầu tê dại.

Bữa cơm này Diệp Thanh Dương run như cầy sấy hết hồn, nàng rốt cuộc đã nhìn ra, nữ nhân Giang Chỉ Mỹ này cũng nữ nhân Thương Thiên Mặc kia đều như nhau, đều e sợ thiên hạ bất loạn.

Đầu tiên là nói những lời không minh bạch, nghe đến miên man bất định lời nói, sau đó thì cử chỉ động tay động chân vô cùng thân thiết, một hồi thì lấy khăn lau miệng nàng, một hồi lại nhắt nhéo khuôn mặt nàng, Diệp Thanh Dương nhanh cảm giác bản thân đều muốn phát điên rồi.

Thật vất vả mới ăn xong, Diệp Thanh Dương đứng lên, hận không thể bật người mau kéo con người kia đi ra khỏi đây, bất quá tỷ tỷ kia cũng nhất phó bộ dạng không nhanh không chậm, lại càng làm Diệp Thanh Dương thêm lung túng.

"Thật sự là tình cờ a ", Giang Chỉ Mỹ nhìn Diệp Dĩ Tình cười đến bất minh ý tứ.

Diệp Dĩ Tình chỉ lạnh lùng quét mắt liếc Diệp Thanh Dương, sau đó trực tiếp đi ngang qua người Giang Chỉ Mỹ.

Diệp Thanh Dương có điểm không hiểu, vừa chuyển đầu thì thấy nữ nhân ngồi đối diện Diệp Dĩ Tình, mặt trái xoan, da lược một tiểu bạch sắc, nhìn qua có loại gợi cảm. Ngũ quan lớn lên rất tinh xảo, thần sắc thoạt nhìn cũng rất nhu hòa, cũng không biết vì sao nhưng lại làm cho người nhìn có một loại thiện cảm.

Từ người Diệp Thanh Dương đi qua, Diệp Thanh Dương chỉ nghe thấy một mùi ngọc lan thơm ngát, nữ nhân này quay sang nàng nhạt nhạt lộ ra một tia tiếu ý, làm cho nàng trong nháy mắt có tia thất thần, sau đó nữ nhân này lại quay sang Giang Chỉ Mỹ điểm nhẹ phía dưới, sau đó mới đi ra ngoài.

Tay phải Diệp Thanh Dương dựa vào cửa sổ xe, nàng xuất thần nhìn vào bóng đêm thành thị.

Diệp Thanh Dương không rõ, nữ nhân kia vì sao đối nàng cười, các nàng mới gặp lần đầu tiên không phải sao? Nàng căn bản là không biết người kia. Chỉ là, xem ra cùng mẹ quan hệ hình như không đơn giản, không giống như dạng bằng hữu các loại, tổng cảm giác bầu không khí vi diệu kia tràn ngập một tia ám muội, lẽ nào sẽ là....

"Nàng chính là Úc Tâm "

Giang Chỉ Mỹ mở miệng đánh vỡ không khí trầm mặc trong xe, Diệp Thanh Dương quay đầu nhìn nàng, cũng không có vẻ khϊếp sợ, xem ra nàng là sớm đoán được.

Thật là Úc Tâm, nàng đã trở về, Diệp Thanh Dương đột nhiên nghĩ đến tối qua Diệp Dĩ Tình thất hẹn, hóa ra là bởi vì nàng.

"Nàng rất mê người có đúng hay không "

Đôi mắt mỹ miều của Giang Chỉ Mỹ nhìn về phía trước rồi lẩm bẩm, lại làm như đang hỏi Diệp Thanh Dương.

Diệp Thanh Dương có điểm kỳ quái nhìn nàng, Giang Chỉ Mỹ như vậy làm cho nàng không thích ứng được.

Nhớ tới cái nhìn thoáng vội vã kia, đích thực là một nữ nhân rất có mị lực, khi Úc Tâm quay đầu lại mà nhất tiếu đối nàng, Diệp Thanh Dương chính xác là có điểm thất thần, trong tư tưởng nghĩ, nàng là người mà nữ nhân thiên hạ cho dù có liếc mắt thì cũng sẽ mê. Vô luận là nam hay nữ, cũng không chỉ có nam nữ thích loại này, Diệp Thanh Dương cũng không ngoại lệ.

Chỉ là, khi Diệp Thanh Dương biết nàng là Úc Tâm, trong tư tưởng một chút vị đạo liền thay đổi, không thích ứng nổi. Nguyên nhân hình như rất phức tạp, bản thân nàng cũng không hình dung rõ.

"Ngươi không thích nàng "

Giang Chỉ Mỹ đột nhiên quay đầu nhìn Diệp Thanh Dương, cười đến điểm khó lường, lại khôi phục hình dạng bình thường rồi.

Rất ngoài ý muốn, lần này Diệp Thanh Dương cũng không né tránh, mà chính là thẳng tắp đối ánh mắt Thương Thiên Mặc.

"Ta vì sao phải thích nàng "

Giang Chỉ Mỹ đem Diệp Thanh Dương về nhà, bởi Diệp Thanh Dương để xe đạp ở nhà nàng, cho nên cũng không có biện pháp khác, đành phải theo Giang Chỉ Mỹ về nhà một chuyến.

Giang Chỉ Mỹ muốn nàng chơi trong nhà một hồi rồi mới cho về, thế nhưng lại bị Diệp Thanh Dương cự tuyệt, nàng muốn về sớm một chút, cũng không muốn Diệp Dĩ Tình lại lo lắng, huống hồ lại xảy ra chuyện vừa rồi, Diệp Thanh Dương nghĩ cũng cần phải giải thích cho Diệp Dĩ Tình rõ ràng.

Cũng không thể thuyết phục, Giang Chỉ Mỹ cũng không cản nàng, chỉ bất quá lúc Diệp Thanh Dương chuẩn bị đạp đi, Giang Chỉ Mỹ nói tới một câu, "Ngày mai ta đến đón ngươi "

Diệp Thanh Dương sợ đến giật mình, thiếu chút nữa từ trên xe ngã xuống, đầu cũng không nhìn lại mà trực tiếp lên xe bỏ chạy.

Diệp Dĩ Tình về nhà vừa vặn bảy giờ hơn, Diệp Thanh Dương còn chưa về tới. Trực tiếp lên lầu trở về phòng, rồi tùy tiện cầm áo ngủ vào phòng tắm.

Bỏ đi áo quần vướng víu trên thân, nàng đi vào bồn tắm, sau đó nằm xuống, nhìn dòng nước ấm áp chậm rãi tràn qua ngực, kia một màn đỏ chói trong nháy mắt hiện lên dưới làn nước xinh đẹp.

Chậm rãi nhắm hai mắt lại, có thể thấy đuôi lông mày nhiễm lên một tần uể oải, khuôn mặt trắng nõn cũng mơ hồ lộ ra một vẻ tái nhợt dị thường. Huyệt thái dương ẩn ẩn rên đau, trong đầu một chút hỗn độn cũng dần hình thành.

"Có đúng hay không lại đau đầu", Thanh tuyến nhu hòa tràn đầy sủng nịch cùng yêu thương.

Diệp Dĩ Tình liễm mi gật đầu, cái miệng nhỏ nhắn hơi nâng khởi, thương cảm hề hề mà nhìn người trước mắt.

Nàng ôn hòa cười, nhẹ nhàng chuyển thân thể Diệp Dĩ Tình xuống, khiến nàng cân xứng nằm trên đùi, ngay sau đó một phiếm cảm giác mát lạnh lan ra từ đầu ngón tay, từ từ mà mềm mại xoa nhẹ lên huyệt thái dương.

Những ngón tay tựa hồ như có ma lực, nhẹ nhàng xoa bóp vài cái, cảm giác đau đớn liền lập tức giảm đi rất nhiều, Diệp Dĩ Tình ngửa đầu lên, đôi mắt đen láy sâu thẳm nhìn người trước mắt, tại nơi nhu tình như nước kia, nàng có thể thấy rõ bóng dáng mình trong đó, khóe miệng hàm chứa một thanh tiếu ý.....

Hình ảnh vừa chuyển

Người ngồi ở đối diện, so với tám năm trước đã gầy đi rất nhiều, khí chất cũng toát lên vẻ trầm tĩnh, nhưng ánh mắt nhìn Diệp Dĩ Tình đều như những năm trước đây, cũng không có hình bóng ai hết, chỉ đắc hạ một mình nàng.

Tám năm trôi qua, bao nhiêu khoảng trống trong cuộc sống, thế nhưng tình cảm kia vẫn không lưu một khoảng trống. Từ ánh mắt kia có thể thấy được, này tám năm, đây đó vẫn đều cắm rễ đến tận đáy lòng, cũng chưa từng rời xa.

Chỉ là, tám năm này lại để nhiều dấu vết không thể xóa nhòa, người ngồi kia mặc dù đều không thay đổi, thế nhưng là trải qua bao nhiêu vô vọng cùng thống khổ, cho nên, đến thời điểm khiến ta đối mặt, chính là có nhiều thứ đều trở nên xa lạ đến khôn cùng.

"Tình nhi, ngươi thay đổi thật nhiều "

Úc Tâm nhìn chằm chằm Diệp Dĩ Tình một hồi, bản thân mở miệng tự thì thào.

Tám năm trước kia nhân tâm một phách nhất lần cười, thường thường nhuyễn thanh mà thì thầm, đến tám năm sau đó chỉ còn lại vẻ băng lãnh còn thêm xa cách.

Diệp Dĩ Tình bộ dạng phục tùng nhìn ly thủy tinh trên tay, một ly dịch thể trong suốt mà không lẫn tạp chất.

Úc Tâm nhìn Diệp Dĩ Tình trầm mặc không nói gì, ánh mắt chuyển hướng ra ngoài cửa sổ, "Cảm giác hảo hoài niệm như vậy, cùng ngươi lẳng lặng mà đợi cùng một chỗ, dù cho một câu nói cũng không nói nên lời, chỉ cần có thể thấy ngươi, cảm giác được ngươi ở bên cạnh, thì không khí đều là sự sống, hô hấp cũng mang theo ngọt vị " , thanh âm còn mang theo tia linh hoạt kỳ ảo.

Diệp Dĩ Tình chỉ là trầm mặc nghe, ánh mắt cũng dần trở nên mê ly, đã từng rất nhiều ngày nhiều đêm xác thực là như thế này, chỉ cần là có người đó bên cạnh, tất cả đều tràn đầy hạnh phúc ngọt ngào, chỉ là, không biết bắt đầu từ lúc nào, hồi ức mấy năm nay chỉ còn lại buồn bã cùng khổ sáp.

"Bởi vì ta vẫn là con người, cho nên ta vẫn cho rằng, chỉ cần bản thân quá mức hài lòng là tốt rồi. Thế nhưng sau đó ta lại phát hiện, kia vẫn còn không đủ. Cho nên, lúc trước ta quyết định ly khai, hội biết rằng sẽ khiến ngươi khổ sở, thế nhưng ta vẫn quyết ý ly khai. Bởi vì ta biết, ngươi trong tư tưởng chính là để ý, nghĩ đến bọn họ ngươi chính không vui, ta nghĩ ngươi muốn được bọn họ chúc phúc "

Diệp Dĩ Tình lúc trước đều hiểu suy nghĩ trong lòng Úc Tâm, chỉ là hiểu rồi lại hiểu, nàng chính là không muốn làm cho Úc Tâm như vậy, nàng không muốn lãng phí năm năm ở chung chỉ để nghe một câu xác định không tán thành.

"Thế nhưng, ta dù sao cũng nghĩ đơn giản, có thể nói là ta đánh giá bản thân rất cao, tới năm năm rồi, ta vẫn còn chưa đạt được mục tiêu kia....."

Đều không phải nghĩ mất mặt, cũng không phải sợ châm chọc khıêυ khí©h, chỉ là không muốn làm cho nàng đối điều không phải, Úc Tâm không nói, thế nhưng Diệp Dĩ Tình cũng biết suy nghĩ trong lòng Úc Tâm lúc trước.

Sunshine, một năm trước mới xuất hiện một công ty chuyên sản xuất nước hoa, còn dành riêng cho nữ nhân mà nghiên cứu chế tạo.

Một năm trước, Diệp Dĩ Tình thấy tin tức này đưa lên, công ty sunshine thành lập còn chưa đến hai năm. Diệp Dĩ Tình tưởng tượng Úc Tâm từ hai bàn tay trắng thành lập một công ty như thế ở Mỹ có cỡ nào gian nan, nàng biết Úc Tâm đều vì nàng mà nỗ lực phấn đấu, chỉ là, Diệp Dĩ Tình không rõ chính là, vì sao phải làm cho nàng mất đi tin tức của nàng đây.

Diệp Dĩ Tình không có cách nào tiếp thu đáp án như vậy, không muốn làm cho nàng lo lắng, không muốn làm nàng khổ sở, đây là tương lai hai người, vì sao phải đem nàng bài trừ tại ngoại, rõ ràng hẳn là nên nỗ lực cùng nhau không phải sao? Lẽ nào không tín nhiệm nàng như thế sao? Có thể đều không phải không tín nhiệm nàng, kia là vì sao, không muốn làm nàng lo lắng sao?

Dù sao thân tình cùng ái tình trong lúc đó, cho tới nay đều là lưỡng nan lựa chọn, mà Diệp Dĩ Tình cũng không ngoại lệ đi.

Ào một tiếng, từ bồn tắm đứng dậy, bước chân xuống nền nhà, thuận lợi dang tay lấy khăn trắng bên cạnh, quấn quanh người dừng tại điểm trước ngực, nhìn bản thân mình trong gương, ánh mắt bốn phía một vòng thanh sắc, môi cũng phiếm đi một mảng nhợt nhạt, thế nào thì đem bản thân làm thành như vậy.

Kỳ thực, lúc Diệp Dĩ Tình cùng Úc Tâm hảo hảo quyết định ngồi xuống nói chuyện, tại sâu trong nội tâm cũng đã quyết định tha thứ, có thể không nên nói là tha thứ, này căn bản nàng cũng không nghĩ tồn tại vấn đề không thể tha thứ.

Chỉ là, tổng nghĩ trong tư tưởng có chút khó chịu, nói không nên lời khó chịu chỗ nào, còn có điểm nghĩ bản thân có chút già mồm cãi láo, rõ ràng là muốn lý giải đối phương, biết đối phương sẽ không cố ý lặng yên như thế cũng không nghĩ gặp một lần, nhưng rõ ràng xét đến cùng thì tất cả nguyên nhân gây ra đều do nàng, đối phương làm tất cả cũng vì nàng, rõ ràng đối phương đều cùng nàng giải thích, vì sao còn muốn tử thu không tha.

Tiêu hao tám năm, hạnh phúc cũng gần trong hang tấc, vid sao còn muốn tương lai trở ngại, bản thân tự biến mất không phải sao? Thử hỏi có cái gì có thể so với hai người cùng một chỗ trọng yếu hơn.....

Diệp Thanh Dương về đến nhà thời gian đã tám giờ, rất ngoài ý muốn là không thấy thân ảnh Diệp Dĩ Tình, hỏi trương mụ mới biết được, Diệp Dĩ Tình ở tại phòng, vừa nhấc đầu, quả nhiên, trong phòng đèn còn sáng.

Nhớ tới tình cảnh tối nay, Diệp Thanh Dương hoàn là có chút thấp thỏm bất an, nàng không biết nên hướng Diệp Dĩ Tình giải thích như thế nào, tuy rằng Diệp Dĩ Tình không hỏi, thế nhưng nàng vẫn nghĩ giải thích, còn có Úc Tâm kia....

Diệp Thanh Dương chậm rãi đi lên lầu, lúc gần tiếp cận gian phòng Diệp Dĩ Tình, tốc độ một lúc liền trở nên chậm chạp, bất quá cũng rất nhanh đã đến cửa.

Diệp Dĩ Tình cũng không có đóng cửa, Diệp Thanh Dương quay đầu nhìn bên trong, không có thấy người, tay vừa muốn đưa lên gõ, cửa phòng tắm lại mở ra, ngay sau đó thì thấy Diệp Dĩ Tình tóc còn ẩm ướt đi ra.

"Mẹ "

Diệp Dĩ Tình cũng có chút ngoài ý muốn, quét mắt nhìn nàng, thản nhiên nói, "Vào đi "

Diệp Thanh Dương vừa nhìn Diệp Dĩ Tình vừa đi vào, sau đó cũng chậm chạp hướng đến.

Diệp Dĩ Tình tại bên giường ngồi xuống, cầm một cái khăn mặt lau tóc, hình ảnh này luôn có điểm quen thuộc, Diệp Thanh Dương cùng Diệp Dĩ Tình đêm đó là như vậy, chỉ bất quá lúc này không đồng dạng ngày xưa, hiện tại Diệp Thanh Dương có nghĩ cũng không dám nghĩ.

Diệp Thanh Dương cách Diệp Dĩ Tình vài bước, nhìn động tác Diệp Dĩ Tình, ai cũng không có mở miệng nói

Qua một hồi lâu, Diệp Thanh Dương rốt cuộc cũng mở miệng, "Mẹ, ngươi sinh khí sao?"

"Ta vì sao phải tức giận " , Diệp Dĩ Tình động tác trên tay vẫn chưa dừng.

"Ta cùng Chỉ Mỹ tỷ, a di chỉ là cùng nhau ăn bữa cơm mà thôi, nàng nói những lời này đều là hay nói giỡn, mẹ ngươi ngàn vạn lần đừng có tin"

Diệp Dĩ Tình động tác dừng lại, ngẩng đầu nhìn nàng, "Còn nhớ rõ lời ta cùng ngươi đã nói sao?"

Là nói nàng mười tám tuổi mới nghĩ đến chuyện yêu đương, là cách Giang Chỉ Mỹ này xa một chút, hay là tình cảm thì phải tôn trọng, vô luận là câu nào, Diệp Thanh Dương đều nhất thanh sở nhị nhớ kỹ.

"Nhớ kỹ "

"Vậy là tốt rồi, ngươi chỉ cần biết bản thân đang làm gì, đối bản thân hành vi phải có trách nhiệm là tốt rồi"

Trách nhiệm? Diệp Thanh Dương một chút liền nghĩ tới đêm đó cùng Giang Chỉ Mỹ, nàng cần phải có trách nhiệm có đúng hay không? Mẹ ý tứ là, nàng cũng không can thiệp chuyện mình cùng Giang Chỉ Mỹ sao?

Bởi vì Úc Tâm đã về, cho nên lười quản chuyện của nàng sao?

"Cái kia chính là Úc Tâm sao?

Ma xui quỷ khiến thế nào thì hỏi ra một câu như thế, chờ phản ứng đến thì đã muộn.

Diệp Dĩ Tình hơi nhíu mi lại nhìn nàng, nhìn một hồi lâu mới bỏ mắt qua một bên, cũng bất khả mà gật đầu.

Trong phòng lại lâm vào không khí trầm mặc, Diệp Dĩ Tình cũng lau xong tóc đứng lên, đi qua trước mặt Diệp Thanh Dương

"Mẹ chuẩn bị tha thứ cho nàng sao?"

Diệp Dĩ Tình đứng bên cửa sổ, cũng không quay đầu lại, "Này đều không phải chuyện ngươi quan tâm "

Diệp Thanh Dương nhìn bóng lưng Diệp Dĩ Tình, có chút tự giễu cười cười, "Mẹ sớm một chút nghỉ ngơi, ta về phòng "

Ngay lúc Diệp Thanh Dương đi tới cửa, Diệp Dĩ Tình đột nhiên mở miệng gọi nàng lại

"Diệp Thanh Dương "

Diệp Thanh Dương quay đầu lại, trên mặt lộ ra dáng vẻ tươi cười

"Nhớ chú ý nghỉ ngơi"

Diệp Thanh Dương cười cười, "Mẹ cũng vậy "

Nhìn Diệp Thanh Dương xoay người, Diệp Dĩ Tình vừa muốn xoay người

"Mẹ "

Diệp Dĩ Tình quay đầu lại nhìn nàng, Diệp Thanh Dương nhất mạt dáng vẻ tươi cười có chút chói mắt

"Nếu như ta cùng Giang Chỉ Mỹ cùng một chỗ, ngươi sẽ phản đối sao?"