Chương 32

Vừa đến đầu đường trong một khu nhỏ, Diệp Thanh Dương liền nói Giang Chỉ Mỹ dừng xe lại.

"Ta đi ra là đến, cảm ơn Giang Chỉ Mỹ.....Tỷ, tỷ đưa ta về "

Thiếu chút nữa Diệp Thanh Dương lại bảo thành Giang a di, trước đây Giang Chỉ Mỹ nói, không được gọi nàng là a di, nghe chẳng khác một lão thái bà tự đắc, muốn nàng gọi bằng Chỉ Mỹ, có lẽ Chỉ Mỹ tỷ tỷ cũng có thể miễn cưỡng nói đi.

Diệp Thanh Dương nghĩ gọi tên đều không được tự nhiên, các nàng còn không có thành thục đến loại trình độ này đi, thế nhưng so với gọi tên thì chính là Chỉ Mỹ tỷ tỷ vẫn tốt hơn một chút.

Giang Chỉ Mỹ nghiêng đầu nhìn nàng, "Này đều còn chưa tới, chớ không phải là không thích ở cùng ta một chỗ?"

Nhìn Giang Chỉ Mỹ bộ dáng tươi cười dịu dàng, Diệp Thanh Dương vội vã phủ nhận, "Đều không phải, chỉ là buổi tối ăn có điểm no, ta nghĩ xuống phía dưới đi một chút hảo tiêu hóa, hơn nữa, hiện tại cũng không còn sớm, ngươi cũng cần trở về, muộn thì không an toàn"

Đầu tiên, hiện tại mới chỉ tám giờ, căn bản là không muộn, thứ hai, Diệp Thanh Dương buổi tối căn bản là không ăn gì nhiều, vẫn đều là một hình dạng nhất phó không yên.

Đương nhiên, Giang Chỉ Mỹ cũng không có vạch trần nàng, chỉ là cười cười, "Vậy ngươi cẩn thận một chút "

Còn nhiều thời gian, Giang Chỉ Mỹ tin tưởng sau này vẫn còn cơ hội.

Diệp Thanh Dương nhất thời như nhận được ân xá, vội vàng cởi dây an toàn ra, đứng ở ven đường, có chút cứng ngắc nhìn Giang Chỉ Mỹ vẫy tay

"Ta về trước đây, gặp lại sau "

Giang Chỉ Mỹ nhìn bóng lưng Diệp Thanh Dương, khóe miệng xinh đẹp liền cong lên, người này đắc có ý tứ.

Đi đại khái khoảng một trăm mét hình dạng, Diệp Thanh Dương len lén quay đầu lại nhìn thoáng qua, phát hiện Giang Chỉ Mỹ vẫn ở chỗ này không đi, vội vã quay đầu lại, trong đầu nói thầm, nữ nhân này thế nào còn chưa đi a.

Lên xe Giang Chỉ Mỹ sau đó, Giang Chỉ Mỹ đưa nàng đến một nhà hàng khá xa, đi đường khoảng nửa tiếng đồng hồ, nhà hàng thoạt nhìn rất đẳng cấp, bên trong bày trí cũng rất mê người, thế nhưng Diệp Thanh Dương cũng không có ăn uống được gì, rõ ràng nàng còn chưa ăn cơm chiều.

Đi vào nhà hàng, Giang Chỉ Mỹ chọn một vị trí bên cạnh cửa sổ ngồi xuống, ngẩng đầu lên nhưng phát hiện Diệp Thanh Dương vẫn đứng bất động.

"Mau ngồi xuống a "

Diệp Thanh Dương vẫn đứng không nhúc nhích, "trời cũng nhanh muốn tối, ta còn phải mau về nhà, mẹ ta còn chờ ta ăn cơm chiều nữa "

"Vậy thì ngươi không muốn biết đáp án sao?", ngón tay xinh đẹp của Giang Chỉ Mỹ nâng lên vuốt một chút tóc.

Diệp Thanh Dương do dự vài giây sau đó cũng ngồi xuống.

"Này mới ngoan , không phải muốn ta nói lúc đói bụng a? phải biết thương hoa tiếc ngọc có biết hay không "

"...."

Giang Chỉ Mỹ tổng cộng gọi tám món, nàng đưa cho Diệp Thanh Dương gọi, Diệp Thanh Dương chỉ lắc đầu, nói đã được rồi.

Lúc đợi thức ăn lên, Giang Chỉ Mỹ thì một mực hỏi đông hỏi tây, như là ngươi năm nay bao nhiêu, học trường ở đâu a, năm nay cấp mấy a, bình thường thích cái gì a.

Diệp Thanh Dương mặc dù có chút do dự, nhưng cuối cùng đều thật tâm trả lời, trên cơ bản là Giang Chỉ Mỹ hỏi một câu nàng đáp một câu, thoạt nhìn cũng không có trạng thái gì.

Diệp Thanh Dương xem ý tứ Giang Chỉ Mỹ vẫn không có muốn nói cho nàng biết, rốt cuộc nhịn không được mở miệng hỏi ra.

"Cái kia Giang.......Giang a di "

"Ngươi gọi cái gì? !" , Giang Chỉ Mỹ không tin nổi mà mở to hai mắt.

Cái này cũng khiến cho Diệp Thanh Dương có chút thấp thỏm, lẽ nào bản thân gọi sai sao? Nữ nhân này cùng mẹ với dì Mặc là bạn đại học, kia cũng không thể gọi nàng a di sao?

"Không được gọi a di, chỉ được gọi Chỉ Mỹ tỷ tỷ, nếu như ngươi năng gọi Chỉ Mỹ, ta sẽ càng hài lòng "

"...."

"Kia, cái kia Chỉ Mỹ, tỷ tỷ, ngươi có thể "

Không đợi Diệp Thanh Dương nói xong, Giang Chỉ Mỹ cắt đứt lời nàng nói, "Ngươi hiện tại có hay không nữ bằng hữu a "

"...." , Diệp Thanh Dương trong mắt như dại ra, này tình huống bình thường đều không phải là hỏi nàng có nam bằng hữu hay không sao? Thế nào vừa gặp tới thì hỏi nàng có hay không nữ bằng hữu a, lẽ nào nàng nhìn ra chính mình thích nữ nhân sao?

Diệp Thanh Dương trong tư tưởng có điểm khẩn trương, "Không có, mẹ nói ta còn nhỏ, tạm thời không cần nói chuyện yêu đương "

"Nói như vậy, ngươi cũng thích nữ hài tử đi "

Nói đến lời này, Giang Chỉ Mỹ mắt lóe sáng lên, Diệp Thanh Dương xem ra không hiểu tình cảnh

Cũng? Diệp Thanh Dương khó có được một lần mẫn cảm mà bắt bẻ thâm ý của Giang Chỉ Mỹ, lẽ nào nói nàng cũng thích nữ nhân sao?

"Không, ta là nói ta bây giờ còn không có nam bằng hữu ", Diệp Thanh Dương khẽ cười cười.

Giảo hoạt như Giang Chỉ Mỹ liếc mắt nhìn qua thì cũng nhìn ra Diệp Thanh Dương chính là nói thật, bất quá nàng cũng không có nói gì thêm, mà là cười gật đầu.

"Nhĩ hảo, ngươi rất nghe lời mẹ ngươi nói "

Diệp Thanh Dương chỉ gật đầu, Giang Chỉ Mỹ cũng không hỏi sâu vào, vừa vặn lúc này thức ăn mang đến, nàng liền bắt đầu ăn.

"Cái kia Chỉ Mỹ, tỷ tỷ ", Diệp Thanh Dương vẫn nghĩ kêu không được tự nhiên, "Ngươi có thể nói cho ta biết Tâm kia là ai sao?"

Giang Chỉ Mỹ ngẩng đầu, "Có thể, bất quá phải đợi cơm nước xong sau đó, trong lúc ăn nói những.....này dễ làm tiêu hóa không tốt "

"....", Diệp Thanh Dương không nói gì, này là lừa tiểu hài tử ba tuổi đi, nàng thế nào không nghe tới loại này trong sách vở a, bất quá nàng cũng hết cách, chỉ phải chờ tỷ tỷ này đem cơm ăn hoàn hảo.

"Ngươi lo lắng làm cái gì, theo ta cùng ăn a"

Diệp Thanh Dương lắc đầu, "Không cần, ta như thế về nhà ăn là tốt rồi "

Giang Chỉ Mỹ đột nhiên buông đũa xuống, rút ra một cái khăn tay lau khóe miệng, "Đi theo ta ăn cơm đều không muốn đi? Chính là nói, ta như vậy làm ngươi ghét, theo ta cùng một chỗ ngươi cả cơm đều không muốn ăn "

"....."

Bất đắc dĩ, Diệp Thanh Dương không thể làm gì khác hơn là cầm lấy đũa lên ăn, nàng thực sự là không nói nổi nữ nhân này, hơn nữa, nàng một hồi còn có nhu cầu đối với nữ nhân này a.

Ăn cơm xong tròn nửa tiếng đồng hồ, Diệp Thanh Dương rốt cuộc hôm nay cũng hiểu ra, cái gì mà ăn trước đã rồi nói! Cơm đã ăn xong sau đó, Diệp Thanh Dương nguyên tưởng rằng có thể nghe được đi, mà không nghĩ tới tỷ tỷ này còn nói sau khi ăn xong sẽ ăn món ngọt tráng miệng.

Vì vậy, tròn hai giờ sau đó, Diệp Thanh Dương từ trong nhà hàng đi ra, lúc này sắc trời đã tối, Diệp Thanh Dương quay đầu nhìn nữ nhân bên cạnh.

"Chỉ Mỹ tỷ tỷ, ngươi hiện tại có thể nói cho ta biết không?"

"Tê, có điểm lạnh a, đi, chúng ta lên xe rồi nói "

Nói xong, liền khéo ôm lấy cánh tay Diệp Thanh Dương, sau đó đi đến bãi đậu xe.

Động tác thân mật như vậy, làm cho Diệp Thanh Dương có điểm không quen, vài lần nghĩ lấy tay rút ra cũng không thành công, bất đắc dĩ, chỉ phải tùy ý để nàng làm.

Hai người lên xe, Giang Chỉ Mỹ nghiêng đầu nhìn nàng, "Ngươi trước tiên nói cho ta biết, ngươi vì sao muốn biết cái này "

"Bởi vì nàng là mẹ ta ", Diệp Thanh Dương hầu như bình thường thốt ra một câu.

Giang Chỉ Mỹ nhìn nàng một hồi, sau đó khởi động xe, rồi quẹo sang đường lớn, nàng rốt cuộc cũng mở miệng

"Nữ nhân kia gọi là Úc Tâm "

Úc Tâm

Khắc vào ngực bông hoa tu líp màu đỏ.

Hoa tu líp màu đỏ, là một ngôn ngữ được thể hiện qua ý nghĩ của bông hoa, một lời nói tuyên thệ về tình yêu, minh chứng cho lời nói ta yêu ngươi, nhiệt liệt yêu ngươi.

Này tình yêu phải có rất nhiều, phải sâu đậm bao nhiêu mới có thể khắc lên thân thể, mới có thể làm cho mẹ đợi liền.....tám năm.

Ban đêm gió có chút lạnh, Diệp Thanh Dương hai tay xỏ vào túi quần, mờ mịt ngẩng đầu lên nhìn ánh đèn hai bên đường, đèn đường rọi sáng, tâm tình có điểm mông lung.

Tuy rằng Giang Chỉ Mỹ không nói cụ thể xảy ra chuyện gì, nhưng Diệp Thanh Dương hầu như có thể đoán được, chính là Úc Tâm bỏ mẹ đi, vẫn bặt vô âm tín, mà mẹ thì vẫn như thế đợi nàng về.

Cho nên mới nói, dì Mặc đều là đang lừa gạt nàng, cái gì mà bạn thân đoạn đi nam bằng hữu, tiết mục cẩu huyết như vậy đều không phải giống phim hàn quốc sao?Quả nhiên kết quả là thế này.

Diệp Thanh Dương hiện tại có thể hiểu được Thương Thiên Mặc vì sao đối với nàng nói xạo, càng ít người biết thì khả năng đề cập đến sẽ tối thiểu, nàng cũng chỉ muốn bảo vệ mẹ mà thôi.

Diệp Thanh Dương nghĩ, dì Mặc cũng là bất đắc dĩ đi. Nàng tin tưởng, trước đây, Thương Thiên Mặc khẳng định cũng có rất nhiều biện pháp nói cho mẹ nàng quên đi, chỉ sợ cá tính của mẹ nàng, một ngày nhận thức một người sẽ rất khó thay đổi tâm ý.

Cho nên dì Mặc mới có thể nói như vậy, nếu như thay đổi không được gì, vậy ngươi cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở mà nhìn, nhìn mẹ dày vò, vẫn như vậy chờ đợi trong vô vọng.

Vừa ngẩng đầu lên, đã tới trước cửa nhà, Diệp Thanh Dương lấy tay từ trong túi ra, sau đó dùng sức chà xát mặt, thay lại bộ dạng ngu si thường ngày kia, móc chìa khóa ra mở cửa đi vào nhà.

Vào cửa thì nghe được thanh âm TV, Diệp Thanh Dương theo thói quen vung lên khóe miệng, đứng tại chỗ cửa mà tháo giày rồi sau đó hướng phòng khách đi tới, quả nhiên nhìn thấy Diệp Dĩ Tình đang ngồi trên sô pha.

"Mẹ "

Diệp Dĩ Tình quay đầu lại nhìn nàng, "Ăn chưa "

"Ân, đã ăn rồi ", Diệp Thanh Dướng hướng bên trái Diệp Dĩ Tình ngồi xuống.

Trong TV đang là tin tức thời sự, Diệp Thanh Dương xem không được một hồi, liền cảm thấy nhàm chán, sau đó cũng không biết có tình hay vô ý, ánh mắt bất giác rơi xuống vị trí trên ngực Diệp Dĩ Tình.

Xuyên thấu qua cổ áo hơi mở rộng, Diệp Thanh Dương có thể thấy được cành hoa tu líp màu đỏ vô cùng lẳиɠ ɭơ, nhìn nó trải dài trên vùng ngực kia, lan đến vùng xương quai xanh tinh xảo, sau đó tràn đến vùng cổ trắng trẻo thon dài.

Diệp Thanh Dương cảm giác có một trận khí tức ồ ạt đến, nhịn không được hạ thắt lưng bắt đầu từng ngụm từng ngụm hô hấp, Diệp Dĩ Tình nhận thấy được bả vai nàng phút chốc nâng lên hạ xuống, vùng xung quanh lông mày thâm tỏa

"Chuyện gì xảy ra"

Diệp Thanh Dường nhìn sâu trong đôi mắt vẻ khẩn trương cùng bất an của Diệp Dĩ Tình, có chút sung sướиɠ mà nở nụ cười

"Ta không sao mẹ "

Diệp Dĩ Tình nhấc tay lên sờ trán nàng, xác định không có nóng, sau đó lại xốc áo lên xem một chút, miệng vết thương cũng đã khép lại, nhìn lại nàng hô hấp cũng đã bình thường, lúc này mới yên lòng.

"Lên lầu tắm rồi đi ngủ "

Lúc Diệp Thanh Dương đi tới cầu thang thì quay đầu lại, nhìn thân ảnh Diệp Dĩ Tình có chút cô tịch, Diệp Thanh Dương nghĩ, nàng là không nên mở mắt chằm chằm mà nhìn mẹ như thế, nàng chí ít hẳn là liều mạng nỗ lực một lần, nỗ lực làm cho mẹ quên đi quá khứ, quên đi Úc Tâm.

Không phải, nếu để mẹ tiếp tục như thế vô vọng chờ đợi, một ngày nào đó mẹ hội sẽ tan nát đáy lòng, sau đó tất cả càng khó có thể vãn hồi

Đều không phải có câu nói như vậy sao?

Quên một người hay một đoạn tình cảm lưu luyến, phương pháp hay nhất chính là mở ra một đoạn tình cảm lưu luyến mới, hoặc là ái thượng một người mới.....

Ngày mai

Khi Diệp Dĩ Tình đi xuống lầu, vừa nhấc đầu lên, nhìn người trước mắt thiếu chút nữa là bộ dạng hốt hoảng.

Kia bình thường nàng đi xuống lầu, chí ít phải đợi một lúc sau đó thì người kia mới xuống đến, hiện tại cư nhiên đã ngồi ngay ngắn trước bàn ăn, lúc này chính là quay qua nhìn nàng lộ ra một nụ cười đến dương quang sáng lạn a.

"Mẹ ngươi xuống rồi "

"...."

Diệp Dĩ Tình không phản ứng nàng, trực tiếp hướng đến ghế ngồi xuống.

"Mẹ tối hôm qua ngủ ngon không? Có hay không nằm mơ a, ta tối hôm qua ngủ rất hảo, vừa nhắm mắt liền ngủ đến hừng đông "

"..."

Diệp Dĩ Tình nghĩ thầm, nàng không phải ngày nào cũng ngủ thẳng đến hừng đông sao, sau đó tới giờ vẫn không chịu rời giường.

Chỉ chốc lát sau, Trương mụ đã đem đồ ăn đến, hai người bắt đầu ăn.

Mới vừa yên tĩnh không được một hồi, Diệp Thanh Dương đột nhiên mở miệng nói một câu

"Mẹ, ngươi hôm nay nhìn rất đẹp nga ~ "

Diệp Dĩ Tình mới vừa ăn vào một miếng chân giò hun khói, thì lập tức mắc ngay trong cổ họng, nàng liền nhanh với tay lấy ly sữa uống một ngụm, sau đó mới nuốt xuống được, cực kỳ không nói cái gì giương mắt nhìn Diệp Thanh Dương.

Diệp Thanh Dương bị nhìn thiếu chút nữa cũng nuốt không thông, vội vã nuốt vào trong miệng, ngay sau đó bồi thêm một câu

"Đều không phải riêng hôm nay, là mỗi ngày đều rất đẹp, hôm nay thoạt nhìn nhiều hấp dẫn a "

Trán Diệp Dĩ Tình hiện rõ ba đường hắc tuyến, nhìn chằm chằm Diệp Thanh Dương mười giây sau đó

"Ngươi tối qua chính là quên uống thuốc đi "

"....."

**

Trước bàn lễ tân tỷ tỷ treo điện thoại, sau đó quay sang Diệp Thanh Dương cười ôn nhu

"Tổng tài cho ngươi đi tới "

Diệp Thanh Dương có chút xấu hổ nhìn nàng nói cảm tạ, sau đó nhanh như chớp chạy vào thang máy, ấn xuống tầng 23, mới nhịn không được thở một hơi lớn.

Thang máy nhảy đến số 23 thì dừng lại, sau đó đinh một tiếng mở cửa, Diệp Thanh Dương co đầu rụt cổ nhìn ra bên ngoài xem xét, sau đó mới đi ra khỏi thang máy.

Nhận được từ bốn phương đủ loại ánh mắt nhưng đều là ánh mắt hảo ý, Diệp Thanh Dương là có điểm xấu hổ, bất giác bước chân nhanh hơn, đã mau đi đến phòng tổng tài, bên trái có một nữ nhân mang váy mà trắng đột nhiên đứng lên

"Tổng tài nói ngươi trực tiếp đi vào, không cần gõ cửa"

Diệp Thanh Dương nhận thức được nàng, chính là tỷ tỷ hôm qua đã gặp kia.

Nàng ngại ngùng nói một câu, "Cảm ơn tỷ tỷ ", sau đó xoay người mở cửa phòng tổng tài đi vào.

Đi vào liền thấy Diệp Dĩ Tình đang chăm chú xem văn kiện, thoáng cái làm cho Diệp Thanh Dương nghĩ tới một câu nói, nữ nhân khi làm việc là đẹp nhất, quả nhiên...!

Diệp Dĩ Tình cũng biết nàng đã tới, vẫn nhìn nàng đi vào, mà đợi nửa ngày cũng không thấy nàng nói gì, cứ một mức đứng ngốc lăng ở cửa, Diệp Dĩ Tình có điểm chịu không nổi

Lúc vừa nhận được điện thoại lễ tân, nói người này đang ở dưới lầu, Diệp Dĩ Tình còn tưởng rằng bản thân nghe lầm, sau đó đem điện thoại ra cố ý kiểm tra số gọi một chút, tiểu quỷ này cũng không có nói qua buổi trưa sẽ đến a.

Lại vừa nghĩ, không biết tiểu quỷ này có chuyện gì tìm đến, nghĩ như vậy, chẳng bao lâu thì người đã lên đây, mà cư nhiên đứng ngốc lăng ở cửa không nói một lời, Diệp Dĩ Tình là triệt để hết chỗ nói rồi, từ sáng sớm đầu óc có vấn đề còn chưa nói, đến bây giờ không thanh không âm chạy tới đây ngẩn người, nàng là hoài nghi có phải người nọ trong đầu cấu tạo bị lỗi hay không

"Chuyện gì "

"A?", Diệp Thanh Dương lăng lăng ngẩng đầu, "Không, không có gì, chỉ là muốn cùng mẹ đi ăn trưa mà thôi "

"...."

Diệp Dĩ Tình nghĩ, suy nghĩ của người trước mắt này vĩnh viễn nàng đều không nắm bắt được

"Chờ ta xem xong văn kiện "

Diệp Thanh Dương cười cười, "Ân, không vội, mẹ ngươi cứ chậm rãi xem "

Diệp Dĩ Tình đang chuẩn bị cúi đầu xem tiếp, nhưng lại phát hiện người kia vẫn đứng nguyên một chỗ không nhúc nhích.

"Còn đứng ở kia làm cái gì, sang bên kia ngồi đi "

Diệp Thanh Dương ngây ngốc gật đầu, đi về hướng sô pha ngồi xuống, Diệp Dĩ Tình nghĩ thế nào cũng thấy không được tự nhiên, nguyên lai là Diệp Thanh Dương vẫn đem hai tay bối ở sau người.

"Cầm trong tay cái gì "

"A? "

Diệp Thanh Dương len lén quay đầu lại nhìn thoáng qua, do dự một hồi lâu sau đó mới đem cái kia ra.

Diệp Dĩ Tình thấy thứ gì đó ngoài dự liệu, cư nhiên là một đóa hồng đỏ rực, mặt trên tựa hồ còn đọng chút nước, thoạt nhìn thập phần kiều diễm động lòng người, Diệp Dĩ Tình nghĩ ngợi tiểu quỷ cầm cái này là muốn tặng cho ai, tiếp theo chỉ thấy Diệp Thanh Dương hướng nàng đi tới.

"Tặng cho mẹ "