- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Mẹ Như Vậy Ngạo Kiều
- Chương 30
Mẹ Như Vậy Ngạo Kiều
Chương 30
Tả Tư nhìn Diệp Dĩ Tình một mình đi xuống dưới, tâm tư khó chịu như bị người hung hăng chà đạp, không biết là vì nàng khó chịu, hay chính bản thân khổ sở, hoặc là cả hai đều giống như nhau.
Lại một năm nữa, Diệp Dĩ Tình một người cô độc rời đi...
Lúc trước đều là lời thề son sắt lâu dài, cho tới bây giờ chỉ còn lại vô tận đau thương cùng vô vọng chờ đợi, ngay cả khi như vậy, các nàng vẫn một mực kỳ vọng, kỳ vọng có một ngày người kia đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, mỉm cười đối với ngươi nói, "Ta đã trở về "
***
Lam Hi có chút kinh ngạc nhìn người trên sàn nhảy, Thương Thiên Mặc đã nhiều ngày không đến, gọi điện thoại cũng không có ai nghe, Lam Hi tư tưởng có chút bất an, nàng đang suy nghĩ, ngày đó đột ngột biểu lộ rốt cuộc là đúng hay sai.
Kỳ thực, rất lâu trước đây Lam Hi đã nghĩ đến cùng Thương Thiên Mặc biểu lộ, thế nhưng nàng sợ Thương Thiên Mặc hội không tiếp thụ được, bởi vì khi đó người Thương Thiên Mặc gặp gỡ đều là nam nhân, đến lúc đó khả năng làm bằng hữu đều còn không thể, cho nên vẫn chưa nói được.
Thế nhưng, khi biết Thương Thiên Mặc đột nhiên thích nữ nhân, tâm Lam Hi bắt đầu rục rịch, này có đúng hay không trời cấp cho nàng cơ hội, mà đây ngẫm nghĩ lại một lần nữa, Thương Thiên Mặc đã thích nữ nhân, trong tư tưởng bắt đầu không yên. Vì vậy, ngay sinh nhật Thương Thiên Mặc ngày đó mà biểu lộ.
Mà hiện tại xem ra, kia hình như là sai rồi, trước đây cái loại thân cận này tựa hồ đều chậm rãi biến thành hy vọng xa vời. Sớm biết như vậy, Lam Hi tình nguyện cái gì cũng chưa nói, tất cả trở về như lúc trước, chí ít như vậy còn có thể thân cận làm bằng hữu mà quan tâm nàng.
"Ngày tận thế không cô đơn "
Thanh âm quen thuộc đột nhiên vang lên, Lam Hi vừa quay đầu lại thì thấy Diệp Dĩ Tình tự bao giờ đã ngồi trước quầy bar.
Trong tư tưởng bỗng dưng sáng ngời, "Dĩ Tình, ngươi biết "
Nói đến phân nữa, nhìn đến khuôn mặt thê lương của Diệp Dĩ Tình, bỗng dưng ngừng lại, nàng thiếu chút nữa đã quên hôm nay là ngày mấy. Lam Hi cũng không nói gì nữa, chỉ là lưu loát bắt đầu pha chế rượu.
Ngày tận thế không cô đơn, là ba năm trước đây Lam Hi pha chế ra, cũng không tiêu thụ bên ngoài, chỉ tùy người mà cấp. Loại rượu này rất mạnh, những cũng không hại, chỉ là vô luận thế nào thì người phải có tửu lượng thật tốt, ba ly đã trở nên lâng lâng.
Diệp Dĩ Tình bình thường sẽ không uống cái này, chỉ là hàng năm tại thời điểm này sẽ uống, hơn nữa một lần chí ít ba ly. . .
Lam Hi lấy tay đưa tới ly dịch thể ba màu, Diệp Dĩ Tình cái gì cũng chưa từng nói, trực tiếp đoan khởi đưa đến bên môi.
Lam Hi nhìn này một tầng dịch thể hết đi, ngay sau đó bắt đầu pha chế thêm ly thứ hai. Khi Lam Hi đưa ly thứ ba đem tới, đôi mắt nàng đã trở nên mê ly.
Tại rất nhiều năm trước đây, Lam Hi cũng đã hội khuyên nhủ Diệp Dĩ Tình, thế nhưng nàng cái gì cũng không nói. Đợi một năm rồi lại một năm, dày vò một ngày một đêm, cuối cùng chính là tình cảnh thê lương thê nguyệt kia, tâm thì vẫn kiên cường, đến cuối cùng trở nên trên trời dưới đất cũng không rõ không rõ.
Lúc trước yêu có bao nhiêu khắc cốt ghi tâm, hôm nay thương thì đau nhức nội tâm. Lam Hi từng hỏi qua Diệp Dĩ Tình, nếu như lúc trước hội biết sẽ đau khổ như vậy, kia nàng còn có thể yêu mà không hề giữ lại sao?
Diệp Dĩ Tình trầm mặc một hồi sau đó, nhàn nhạt mở miệng
"Nếu như không có đau thấu tâm can, chẳng biết bản thân đã từng có yêu như vậy, nếu như chưa từng có yêu như vậy, chẳng biết bản thân đã từng
***sống đến chân thực như vậy "
Diệp Thanh Dương tan học sau đó thì nắm túi xách lên mà chạy, cũng không đợi Tịch Thanh cùng Lâm Mục. Về đến nhà sau đó, Diệp Dĩ Tình quả nhiên còn chưa về. Diệp Thanh Dương an vị tại phòng khách mà chờ, mãi cho đến khi Trương mụ làm cơm xong cũng không gặp được người, Diệp Thanh Dương cũng không nhúc nhích.
Cứ như vậy đợi đến mười giờ, cơm nước đều đã lạnh, trương mụ nói muốn đi hâm lại một chút, Diệp Thanh Dương chỉ nói không cần, nàng không đói bụng, để trương mụ đi nghỉ ngơi.
Diệp Thanh Dương cũng không biết vì sao, lúc này đây so với trước đó đều một lần khẩn trương cùng bất an, ngồi trên sô pha cũng không yên, thường thường hướng đến cửa mà nhìn.
Diệp Dĩ Tình tại ngày này hàng năm đều khác thường, Diệp Thanh Dương thẳng đến hai năm trước mới ý thức được, có thể bởi vì trước đây vẫn còn nhỏ, chỉ nghĩ ngày này Diệp Dĩ Tình trở về khuya mà thôi, còn tưởng rằng chỉ bận công tác nên về muộn, thẳng đến năm kia, đem sự tình trước sau tỉ mỉ nghĩ lại mới phát hiện có cái gì không thích hợp.
Thẳng đến trên tường còn năm phút nữa thì đến mười hai giờ, Diệp Thanh Dương rốt cuộc chịu không nổi, lấy điện thoại cầm tay ra bắt đầu gọi, liên tiếp gọi năm lần cũng không có người tiếp.
Diệp Thanh Dương lúc này càng luống cuống, nóng ruột đến mức đều đã quên Thương Thiên Mặc không ở Z thành, bất quá điện thoại Thương Thiên Mặc cũng không có ai nghe, lại gọi mấy lần, ngay lúc Diệp Thanh Dương có chút thất vọng thì điện thoại đột nhiên vang lên, vừa nhìn thì thấy hiển thị số mẹ, vội vàng ấn nút nghe.
"Mẹ "
Cũng không có nghe thanh âm lạnh lùng kia.
"Thanh Dương, là ta "
Diệp Thanh Dương sửng sốt vài giây sau đó, "Lam Hi "
Diệp Thanh Dương đi taxi thẳng đến blue lover, bởi đêm đã khuya, cho nên người bên trong đều không còn nhiều, Diệp Thanh Dương đi vào Lam Hi liền nhìn thấy nàng, vẫy vẫy tay nàng đến
Diệp Thanh Dương nhanh đi bộ qu, thì thấy Diệp Dĩ Tình ngồi trước quầy bar, đôi mắt hờ hờ khép, tay chống trên chán, thoạt nhìn như đã uống nhiều rượu.
"Mẹ "
Diệp Thanh Dương thử thăm dò kêu một tiếng, không có đáp lại, ngược lại nhìn về phía Lam Hi
"Mẹ thế nào uống nhiều như vậy "
Trước đó vài ngày, Diệp Dĩ Tình tuy rằng cũng uống rượu, những cũng không uống đến say mềm, hơn nữa bản thân đều có thể lái xe về nhà, nhìn bộ dạng hiện tại đều không có khả năng.
Lam Hi nhớ lại trước đó Diệp Dĩ Tình uống hết ba ly rượu, uống đến phân nửa thời gian đột nhiên đứng lên. Sau đó hướng bên kia đi đến, cước bộ bất ổn, hơn nữa đi rất loạng choạng, ly rượu còn lại đổ toàn bộ lên thân người khác .
Lam Hi vội vàng phản ứng đi qua, kéo Diệp Dĩ Tình có chút thất thường lại, không nghĩ tới Diệp Dĩ Tình quay đầu nói câu đầu tiên với nàng, "Là nàng, Lam Hi, ngươi nhìn thấy không ?"
Lam Hi nghe nói như thế lập tức nhìn lướt qua bốn phía, nào có bóng dáng ai, mà nàng lại không thể trực tiếp nói như vậy, cho nên, cuối cùng Lam Hi cũng không nói.
"Đại khái là tâm tình không tốt đi "
Diệp Thanh Dương cau mày không nói gì, vỗ nhẹ nhẹ vai Diệp Dĩ Tình
"Mẹ, mẹ "
Một lát sau, Diệp Dĩ Tình chậm rãi quay đầu, đang nhìn Diệp Thanh Dương sau đó nhíu mày
"Ngươi thế nào ở chỗ này "
Lam Hi giúp Diệp Thanh Dương đem Diệp Dĩ tình lên xe, lúc này, trong lúc đưa lên, Diệp Dĩ tình vẫn không cho hai nàng đỡ lấy, nói nàng không có việc gì, có thể đi được nhưng lại ngả trái ngả phải.
"Ta không cần đưa các người về sao?"
Lam Hi lo lắng nên lần thứ hai hỏi lại. Vừa trong quán bar, Lam Hi nói muốn đưa các nàng về, Diệp Thanh Dương cự tuyệt, nói nàng có thể lái xe.
Diệp Thanh Dương lắc đầu,"Không cần đâu, ta có thể, ngươi mau trở về đi thôi "
Hồi nghỉ hè Diệp Thanh Dương đã học lái xe, là Diệp Dĩ Tình chỉ nàng, vừa mới bắt đầu Diệp Dĩ Tình không đáp ứng, nhưng không chịu nổi Diệp Thanh Dương nhõng nhẽo, cho nên đã dạy nàng một chút, ai biết người này bộ dạng thoạt nhìn ngây ngốc ngơ ngác, cư nhiên học rất nhanh. Bất quá Diệp Dĩ Tình rõ ràng mệnh lệnh cấm, Diệp Thanh Dương còn chưa đủ tuổi thành niên, không có giấy phép lái xe cho nên nàng không được lái.
Lam Hi cũng không có động đậy, xem ra chính là không yên tâm.
"dì Lam, ngươi cứ yên tâm, ta sẽ không lấy loại sự tình này ra đùa giỡn "
Lam Hi nhìn Diệp Thanh Dương đôi mắt đen thui cuối cùng cũng gật đầu, "Vậy ngươi cẩn thận một chút, nếu như có vấn đề gì lập tức điện thoại cho ta "
Diệp Thanh Dương gật đầu, Lam Hi lúc này mới thả lỏng đi về
Diệp Thanh Dương xoay người vào bên trong xe, nhìn Diệp Dĩ Tình ngồi ở vị trí phó lái đang nhắm mắt lại, thân thể đột nhiên chồm về phía trước, nhẹ nhàng thay Diệp Dĩ Tình cái dây an toàn.
Diệp Dĩ Tình hô hấp vừa vặn phà vào cổ trên của Diệp Thanh Dương, cảm giác ngứa ngứa lạnh lạnh ập tới.
Diệp Thanh Dương nhìn Diệp Dĩ Tình trong lúc mơ ngủ vẫn như cũ cau mày, tâm trạng liền trở nên buồn bã, phải thương tâm đến bao nhiêu, hơi thở mới trở nên lạnh như thế.
Nhìn những sợi tóc bị gió thổi nhẹ vào, do dự một lúc lâu, chính là chậm rãi vươn cánh tay ra, nhẹ nhàng đem vuốt sau tai, đầu ngón tay ấm áp va chạm vào vành tai lạnh lẽo kia, lòng Diệp Thanh Dương có chút nóng nóng va chạm.
Giữa lúc Diệp Thanh Dương ngây ra, Diệp Dĩ Tình đột nhiên giật mình, Diệp Thanh Dương sợ đến liền nhanh ngồi ngay ngắn, có chút tật giật mình nên tim cấp tốc đập. Chỉ bất quá đợi một hồi hai bên trái phải cũng không nhúc nhích, vừa lại căn bản là không có tỉnh, Diệp Thanh Dương nhịn không được thở phào nhẹ nhõm.
Mang dây an toàn xong nhưng phát hiện không có chìa khóa, xoay người nhìn về phía Diệp Dĩ Tình, không có mang theo túi xách, cũng không mang theo túi tiền, đường nhìn đi xuống, lẽ nào lại để trong túi quần?
Diệp Dĩ Tình hôm nay mặc một thân quần trắng, hai chân vốn là thon dài thoạt nhìn càng thêm thon thả mê người, nhìn Diệp Dĩ Tình hai mắt khép chặt, Diệp Thanh Dương đang suy nghĩ có muốn hay không đánh thức nàng, chính là chưa nói nàng như thế đã đưa tay đi vào
Suy nghĩ một hồi lâu, Diệp Thanh Dương quyết định không đánh thức Diệp Dĩ Tình, khẩn trương mà nuốt xuống một ngụm, chậm rãi vươn tay ra với vào quần sờ soạng một trận, hình như tựa hồ không có, vì vậy bàn tay hướng về bên túi kia.
"Ngươi hiện tại đang làm gì "
Bên tai đột nhiên nổi lên một trận cảm giác mát mát, Diệp Thanh Dương khẩn trương quay đầu lại, bốn mắt gần sát nhìn nhau, khuôn mặt lạnh lùng gần trong gang tấc, hàng lông mi rũ xuống đẹp đến mê người, đôi mắt mê ly mà thâm thúy, còn kia cái phiến môi mát lạnh hiện lên trước mắt, tâm như bị buộc chặt đột nhiên vang lên một tiếng rồi chặt đứt
Diệp Thanh Dương có chút gian nan nuốt xuống một ngụm, vừa muốn mở miệng giải thích, nhưng phát hiện Diệp Dĩ Tình lại chậm rãi nhắm lại hai mắt, tâm trạng không khỏi bất an, xem ra chìa khóa hẳn là lạc ở bên trong.
Diệp Thanh Dương mắt nhìn Diệp Dĩ Tình, sau đó mở cửa xe đi xuống.
Diệp Thanh Dương chạy đi, chốc lát thì đi ra lại, chỉ là khi nàng đến thì đích tình cảnh có chút ngây người, Diệp Dĩ Tình không biết từ lúc nào đã tỉnh lại, hiện tại đang đứng ở cửa xe, mà ở trước mặt nàng là ban am nhân, không cần nghĩ cũng biết chuyện gì xảy ra.
Quả nhiên, chỉ thấy một trong số đó đưa tay hướng lên mặt Diệp Dĩ Tình, Diệp Thanh Dương tâm mạnh rơi lộp bộp, thầm nghĩ, cái này thảm rồi. Có chút bi thương mà.....Xoay người, chỉ chốc lát sau lại nghe thấy phía sau vang lên một trận kêu thảm thiết, sau đó một thanh âm trọng vật rơi xuống, cuối cùng biến thành một tiếng kêu. . .
Diệp Thanh Dương xoay người thì thấy ba người kia ngã chỏng vó trên mặt đất, thực sự là chán sống đây mà, mới vừa đυ.ng đến mẹ nhà nàng, phải biết rằng, mẹ nàng thế nhưng thuần khiết mang đai đen a!
Diệp Thanh Dương nhanh chạy đến, đầu tiên là thần tình đáng đời, bộ dạng hung hăng mà trừng mắt liếc liếc, sau đó có chút 'lo lắng' mà nhìn về phía Diệp Dĩ Tình,
"Mẹ không sao chứ "
Diệp Dĩ Tình không phản ứng nàng, mà tay liền chốt xe, Diệp Thanh Dương mở cửa xe để cho nàng ngồi xuống, bản thân cũng đi qua một bên, mới vừa ngồi vào ghế lái xe, chợt nghe giọng băng lãnh có chút oán nộ của Diệp Dĩ Tình truyền đến.
"Lập tức phái người đến, đêm mấy người lưu manh này bắt lại "
"....."
"Blue lover "
Diệp Thanh Dương nhìn Diệp Dĩ Tình tắt điện thoại, lăng lăng trừng mắt nhìn, đây là tình huống gì, mẹ là vừa báo công an ?
Nghĩ đến này, Diệp Thanh Dương bật người khởi động xe, sau đó chạy đi. Chuyện này không có thể đùa giỡn, vạn nhất cảnh sát tới, phát hiện nàng không có bằng lái, còn vị thành niên, đã vậy hai bên trái phải còn có một người say....Diệp Thanh Dương nghĩ cuối cùng đem các nàng đến trụ sở cảnh sát là một khả năng rất lớn, rồi, nhanh lên chạy trốn thôi .
Về đến nhà đã là một giờ sáng, trương mụ đi ra mở cửa, thì ra nàng cũng không ngủ được.
"Thế nào uống nhiều như vậy "
Trương mụ giúp Diệp Thanh Dương đỡ Diệp Dĩ Tình vào cửa.
"Trương mụ, phiền ngươi làm một chén nước chanh pha mật ong đem tới phòng mẹ "
Diệp Thanh Dương một người đỡ Diệp Dĩ Tình lên lầu, đứng dậy muốn đem khăn mặt đến lau mặt, vừa muốn xoau ngươi thì tay đột nhiên bị nắm lấy, Diệp Thanh Dương quay đầu lại, Diệp Dĩ Tình hai mắt vẫn còn nhắm nghiền, Diệp Thanh Dương thử nhẹ nhàng rút tay ra, ai biết nàng vừa mới khẽ động, Diệp Dĩ Tình nắm càng chặt, vùng xung quanh lông mày phút chốc cũng co lại, thần sắc thoạt nhìn có chút thổng khổ, cũng có chút bất an, này chính là lần đầu tiên Diệp Thanh Dương nhìn thấy dáng dấp Diệp Dĩ Tình như vậy, trong tâm tưởng tê rần, tại bên giường mà ngồi xuống, cũng không dám đem tay rút ra, chỉ là yên lặng nhìn khuôn mặt Diệp Dĩ Tình.
Đây là lần đầu tiên Diệp Thanh Dương không kiêng nể gì mà nhìn Diệp Dĩ Tình như vậy, loại cảm giác này thực sự là kỳ diệu, có chút khẩn trương, có chút bất an, có chút kinh hỉ, còn có chút không biết làm sao, nhưng càng nhiều hơn là thấy hài lòng, cái loại này từ trong tâm tưởng thể hiện ra bên ngoài.
Tay dần dần bị nắm sinh đau, Diệp Thanh Dương bộ dạng phục tùng nhìn lướt qua, ngẩng đầu lên , không sai chính là thấy khóe mắt Diệp Dĩ Tình tích lệ, trong suốt mà chảy xuống, sau đó nhỏ lên thân áo nhiễm ra một mảnh, Diệp Thanh Dương trong tư tưởng nhấc lên một màn kinh đào hải lãng* (* Sóng to gió lớn )
Nhìn Diệp Dĩ Tình đôi môi đột nhiên khẽ động đậy, Diệp Thanh Dương không khỏi nhấc tai hướng tới, nghe được chính là một tiếng lo lắng nỉ non
"Tâm "
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Mẹ Như Vậy Ngạo Kiều
- Chương 30