Chương 28

Diệp Dĩ Tình đem Diệp Thanh Dương đuổi về nhà xong, sau đó xoay người đi đến biệt thự Thương gia.

Dọc đường đi, Diệp Dĩ Tình đều gọi Thương Thiên Mặc vài lần, nhưng không có người tiếp máy, Diệp Dĩ Tình không khỏi gia tăng tốc độ.

Cuối cùng, chỉ dùng hai phần ba thời gian đã đến khuôn viên Thương Gia, xuống xe, trực tiếp đi đến cửa nhấn chuông, mở cửa chính là dì Vương giúp việc.

"Tiểu thư Dĩ Tình tới", Dì Vương thoạt nhìn rất cao hứng

Diệp Dĩ Tình gật đầu, "Dì Vương, Tiểu Mặc đâu "

"Tiểu thư a, không có ở đây, buổi chiều lúc ba giờ đã đi, nàng không nói cho ngươi sao?" , dì Vương có chút kinh ngạc, bởi vì nàng vẫn biết Thương Thiên Mặc cùng Diệp Dĩ Tình là bạn bè rất tốt.

Diệp Dĩ Tình hơi nhăn mi lại, "Nàng nói đi đâu sao?"

Dì Vương suy nghĩ một chút, "Hình như là nói đi X thành, qua vài ngày sẽ trở lại "

Diệp Dĩ Tình cũng không tiếp tục cùng dì Vương nói xong, liền nói còn có việc nên đi trước.

Lên xe, khởi động xe, Diệp Dĩ tình là đang suy nghĩ, Thương Thiên Mặc thế nào lại đi X thành, chẳng lẽ cùng Christal có quan hệ? Người này là ở X thành sao?

Diệp Dĩ Tình vừa nghĩ một bên lại bắt đầu gọi điện thoại, rốt cuộc đã nhanh đến có người bắt máy.

"Ngươi đang ở đâu ", Diệp Dĩ Tình thanh âm nghe có chút lạnh lạnh.

Bên kia Thương Thiên Mặc không biết nói gì, làm cho vùng xung quanh lông mày Diệp Dĩ Tình nhíu chặt lại.

"Ba mẹ ngươi biết không?"

Một lát sau, Diệp Dĩ Tình lại nói, "Nông nổi, bốc đồng đều dẫn theo sao "

"....."

Diệp Dĩ Tình vẻ mặt lạnh nghiêm tháo xuống, vừa đối Thương Thiên Mặc nói một câu, "Trở lại ta với ngươi nói chuyện " , sau đó thì đem điện thoại tắt, đối với thần kinh luôn luôn không nghĩ thấu đáo như Thương thiên Mặc một mình đi X thành, Diệp Dĩ Tình đây là rất lo lắng.

Suy nghĩ một chút, lại lục thông tin liên lạc....

Mà Diệp Thanh Dương từ khi Diệp Dĩ Tình đi ra ngoài, đều một mực ngồi ở phòng khách chờ.

Trong đầu luôn nghĩ đến đoạn thời gian này chuyện gì xảy ra, ánh mắt ở cửa phòng bệnh, xe màu thần bí có rèm che, hoa tu líp màu đỏ, mẹ khác thường, dì Mặc lảng tránh, đột nhiên lại thêm một Christal, còn có Giang Chỉ Mỹ kia, sở hữu chuyện tình kia thoạt nhìn hình như không có quan hệ, mà Diệp Thanh Dương trong tư tưởng luôn có một loại cảm giác, việc này nhất định có quan hệ thiên ti vạn lũ* ( * ý chỉ quan hệ mật thiết rối ren) , hơn nữa đều cùng liên quan đến hoa tu líp đỏ thẫm kia .....

Chỉ là việc này trong lúc đó rốt cuộc có cái gì liên quan, hoa tu líp trên ngực mẹ rốt cuộc có ngụ ý gì, Diệp Thanh Dương gật đầu một cái cũng không có, nàng duy nhất có thể khẳng định chính là, mẹ cùng dì Mặc ở trên người có rất nhiều bí mật, rất nhiều bí mật không thể nói, còn có thể gọi là cấm kỵ.

Diệp Thanh Dương rất muốn biết, mà nàng lại không dám hỏi Diệp Dĩ Tình, không phải là sợ bị la, mà là sợ Diệp Dĩ Tình thương tâm khổ sở. Nguyên vốn tưởng rằng có thể từ nữ nhân kia hỏi ra cái gì, mà không nghĩ trước giờ nữ nhân này đều đùa giỡn nàng, hiện tại mọi người còn tìm không được, thì càng miễn bàn cho nàng nói cho nàng biết.

Còn ai vào đây biết chuyện này? Gia gia nãi nãi? Bọn họ hẳn là biết, thế nhưng Diệp Thanh Dương nhớ tới lần gặp mặt đầu tiên của Diệp Dĩ Tình với Khương Dũng Tuấn, tối đó Bạch Tĩnh điện thoại cho nàng nói nói, nãi nãi tựa hồ không muốn nói cho nàng, càng xác thực nghĩ cũng không muốn nhắc lại chuyện tình trong quá khứ.

Nghe ý tứ của Bạch Tĩnh, Diệp Thanh Dương cảm nhận được thời đại học Diệp Dĩ Tình có xảy ra chuyện gì, mới có thể dẫn đến hiện tại nàng trở nên lạnh như băng như thế, Diệp Thanh Dương nghĩ, cũng là vì vậy mà quan hệ của mẹ cùng gia gia nãi nãi căng như vậy đi.

Thế nhưng tột cùng là xảy ra chuyện gì, dì Mặc trước cũng nói vì bạn thân mẹ đoạt đi nam bằng hữu, gặp người yêu cùng bạn thân song song phản bội, mà hiện tại xem ra, sự tình tựa hồ không hề đơn giản như vậy, nếu như thật là vậy, thế nào hội liên lụy đến gia gia nãi nãi được?

Diệp Thanh Dương càng nghĩ càng loạn, cảm giác đều nhanh trở nên chán chường, mệt mõi ngã về ghế tựa phía sau, ánh mặt lúc này thoáng nhìn trương mụ đang bận rộn ở phòng bếp. . .

"Tới, trương mụ tới đây ngồi "'

Diệp Thanh Dương đem trương mụ từ phòng bếp lôi đến, sau đó ấn xuống ghế ngồi.

"Ngươi hài tử này, đây là để làm chi a, ta còn làm chưa xong cơm tối, một hồi mẹ ngươi còn trở về "

Trương mụ vừa nói một bên định đứng lên quay về phòng bếp, Diệp Thanh Dương nhìn vội vã kéo nàng xuống xoa bóp.

"Ai nha, me không nhanh như vậy đã về đâu, ngươi cứ ngồi chỗ này trước tiên nghỉ ngơi một chút "

Trương mụ còn muốn đứng dậy, nhìn đến Diệp Thanh Dương đang đứng trước mặt, thì thôi vậy.

"Ngươi nha "

Diệp Thanh Dương có chút nghịch ngợm cười cười, lấy điều khiển một bên bắt đầu đổi đài, giống như tùy ý nói chuyện

"Trương mụ, người là từ lúc nào bắt đầu chiếu cố mẹ a"

"Ta a, là từ lúc nhìn mẹ ngươi lớn lên ", Trương mụ nói đến lúc này trên mặt dáng vẻ hiền lành tươi cười, "Hẳn là 22 năm "

Nói như vậy, là từ năm bảy tám tuổi đã bắt đầu, kia trương mụ nhất định biết cái gì, Diệp Thanh Dương nhất thời lăn qua, xoát một chút liền ngồi xuống bên cạnh trương mụ, hai tay ôm lấy cánh tay nàng, bắt đầu làm nũng nói

"Kia trương mụ ngươi cùng ta nói ít chuyện khi mẹ còn bé đi, ta có đúng hay không so với mẹ khi còn bé ngoan hơn "

Trương mụ quay đầu vẻ mặt buồn cười nhìn nàng, "Thì ngươi a, chính là một tiểu quỷ nghịch ngợm, chỉ có trước mặt mẹ ngươi mới tương đối ngoan. Mẹ ngươi thế nhưng từ nhỏ đã ngoan ngoãn hiểu chuyện, từ nhỏ cũng như thế này, chính là nói chuyện không nhiều lắm "

Được rồi, hóa ra mẹ từ nhỏ đều như vậy a, thảo nào luôn ngại nàng huyên náo đi.

"Kia mẹ khi bé rất thích cười sao?"

"Đĩnh thích cười " , trương mụ như lâm vào hồi ức, "Cười rộ lên nhàn nhạt trong sáng, lớn lên lại đẹp, tính cách lại văn tĩnh, miễn bàn đến có bao nhiêu người thích, sau thì lại thay đổi, ngày mẹ ngươi học đại học lúc ấy, cũng không biết xảy ra chuyện gì, nàng cũng trở nên rất ít cười, tính tình cũng lạnh đi rất nhiều "

"Đó là xảy ra chuyện gì sao?"

Trương mụ thở dài, "Ta cũng không biết rõ ràng, năm nhất lúc ấy vẫn hoàn hảo, chính là thời gian năm hai, cũng không biết là làm sao, mẹ ngươi thường cùng gia gia nãi nãi lớn tiếng, sau đó mẹ ngươi ngày càng ít về nhà, đến khai giảng năm ba thì trực tiếp dọn ra ngoài ở "

Đều dọn ra ngoài ở, như thế hẳn nghiệm trọng, "Ngươi không biết xảy ra chuyện gì sao?"

Trương mụ lắc đầu, Diệp Thanh Dương rất là muốn phát điên, thế nào đến thời khắc mấu chốt thì mắc nghẹn lại a.

"Kia ngươi có biết,...mẹ có giao lưu qua nam bằng hữu nào sao?"

Trương mụ suy nghĩ một chút, "Cái này ta cũng không rõ lắm, không gặp mẹ ngươi đưa nam bằng hữu về nhà, chỉ thấy nàng mang hai người bạn học nữ về nhà "

"Các nàng là ai, ta có biết sao?"

Trương mụ cười, "Có một người biết, chính là dì Mặc, còn người còn lại .."

Đúng lúc này, chuông cửa đột nhiên vang lên, trương mụ liền đứng lên đi ra mở cửa.

"Hẳn là mẹ ngươi về "

***

Buổi tối ngày thứ hai

Diệp Thanh Dương với Diệp Dĩ Tình cùng nhau ăn cơm chiều, Diệp Thanh Dương lâu lâu lại liếc mắt nhìn Diệp Dĩ Tình

Sau Diệp Thanh Dương lại hỏi trương mụ, Diệp Dĩ Tình mang về một người khác là ai, trương mụ suy nghĩ cả buổi mới lắc đầu, nói không nhớ rõ, chỉ nhớ rõ đó là một nữ hài tử rất văn tĩnh, mang theo một khuông kính mắt.

Luôn tại thời điểm mấu chốt mà đình chỉ, Diệp Thanh Dượng hận bách trảo cong tâm * mà. (*trăm ngàn con thú cào cào)

Đột nhận thấy Diệp Thanh Dương hiện tại nhìn lén, Diệp Dĩ Tình ngẩng đầu, trong khoảng cách bốn mắt nhìn nhau, Diệp Thanh Dương trong tư tưởng nhất mạt hoảng loạn.

"Ách....cái kia, dì Mặc đi đâu "

Diệp Dĩ Tình cúi đầu, tiếp tục chậm rãi nhai cơm, "Có việc đi "

Trên bàn cơm lại lâm vào một mảnh yên tĩnh.

Đúng lúc này, chuông cửa vang lên, Diệp Thanh Dương buồn bực nghĩ, lúc này còn ai đến đây, chỉ thấy trương mụ đi ra mở cửa.

Ngay sau đó, Diệp Thanh Dương chợt nghe thanh âm trương mụ, "Tiên sinh, phu nhân đã tới "

Không biết vì sao, Diệp Thanh Dương vô ý thức nhìn về phía Diệp Dĩ Tình đối diện, quả nhiên, chân mày đã cau lại.

"Còn đang ăn a "

Thanh âm Bạch Tĩnh truyền đến, Diệp Thanh Dương quay đầu lại, kêu một tiếng gia gia nãi nãi, nhưng đang nhìn đến người phía sau bọn họ, cũng như Diệp Dĩ tình nhíu mày lại giống nhau, Khương Dũng Tuấn !

Một đám người ngồi xuống phòng khách, Diệp Chấn Đình cũng Khương Dũng Tuấn ngồi hai bên đầu sô pha, Bạch Tĩnh, Diệp Thanh Dương, Diệp Dĩ Tình cùng nhau ngồi chính giữa sô pha.

Mới vừa rồi cơm ăn còn chưa được bao nhiêu, thấy Bạch Tĩnh bọn họ tới thì Diệp Dĩ Tình buông đũa xuống, dẫn đến Diệp Thanh Dương cũng đột nhiên không ăn được nữa, thôi thì để trương mụ dọn dẹp.

Diệp Dĩ Tình chỉ lãnh đạm mà kêu lên một tiếng ba, mụ, cũng không còn nói nữa, sắc mặt thoạt nhìn có chút không tốt lắm, tại phòng khách ngồi xuống sau đó, lấy điều khiển từ xa hoán đài.

Diệp Thanh Dương có chút không biết làm sao, chẳng ai nói gì, trương mụ lúc này đem trà bưng ra, chợt nghe thấy Bạch Tĩnh đột nhiên mở miệng nói

"Tiểu Dương thân thể khá hơn chút nào không? Vết thương còn đau hay không?"

"Ân, tốt, đã không còn đau ", Diệp Thanh Dương cười đến nhu thuận.

"Thúc thúc ngươi mua cho ngươi rất nhiều thuốc bổ thân thể gì đó, nhớ kỹ phải uống, như vậy thân thể mới mau khỏe " , Diệp Chấn Đình vẫn không nói chuyện đột nhiên mở miệng nói như thế một câu.

"Đúng vậy, Dũng Tuấn nói, những thứ kia đối với vết thương cùng điều trị thân thể đều rất tốt "

Diệp Thanh Dương nhìn lướt qua trên nền nhà bày một đống đồ đạc, vô ý thức nhìn về phía Diệp Dĩ Tình, trên mặt như trước vẫn không có biểu tình, sau đó lại nhìn Khương Dũng Tuấn khẽ cười, xuất phát từ lễ phép thì cũng nên nói một câu cảm tạ, nhưng lời thế nào cứ mắc lại cổ họng, thế nào cũng nói không nên lời.

"Tình nhi thế nào? Công ty gần đây rất nhiều việc sao?Ngươi đều đã lâu không quay về nhà" , Bạch Tĩnh nhìn Diệp Dĩ Tình âm thanh nhu hòa mở miệng

Diệp Dĩ Tình mắt nhìn màn hình TV, chỉ nhàn nhạt ừ một tiếng.

Bầu không khí trong khoảng thời gian ngắn liền trở nên quỷ dị.

"Chuyện công ty không nhất thiết đều qua tay ngươi, chuyện đó không cần để bụng "

Diệp Dĩ Tình không nói, Diệp Thanh Dương nghĩ, lời Diệp Chấn Đình này tựa hồ có hàm ý khác

Quả nhiên, "Thúc thúc ngươi quá vài ngày sẽ trở lại, tìm một thời gian rãnh, đại gia đình sẽ cùng nhau ăn cơm "

Diệp Thanh Dương thân thể đột nhiên run lên, lo lắng nhìn về người bên cạnh, mẹ đây là đang sinh khí

"Ta không rảnh "

Băng băng lãnh lãnh phun ra ba chữ, nghe được trong lòng Diệp Thanh Dương khẽ run sợ, vô ý thức nhìn về phía Diệp Chấn Đình, quả nhiên, sắc mặt không tốt lắm a, Diệp Thanh Dương trong tư tưởng bắt đầu bất an, đây là muốn làm ầm ĩ lên sao?

"Ăn một bữa cơm thời gian cũng không có! Vậy ngươi cũng đừng quản chuyện công ty! "

Diệp Chấn Đình thái độ cường ngạnh, Bạch Tĩnh nhìn sắc mặt Diệp Dĩ Tình thật không tốt, vội vã mở miệng khuyên bảo

"Chấn Đình, Tình nhi không có thì chờ bữa sau có thời gian hơn đi, cũng không vội a "

"Đúng vậy, bá phụ, cơm có thể sau này ăn, Dĩ Tình nàng gần đây xác thực là bận rộn nhiều việc "

Khương Dũng Tuấn vốn là muốn bầu không khí hòa hoãn một chút, không ngờ hắn cũng khiến đổ dầu vào lửa

"Ngươi xem xem, Dũng Tuấn đều tại ngươi suy nghĩ, người tốt như vậy không cần, lẽ nào ngươi còn... "

"Chấn Đình "

Phòng khách mau một chút đã lâm vào một mảnh tĩnh mịch, Diệp Chấn Đình mặt âm trầm không nói chuyện, Bạch Tĩnh lo lắng nhìn Diệp Dĩ tình, thần sắc ngưng trọng lộ ra nhiều vẻ bất đắc dĩ, mà Diệp Dĩ tình vẫn không nhúc nhích ngồi đằng kia, cả người tản ra khí tức băng hàn lạnh lẽo, thẳng đông cả người Diệp Thanh Dương lạnh run.

Trầm mặc vài giây sau đó, Diệp Chấn Đình đột nhiên đứng lên nói, "Ngươi theo ta lên lầu "

Bạch Tĩnh đứng phắt dậy, "Chấn Đình "

Diệp Chấn Đình tựa như không nghe đến, thì xoay người đi lên thư phòng.

Bạch Tĩnh quay đầu lo lắng nhìn Diệp Dĩ Tình, vài lần mở miệng muốn nói cái gì, cuối cũng chỉ còn lại hai chữ

"Tình nhi "

Diệp Dĩ Tình không có phản ứng, chỉ là trầm mặc đứng dậy, sau đó xoay người trực tiếp đi lên lầu.

Diệp Thanh Dương nhìn bóng lưng hao gầy của Diệp Dĩ Tình, một chút liền đã nhớ ngày đó của tám năm trước, tình cảnh đều tương tự như vậy, ngày đó mẹ cũng như thế lên lầu, sau đó không qua bao lâu đã đi xuống, mẹ khi đó thoạt nhìn rất không vui....Nhìn cánh cửa thư phòng kia đóng lại, Diệp Thanh Dương trong tư tưởng bất an cùng yêu thương cấp tốc bành trướng.

Đột nhiên bên tai vang lên một âm thanh, "Đừng lo lắng, không có việc gì "

Diệp Thanh Dương có chút kinh ngạc quay đầu, nhìn đến con người trước mặt này đang mỉm cười, con ngươi cấp tốc co rút lại, đều là bởi vì con người trước mắt này, nếu không có hắn sẽ không hội như vậy! Diệp Thanh Dương ghét nhất chính là loại bản thân theo đuổi không được đối phương, thì vội vã chạy tới bố mẹ đối phương gây ra áp lực!

Hai tròng mắt liền trở lạnh, Diệp Thanh Dương cau mày đối Khương Dũng Tuấn nói

"Ta không thích ngươi, cho nên, đừng nghĩ được mẹ ta chú ý "

Diệp Thanh Dương nói đều không hạ giọng, cho nên Bạch Tĩnh cùng trương mụ đều nhất thanh sở nhị, Diệp Thanh Dương cũng không quản phản ứng của bọn họ là gì, đứng dậy rồi đi lên lầu.

Diệp Thanh Dương đứng ở hành lang lầu hai, nhìn thư phòng ở đầu kia, đó là thư phòng của Diệp Thanh Dương, Diệp Dĩ Tình có lúc ở bên trong xử lý một ít chuyện công ty.

Lúc này, Diệp Thanh Dương biết rõ ràng, Diệp Dĩ Tình ở bên trong, còn có Diệp Chấn Đình, trong tư tưởng nàng rất lo lắng, thậm chí còn nói có chút sợ hãi, nàng rất muốn đi đến nhìn một cái, nhưng lại nhấc chân lên không nổi.

Bởi vì nàng biết, Diệp Dĩ Tình không thích nàng như vậy, nàng không muốn mẹ không vui

Tay đang định mở cửa vào phòng, vừa muốn mở, lại đột nhiên bên kia truyền đến âm thanh một vật gì đó vỡ vụn, trong tư tưởng liền căng thẳng, có thể, có thể đi đến thư phòng của bản thân đợi một hồi, dù sao hiện tại cũng ngủ không được.

Diệp Thanh Dương ở trong lòng tự nói như thế, buông tay ra, xoay người đi đến phòng sát vách thư phòng Diệp Dĩ tình

Diệp Thanh Dương đi rất chậm, hô hấp rất nhẹ, cước bộ cũng không thể nghe thấy tiếng, nàng hầu như là hết sức chăm chú nghe động tĩnh bên trong gian phòng kia.

Đột nhiên, một tiếng phẫn nộ gầm nhẹ truyền ra, Diệp Thanh Dương sợ đến tức thì đứng ở tại chỗ, là âm thanh gia gia

"Ta là ba ngươi!"

"....."

Diệp Thanh Dương không nghe được Diệp Dĩ Tình nói gì, chỉ chốc lát sau, lại nghe đến thanh âm của Diệp Chấn Đình.

"Ngươi theo nó cả đời này thì kết thúc đi!"

"....."

Vẫn như cũ không nghe thanh âm Diệp Dĩ Tình.

"Nó thực sự để ý ngươi, kia sẽ không cho ngươi đợi tròn tám năm..."

Diệp Thanh Dương trong đầu đột nhiên như có cái gì đó nổ tung, đầu óc ong ong một thanh âm vang lên

"Đợi....tám...năm "